Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 1 - Chương 33: Giải vây




Sau giờ ngọ, Lung Nguyệt Các vẫn yên tĩnh như ngày thường, gió nhẹ nhàng tinh nghịch thổi qua, một sân viện đầy Hoa tử Đằng theo gió ấm áp hòa hợp nhẹ rung động, Bộ Phi Ngữ ngồi ở dưới giàn hoa, tâm tình có chút không tập trung liếc nhìn quyển sách thuốc trong tay, một chữ nàng cũng không thể đi vào, đầu nàng bây giờ chỉ toàn là tâm sự, một mảnh suy nghĩ hỗn loạn chạy quanh trí óc nàng.

“Mộng Dao, tiểu thư bị làm sao vậy? Giống như là đang có chuyện không vui.” Diệp Linh Lung kéo Hoa Mộng Dao đến một góc, dè dặt hỏi.

“Ta cũng không biết.” Hoa Mộng Dao lắc lắc đầu, “Có lẽ là đã có chuyện gì khiến chủ tử phiền lòng rồi.”

“Có phải là bởi vì chuyện vương gia sẽ cưới Ngọc Nhị công chúa không?” Diệp Linh Lung dự đoán nói.

“Không thể nào!” Hoa Mộng Dao có chút tức giận, liền mạnh miệng chém đứt lời nàng nói, “Tuyên vương yêu ai cưới ai, chủ tử nhà ta mới không để ý đến đó!”

“Mộng Dao, đừng nói như vậy, Bộ cô nương nếu đã gả vào vương phủ, ta chỉ hy vọng nàng sẽ có một cuộc sống sung túc và tốt đẹp.” Diệp Linh Lung lặng lẽ nhìn đến cô gái áo tím đang ngồi dưới giàn hoa tử đằng, nói lời khẳng khiết, “ Tiểu thư nhà ta đã có hạnh phúc, ta cũng mong muốn Bộ cô nương cũng có thể hạnh phúc, ta nhìn ra, Vương gia thật sự rất thích Bộ cô nương.”

“Aizz, Linh Lung, ngươi không hiểu đâu.” Hoa Mộng Dao than nhẹ, một bộ dáng mang đầy tâm sự nặng nề, “Chủ tử nhà ta ở nơi này, cho dù có thể có được hạnh phúc, nhưng cũng không thể dài lâu.”

“Tại sao?” Diệp Linh Lung có chút khó hiểu, được gả vào vương phủ, cả đời vinh hoa phú quý, ăn mặc sung sướng, bao nhiêu nữ tử hâm mộ ao ước cũng không thể nha! Nàng chính là muốn nói điều gì đó, liền đã nhìn thấy Tuyên vương từ xa xa đi đến, vội vàng im lặng, lôi kéo Hoa Mộng Dao cúi người hành lễ nói, “Tham kiến vương gia”.

“Các ngươi lui xuống trước đi.” Sở Lăng Yên nhàn nhạt phân phó.

“Vâng” Hai người liền vội vã rời xuống.

Giờ phút này Bộ Phi Ngữ vẫn là đang chăm chú nhìn sách, có người xuất hiện nàng cũng chưa phát giác ra, cũng không để ý đến Sở Lăng Yên đã ở trước mặt nàng.

“Nhiên nhi, ta…” Sở Lăng Yên trầm ngâm, hai đầu lông mày mang theo tia rối rắm thật sâu, hắn đã ở bên ngoài Lung Nguyệt Các rất lâu rồi, vất vả lắm hắn mới quyết định đi vào, muốn nói gì đó lại bị ngưng ở kết hầu, cũng không biết nên làm thế nào mới mở miệng nói với nàng được.

Bộ Phi Ngữ thả quyển sách thuốc trong tay ra, đứng dậy, tựa hồ biết hắn muốn nói gì đó, nàng liền nói, “Chàng thật sự muốn kết hôn cùng Ngọc Nhị công chúa sao?”

Sở Lăng Yên nhìn Bộ Phi Ngữ hồi lâu, đôi tay nắm chặt ngồi xuống bên cạnh nàng, cuối cùng gật đầu nói, “Uhm”.

Tâm nàng như bị ngàn vạn kim châm lợi hại đâm vào, đau nhói đến tận tâm can, câu trả lời của hắn… vỏn vẹn chỉ có một chữ… thật đúng là dứt khoát, dứt khoát đến tàn nhẫn.

Nhưng cho dù tàn nhẫn đến mấy, trong lòng nàng vẫn còn hi vọng và ảo tưởng, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt là tầng sương mù dày đặc, rõ ràng là biết được đáp án, nhưng nàng vẫn không kìm được mà mở miệng hỏi, “Vậy còn ta?”

