Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 1 - Chương 38




Tình không vạn lí, mây trắng đầy trời, gió nhẹ lướt qua, không khí trong lành nhàn nhạt phiêu dã dưới giàn hoa Tử Đằng.

“Vương phi tỷ tỷ.” Một thanh âm êm ái truyền đến.

Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một nữ tử váy trắng đang hướng về phía nàng, mày liễu dài nhỏ, một đôi mắt thu thủy yêu kiều, khuôn mặt tinh xảo đặc sắc nhưng có vài phần tái nhợt.

Bộ Phi Ngữ hơi ngẩn ra, thả quyển sách trong tay xuống, đứng dậy nói, “Ngọc nhị công chúa.”

“Vương phi tỷ tỷ, gọi ta là Tuyết Nhu được rồi.” Thần Tuyết Nhu nhẹ nhàng cười một tiếng, đi đến bên cạnh Bộ Phi Ngữ ngồi xuống.

“Được.” Bộ Phi Ngữ hơi nghi ngờ nhìn nàng, “ Ngươi đến tìm ta có việc gì sao?”

Thần Tuyết Nhu mỉm cười nói, “Tuyết Nhu gả vào vương phủ đã nhiều ngày, nhưng cũng chưa từng tới đây bái kiến tỷ tỷ, thật sự là thất lễ.”

“Không vấn đề gì cả.” Bộ Phi Ngữ lắc lắc đầu, “Ta Không quan tâm những thứ lễ nghi này.”

“Không hề nghĩ tới, Tử Hoa Đằng hôm nay lại nở đẹp như thế.” Thần Tuyết Nhu đột nhiên dứng dậy đi đến giàn hoa, hơi ngửa đầu, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve nhụy hoa màu tím nhàn nhạt, không hiểu vì sao giọng nói lại mang theo đau thương khó hiểu, “mẫu phi của Lăng Yên thập phần thích Hoa Tử Đằng, hoa này là chính tay người tự trồng, người hy vọng ta mỗi này đều có thể nghe được mùi hương của loài hoa này, chỉ tiếc…”

Bộ Phi Ngữ nghe vậy cũng chỉ cười nhạt một tiếng, khóe miệng mang theo tia khổ sở khó tả, thì ra những cành Hoa tử đằng này đều là do mẫu phi của hắn vì cô gái này mà trồng, chắc hẳn mẫu phi của hắn rất mực yêu thương nàng ấy đi, vậy mà bây giờ nàng lại ở tại nơi này, vậy có tính là nàng là tu hú đi chiếm tổ chim khách không?

Thần Tuyết Nhu quay trở lại ngồi cạnh bên Bộ Phi Ngữ, khẽ mỉm cười, thay đổi đề tài nói, “Đã sớm nghe nói, tỷ tỷ không chỉ là cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, mà ngay cả y thuật cũng thập phần tuyệt vời. Từ năm năm trước, Tuyết Nhu trúng độc, thân thể không được tốt lắm, mỗi ngày đều phải uống thuốcm không biết tỷ tỷ có thể thay Tuyết Nhu bắt mạch một chút, xem thử có thứ thuốc nào có thể giải trừ độc tố không?”

”Sao…?’ Bộ Phi Nghữ nghe vậy liền kinh ngạc, mặc dù trong khoảng thời gian này nàng cũng đọc không ít sách thuốc, nhưng mà nàng cũng không thể nắm chắc là có thể thay người bắt mạch xem bệnh hay không nữa.

Lúc này Thần Tuyết Nhu đã đưa cổ tay ra, có chút khó hiểu nhìn phản ứng của Bộ Phi Ngữ. “Tỷ tỷ sao vậy, tỷ tỷ không muốn sao?”

“Không…Không phải.” Bộ Phi Ngữ rũ mắt cuống quít, nàng làm sao biết được Thần Tuyết Nhu là trúng phải độc gì, cho dù muốn nói bậy cũng không được, trong lúc nhất thời nàng có chút khẩn trương bàn tay đã thấm đầy mồ hôi.

Bỗng nhiên một nha hoàn vận lục y hồng hộc chạy vào, “Công chúa, ta tìm người rất lâu!”

Thần Tuyết Nhu nghi ngờ quay đầu lại, “Vân Nhi, sao ngươi lại chạy tới đây?”

“Công chúa, người nên uống thuốc.” Nha hoàn lục y nhắc nhở.

“À, thì ra là tìm ta vì chuyện này sao?!” Thần Tuyết Nhu đứng người lên, thẹn thùng cười cười, “Vương phi tỷ tỷ, Tuyết Nhu cáo từ trước.”

“Uhm.” Bộ Phi Ngữ ước gì nàng ấy có thể nhanh chóng rời khỏi đây, vừa mới nghe được liền thở phào một cái, nhưng không may Thần Tuyết Nhu như tơ liễu té ngã xuống trước mặt nàng.

