Thầy Chủ Nhiệm Chờ Tôi Lớn

Chương 26: To gan




Bút đẹp thế, sao lại cute thế này, mượn nhé.

- Không được trả đây..

Đầu giờ của tiết học buổi chiều, cả lớp rôm rả nói chuyện, một bóng dáng quen thuộc bước vào. Trông anh giống như một vị thần từ trên trời rơi xuống, ánh sáng từ cửa chiếu vào khuôn mặt và dáng vóc anh, đúng chuẩn soái ca Hàn Quốc vậy.

- Đẹp trai thật.

- Công nhận trường mình thầy ấy là đẹp nhất, nhỉ?

- Ừm.

Quách Lộ ngồi cùng bàn với cô, ánh mắt nhìn Khương Triết không khỏi thích thú.

- Bạch Ninh Kiều, bạn trai tương lai của cậu kìa, đẹp trai quá.

- Đừng ăn nói vớ vẩn.

Khương Triết ngồi trên bàn giáo viên, câu nói tiếp theo đây của anh khiến học sinh không khỏi toát mồ hôi lạnh.

- Kiểm tra bài cũ nhé.

- Hả?

Cả lớp hết sức ngạc nhiên, tiết quốc phòng đầu năm tới giờ rất ít kiểm tra, hơn nữa đa số đều học thực hành, lí thuyết cũng rất ít, học sinh của anh cũng không lường trước được chuyện này.

Âm thanh lớn như thế tất nhiên anh nghe nhưng anh lại chẳng quan tâm lắm, đầu óc thế nào mà vẫn còn nhớ như in cái tấm hình của Bạch Ninh Kiều hôn má một nam sinh khác.

- Người đầu tiên... Bạch Ninh Kiều.

Cô vừa mở sách ra, chưa kịp đọc chữ đã bị gọi lên trả bài.

- Trình bày phần em học thuộc, câu hỏi không khó phải không?

- Dạ...

- Không khó thì trả lời đi.

Tất nhiên anh biết rõ cả lớp hôm nay không học bài nên mới cố tình gọi cô lên bảng.

Quách Lộ ở dưới nhắc từng chữ một, khuôn mặt uốn đến nỗi sắp méo mó không ra hình dạng gì.

- Trả lời được không?

- Em... em không trả lời được ạ.

- Về chỗ, không điểm.



Bạch Ninh Kiều bực mình nhăn nhó đi về chỗ ngồi, cô biết chắc Khương Triết đang cố tình làm như vậy.

Giờ ra chơi, cô không nhịn được mà ngăn tin thẳng cho anh.

" Thầy cố tình đúng không? Cố tình để em bị điểm không chứ gì. Sao thầy làm vậy với em."

" Thầy đâu cố tình, mời đại thôi."

Bạch Ninh Kiều ghét giọng điệu giả vờ này kinh khủng, cô đưa cặp mặt không ưng ý nhìn thầy chủ nhiệm đang ngồi trên bàn giáo viên.

- Mời đại cái con khỉ ấy.

" Thầy cho em lí do đi, sáng giờ thầy cứ bị làm sao ấy. Cứ cho là chuyện này thầy không cố tình, nhưng thầy cáu gắt với em và lơ em là như thế nào."

Khương Triết nhìn thẳng xuống chỗ ngồi của cô, cả bốn mắt nhìn nhau, vẫn không ai thua kém ai.

" Về nhà nói chuyện với em sau."

" Thầy làm như em thích nói chuyện trực tiếp với thầy lắm vậy, nhắn tin như thế này thôi em đã ngán ngẩm rồi."

Anh nhìn dòng tin nhắn, cặp lông mày nhăn lại, ánh mắt trừng trừng nhìn cô.

" Con nhỏ này, hôm nay gan quá. Để xem em đắc ý được bao lâu."

Bạch Ninh Kiều cất điện thoại vào trong cặp, miệng vẫn không ngừng lầm bẩm.

- Tôi cứ đắc ý với thầy suốt cuộc đời này xem thầy làm gì được tôi.

- Kiều Kiều, sao phải giận, lần sau gỡ được mà.

- Gỡ được mới nói, bây giờ không biết có gỡ được hay là không đây.

- Chồng tương lai của cậu mà, nịnh nọt tí là xong.

- Hở một chút là chồng tương lai, im miệng lại đi đó.

- Biết rồi, chỉ mình tôi biết cậu là vợ của Khương Triết thôi.

- Quách Lộ nói nhỏ thôi.

...

Hết buổi học, Khương Triết muốn chở cô về, cô cũng muốn nói chuyện cho rõ ràng nên ngồi lên xe để anh chở về.

- Về nhà anh.



- Sao?

Bạch Ninh Kiều chỉ bất lực thở dài, cho dù có cãi cũng đâu được tích sự gì.

- Sao? Em đang tỏ thái độ với thầy giáo của em à?

- Vâng vâng vâng thưa thầy, em không dám, em không có cái quyền đó.

Lời nói của Bạch Ninh Kiều khác với thái độ hoàn toàn, không hề có ý hối lỗi, lúc này do anh làm khó làm dễ với thân phận là một người chồng tương lai chứ không phải là thầy giáo.

Xe Khương Triết rẽ ra con đường lớn, Bạch Ninh Kiều lúc này mới ý thức, cô ngẩn người nhìn anh.

- Thầy... thầy chở em đi đâu vậy?

- Nói nhiều như vậy, không nghe thì đem đi bán thôi.

Khương Triết không thèm nhìn lấy cô, ánh mắt nhìn thẳng ra phía trước như chẳng có gì xảy ra.

- Bán em sao? Đúng là ý tưởng không tồi, đi... thầy cứ đi nhanh đi, thà thoát khỏi thầy còn hơn.

Khương Triết nghe vậy không muốn nói lại, anh bèn trả đũa bằng cách lái xe thật nhanh và rồi phanh gấp một cái.

"két...."

- Thầy... thầy làm gì vậy.

- Lỡ chân thôi mà.

Khương Triết đang hả hê trong lòng, còn Bạch Ninh Kiều chỉ âm thầm nhẫn nhịn và chịu đựng.

" Để xem tôi trị anh bằng cách nào, tới lúc đó đừng có mà cầu xin tôi."

Xe Khương Triết dừng trước trường mẫu giáo, lúc này cô mới biết anh tới đón Tiểu Nam.

- Ở yên đó.

- Thầy bán em vào trường mẫu giáo sao? Miễn không có thầy chạy là em OK à.

- Chờ chút...

- Dạ?

- Để anh ra khỏi xe thì em muốn nói gì thì nói, đừng nói trước mặt anh, nhức đầu lắm.

Bạch Ninh Kiều chỉ có thể bĩu môi để mặc anh rời khỏi.

????⬅⬅⬅