Sở Lăng Yên nhíu nhíu mày, không biết nên giải thích như thế nào mới phải, vừa đúng lúc quản gia đã vội vàng đi đến, ngắt đi câu chuyện của hai người, “Vương gia, Ngọc Nhị công chúa lại ngất rồi, Tà y mời ngày lập tức qua đó một chuyến.”

“Được!” Sở Lăng Yên xoay người, vội vàng chạy ra ngoài.

Bộ Phi Ngữ ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn xem bóng lưng hắn chạy như bay rời khỏi, lại nghĩ đến câu nói vừa rồi hắn muốn cưới nữ tử khác, môi mỏng cắn chặt, nước mắt rốt cục cố nén đã lâu tranh nhau rơi xuống.

“Chủ tử, người không sao chứ?” Hoa Mộng Dao từ một góc đi ra, bởi vì không yên tâm cho Bộ Phi Ngữ, cho nên đã trốn vào một góc nghe lén, không ngờ, chuyện nàng lo lắng nhất đã xảy ra, chủ tử không thể lừa được người khác, cũng không thể lừa được chính bản thân mình.

“Ta không sao.” Bộ Phi Ngữ quật cường cố nặn ra vẻ tươi cười gượng gạo, lấy tay gạt đi nước mắt trên mặt.

....

Màn đêm buông xuống, trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, cành liễu bên hồ vô lực rơi nhẹ, gió đêm dịu dàng man mác, từng cành liễu nhè nhẹ phất qua, mang theo tiếng sột soạt nho nhỏ.

Bộ Phi Ngữ một thân một mình đi đến bên hồ, nhìn xa xa, đèn đuốc sáng trưng, từng cổ nhạc trỗi lên, nàng không khỏi cười khổ một tiếng, có lẽ giờ phút này Sở Lăng Yên đang dắt tay nữ tử kia bái đường thành thân rồi.

Nàng dời mắt nhìn về nơi suối đình xa xa, hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy bóng dáng màu tím ấy, một người vô cùng cao quý, thanh tao, độc hữu một nét đẹp tuyệt vời,haizz, nàng vậy mà… không ngờ tới càng lún càng sâu, nàng hồi tưởng lại lần hắn hứa hẹn đó, nàng đã ưng thuận, trong nội tâm hiện lên tia ngọt ngào, nàng còn nghĩ sẽ mãi mãi cùng hắn trọn kiếp một đôi, lại có thể vì hắn đối kháng với sư phụ, rời khỏi Thiên Ảnh Các, có thể vì hắn ngay cả Ám cung Thiên Ảnh nàng cũng vĩnh viễn từ bỏ, nhưng… hắn lại ruồng bỏ đi lời hứa với nàng, chỉ chớp mắt một cái, đã cưới nữ tử khác rồi.

“Bộ Phi Ngữ, mi đang nghĩ cái gì thế?” Nàng đột nhiên trào phúng, tự lắc đầu giễu cười, nàng chỉ là một sát thủ, mà hắn lại là hoàng tử cao cao thượng thượng, nàng cùng hắn căn bản là người của hai thế giới, hắn làm sao có thể vì nàng mà buông bỏ hết thảy, cái hứa hẹn kia căn bản chỉ là lời hứa suông, huống chi nàng chỉ là thế thân của Mộc Yên Nhiên, nàng sớm nên rời khỏi đây, hiện thời mọi thứ phát sinh nàng chỉ nên xem nó như là một giấc mộng dài, đã là mộng thì nên tỉnh thôi, những thứ không thuộc về nàng, nàng cũng không thể cưỡng cầu.

“Tuyên vương phi, sao lại một mình ở nơi này? Sở Lăng Nhiên thân vận cẩm phục màu vàng sáng chói, chắp tay đi tới, khóe miệng quẹt qua nụ tười tà tứ, “Đêm nay tam hoàng đệ đại hôn, đáng lẽ hoàng tử phi cũng cần phải đến đại phòng tham gia náo nhiệt chứ.”

Bộ Phi Ngữ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nhớ tới chuyện cướp bạc thiên tai lần trước, liền đối với hắn không có hảo cảm, dưới mắt nàng càng không muốn đôi co với hắn, liền xoay người muốn rời đi.

“Chậm đã!” Sở Lăng Nhiên bước nhanh về phía trước, một phen giữ lấy cổ tay nàng.

“Buông tay!” Bộ Phi Ngữ lạnh giọng quát, mỹ mâu trong suốt xẹt qua tia hàn quang.

“Tuyên vương phi hình như tâm tình không được tốt lắm đó.” Sở Lăng Nhiên phác thảo môi cười tà mị, “Không phải là vì tam hoàng đệ cưới Ngọc Nhị công chúa, để tam hoàng phi mất hứng?”

“Thái tử điện hạ, ngài cũng thích lo chuyện bao đồn sao?” Bộ Phi Ngữ muốn hất tay hắn ra, nhưng bởi vì không có nội lực, nên bất luận như thế nào nàng cũng không thể thoát ra được.