“Công chúa!” Lục y nha hoàn kinh hách hô to, tay chân luống cuống chạy đến bên cạnh Thần Tuyết Nhu.

Bộ Phi Ngữ vội vàng đi lên phía trước, liền nhanh chóng nói, “Ngươi nhanh mau đi gọi Bạch Vân Phi đến.”

“Tuân!” Nha hoàn y lục gật đầu đáp ứng, vội vàng liền rời đi.

Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung cơ bản đang đứng ở phía xa, liền chạy nhanh đến phía trước, giúp Bộ Phi Ngữ đỡ Thần Tuyết Nhu đi vào phòng.

Trên giường, Thần Tuyết Nhu mi tâm khóa chặt lại, cái trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi tròn to lành lạnh, song mắt vẫn nhắm chặt, toàn thân lẩy bẩy run lên, trong miệng không ngừng lầm bầm, “Lạnh quá…lạnh quá…”

“Linh Lung, sao rồi?” Bộ Phi Ngữ có chút không biết phải làm như thế nào, nàng không ngờ rằng Thần Tuyết Nhu phát bệnh lại thống khổ như vậy.

“Tiểu thư, mạch nàng rất kỳ quái, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Diệp Linh Lung bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cũng chỉ là theo tiểu thư học ít món nghề, những loại bệnh nhỏ thì có thể ứng phó, nhưng các bệnh phức tạp thì hầu như không thể bắt mạch ra được.

“Tuyết Nhu!” Sở Lăng Yên cùng Bạch Vân Phi vội vàng đi vào.

Thần Tuyết Nhu nghe đến thanh âm, liền gấp rút mở mắt ra, nắm chặt tay Sở Lăng Yên, thống khổ nói, “Lăng Yên, ta lạnh quá…Thật khó chịu…Ôm ta một chút được không?”

“Được.” Sở Lăng Yên ôn nhu đáp, đi lên phía trước dìu nàng ôm vào trong ngực.

Bạch Vân Phi từ trong ống tay rút ra sợi dây tơ màu đỏ, sợi tơ liền nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay của Thần Tuyết Nhu, trầm ngâm một lát, liền nhìn về phía Sở Lăng Yên nói, “Thuốc dùng trước kia đã mất công hiệu, xem ra phải đổi phương thuốc mới, ngươi trước tiên tránh qua một bên, để ta lập tức thi châm cho nàng, tạm thời áp chế độc tố đang hành hạ trong cơ thể.”

“Được.” Sở Lăng Yên mới vừa chuẩn bị đứng dậy, dự định lui sang một bên, đã bị Thần Tuyết Nhu nắm chặt tay không buông nói, “Lăng Yên, đừng đi!”

“Được, ta không đi.” Sở Lăng Yên chỉ có thể ngồi trở lại bên giường, lần lượt từng chút một trấn an nàng, “Đừng sợ, ta ở đây rồi, ta không đi đâu hết.”

Bộ Phi Ngữ lẳng lặng một bên đứng nhìn, trong lòng không biết có bao nhiêu tư vị, mặc dù nàng rất đồng tình với Thần Tuyết Nhu, nhưng nhìn thấy Sở Lăng Yên ôm một cô gái khác trước mặt nàng, trong lòng rất không dễ chịu, đành phải xoay người, lặng lẽ đi ra ngoài, bóng dáng mảnh mai mang theo vài phần cô đơn.

Trong phòng, thỉnh thoảng liền truyền đến thanh ngâm thống khổ của nữ tử đó, Bộ Phi Ngữ một mình ngơ ngác ngồi ở trong sân, tâm tư có chút phiền muộn ý loạn, tiện tay hái xuống một đóa Hoa Tử Đằng, trong lòng không yên, đem cánh hoa từng mảnh giật xuống, không biết đã qua bao lâu, bên chân nàng đã phủ đầy cánh hoa màu tím trên đất, Bạch Vân Phi trên vai vác hòm thuốc từ trong phòng đi ra, Bộ Phi Ngữ nhìn thấy liền đứng dậy kêu to, “Bạch Vân Phi, chờ một chút!”

“Hửm?” Bạch Vân Phi dừng bước chân, quay đầu nhìn nàng, “Vương phi, tìm ta có việc sao?”

Bộ Phi Ngữ giả vờ tùy ý nói, “Ta muốn hỏi một chút về bệnh tình của Ngọc Nhị công chúa, rốt cuộc nàng trúng độc gì?”

Bạch Vân Phi đảo mắt một cái, ngắn gọn đáp, “Lưỡi rắn(giống tim đèn) tử.”

“Lưỡi rắn (giống tim đèn) tử?” Bộ Phi Ngữ hơi hơi nhíu mày, gần đây sách thuốc cũng xem qua không ít, lại chưa từng nhìn thấy có quyển sách nào nói về căn bệnh kì lạ này, nàng thử dò xét hỏi, “Đây là kỳ độc gì, chẳng lẽ không có thuốc nào chữa được sao?”

Bạch Vân Phi lặng yên một hồi, cúi đầu xuống, không biết tính toán gì, ngay tại thời điểm Bộ Phi Ngữ còn cho rằng hắn không có ý định trả lời nàng, thì đột nhiên hắn mở miệng nói, “Người chế ra loại độc này chính là đệ nhất thiên hạ độc y, là Bộ Thương Vân của Bộ Vân trang chủ. Mười lăm năm trước, không biết vì sao toàn Bộ Vân Trang liền bị cháy, trong một đêm, không một ai sống sót, độc này cũng đã không có ai có thể tìm ra biện pháp chữa trị rồi.”

“Bộ Thương Vân…” Bộ Phi Ngữ trong lòng nhẹ run lên một cái, mỹ mâu trong suốt thoáng hiện lên nét kỳ dị, là cha nàng đã chế ra loại độc dược này sao?!

Bạch Vân Phi chú ý tới phản ứng của Bộ Phi Ngữ có chút kỳ quái, liền hỏi, “Vương phi, người làm sao vậy?”

Bộ Phi Ngữ phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng lắc đầu, giữa lông mày hình như bất giác có chút giật mình, “Không có gì.”

“Người cảm thấy kỳ lạ, cũng là rất bình thường.” Bạch Vân Phi ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Bộ Phi Ngữ, giọng nói có vẻ không đếm xỉa tới, giống như là đang nói chuyện tán gẫu bình thường, “Độc dược của Bộ Thương Vân dù sao cũng không truyền cho bên ngoài, trên giang hồ đã từng có rất nhiều môn phái đến Bộ Vân Trang hỏi xin thuốc, cuối cùng đều không công mà lui, người này là một kỳ nhân, mục đích ông ta muốn nghiên cứu độc dược này cũng chỉ có một, đó chính đấu cùng sư huynh đồng môn của ông ta, có thể nói hai người cả đời đều cùng nhau tranh đấu.”

Bộ Phi Ngữ vẻ mặt đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó dường như phát hiện được gì, đột nhiên mỹ mâu híp lại, hỏi một câu, “Bạch Vân Phi, ngươi một thân y thuật khó lường, vậy ngươi là người phương nào, sư phụ ngươi là ai, có thể nói ta biết hay không?”

Bạch Vân Phi ánh mắt ám trầm, lờ mờ thoáng phát hiện ra có vài phần không đúng, cũng rất mau lẹ đã che đi, giọng nói có chút giễu cợt, “ Nghe nói y thuật của vương phi rất cao minh, hiện giờ người như thế nào lại muốn nhập môn sư phụ ta? Đáng tiếc, người không có cơ hội rồi, lão nhân gia, ông ta nhiều năm trước sớm đã về cõi tiên.”

Ngay sau đó, không đợi Bộ Phi Ngữ phản ứng, Bạch Vân Phi liền vác túi thuốc xoay người rời đi.

Bộ Phi Ngữ nhìn xem bóng lưng rời đi, trong lòng thật lâu vẫn không thể nào bình tĩnh lại, cha nàng mười mấy năm trước cũng đã qua đời, theo lý thuyết mà nói, trên đời nhất định sẽ không xuất hiện loại độc đó nữa, có thể vào năm năm trước Thần Tuyết Nhu trúng động đồng dạng chính là cha nàng cũng chưa từng chết trong trận lửa lớn kia, cha nhất định còn sống trên cõi đời này, ý nghĩ ngày càng mãnh liệt, khiến Bộ Phi Ngữ không tự chủ được mà dấy lên vẻ chờ mong.

“Vương phi tỷ tỷ, lần này đa tạ tỷ.” Thần Tuyết Nhu chẳng biết lúc nào đã chạy tới trước mặt nàng, sắc mặt vẫn như cũ thập phần tái nhợt.

“Hửm?” Bộ Phi Ngữ có chút sững sốt, hồi phục lại tinh thần, cười xấu hổ nói, “Công chúa không cần phải cám ơn ta, kỳ thật ta không có làm gì cả.”

Thần Tuyết Nhu nhìn nam tử bên cạnh ôn nhu cười, trên mặt tái nhợt có chút ửng đỏ, nhẹ nhàng nói, “Lăng Yên, đưa muội trở về Tuyết các được không?”

“Uhm.” Sở Lăng Yên gật đầu, trước khi đi còn liếc qua Bộ Phi Ngữ, phát hiện nàng có chút mất hồn vía, lại thấy trên mặt đất lấp đầy những cánh hoa tử đằng đã bị nàng tàn phá, không biết hắn nghĩ đến điều gì, trên mắt xẹt qua tia vui vẻ chậm rãi nổi lên.