“Bản thái tử chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho nàng mà thôi.” Sở Lăng Nhiên tinh tế đánh giá bộ Phi Ngữ, mặt đẹp như hoa phù dung, mi như lông chim trả, dung nhan xinh đẹp như hoa, thật là một tuyệt sắc giai nhân khó tìm. Hắn hơi tiếc hận lắc đầu, từ từ đến gần Bộ Phi Ngữ, giọng nói hết sức mập mờ, đáy mắt hắn xẹt qua tia không rõ khiến người ớn lạnh, “Tam hoàng đệ quả nhiên không biết thế nào là thương hương tiếc ngọc, sớm biết nàng xinh đẹp như vậy, lúc trước bản thái tử ta nên van cầu hoàng thượng, ban nàng tứ hôn cho ta rồi.”

Bộ Phi Ngữ chán ghét, mày liễu nhăn lại, thân thể ý thức được liền ngả ra sau, tận lực giữ một khoảng cách với tên nam nhân này, đồng thời trong đầu mau chóng nghĩ cách thoát thân.

“Thái tử điện hạ, đêm khuya yên tĩnh, ngài lại đi nắm tay Tuyên vương phi mãi không buông, chỉ sợ tình cảnh này để người bắt gặp, lại không thích hợp.” Đoạn Cẩm Phong thân cẩm phục màu trắng, tay lắc lắc chiếc quạt răng ngà, bước chân dịu dàng ưu nhã đạp lên ánh trăng mà đi tới.

Sở Lăng Nhiên mạnh mẽ buông tay ra, bộ dáng không cho là đúng, cười cười, “ Đoàn tướng quân hiểu lầm rồi, vừa rồi Tuyên vương phi vô ý té ngã, bản thái tử ta chỉ là giúp đỡ nàng một phen thôi.”

“À, thật sao?” Đoạn Cẩm Phong cười một tiếng, giọng nói không để ý đến nói, “Như vậy Cẩm Phong lỡ lời, mong tái tử điện hạ chớ để trong lòng.”

“Không sao, bản thái tử ta còn có việc phải đi trước.” Sở Lăng Nhiên nhìn thoáng qua cô gái áo tím, cuối cùng cũng xoay người sải bước rời khỏi.

“Nàng không sao chứ?” Đoạn Cẩm Phong ân cần hỏi.

“Ta không sao.” Bộ Phi Ngữ yếu ớt lắc đầu cười nói. Vuốt vuốt xoa nắn cổ tay đã bị hắn bóp hồng, than nhẹ một tiếng, “Cám ơn ngài, Đoàn công tử.”

“Chúng ta đã là bằng hữu, không cần khách sáo.” Đoạn Cẩm Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, “ Bí mật, nàng có thể gọi ta là Cẩm Phong.”

“Được, Ngài cũng có thể gọi ta…” Bộ Phi Ngữ đột nhiên dừng lại, thật tâm nàng coi hắn như bằng hữu, nhưng nghĩ lại nàng đang dối gạt hoàng thất, nàng làm sao có thể nói cho hắn biết tên thật của nàng, vì vậy liền rũ mắt, che đi tia áy náy, nhàn nhạt nói ra, “Bí mật, ngài cũng có thể gọi ta là Nhiên nhi.”

“Hôm nay vương phủ tân khách đến cũng khá nhiều, khó tránh khỏi hỗn tạp, một mình nàng ở đây rất nguy hiểm, tại sao lại không mang theo thị nữ bên người?” Đoạn Cẩm Phong ân cần, giọng nói đầy lo lắng hỏi han.

“Có một số việc nghĩ chưa thông, cho nên ta muốn một mình yên tĩnh một chút.” Bộ Phi Ngữ cúi đầu đáp.

“Vậy…” Đoạn Cẩm Phong do dự một chút, “Nàng bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi sao?”

“Uhm.” Bộ Phi Ngữ gật gật đầu, ngồi xổm người xuống, tiện tay nhặt lấy một viên đá, hướng về mặt hồ mà ném đi, trên mặt nước lập tức hiện lên một cái bóng, “ Hết thảy cũng chỉ là hoa trong gương. Trăng trong nước mà thôi.” ( là ảo ảnh đó)

“Hoa trong gương, trăng trong nước?” Đoạn Cẩm Phong có chút khó hiểu.

“Không có gì đâu, ta chỉ là đang tự thuyết phục mình để đưa ra quyết định.” Bộ Phi Ngữ như trút được gánh nặng, cười cười nói, “Cẩm Phong, ngài có thể đưa ta trở về Lung Nguyệt Các không?”

“Rất vui lòng vì nàng mà cống hiến sức lực.” Đoạn Cẩm Phong cười cười khiêm tốn, hai người dọc theo bên hồ, đạp lên ánh trăng, vừa đi vừa tán gẫu, một đường trở về.