Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 2 - Chương 9




Đêm đã khuya, bầu trời đầy sao, tựa như lưu sa nhỏ trải thành dải ngân hà nằm nghiêng trên bầu trời xanh kia, trăng xuyên thấu qua áng mây nhẹ trút xuống ánh sáng mờ ảo, tiếng ve kêu ngắn ngủi vang vọng trong sơn cốc, một trận mùi thuốc nồng nặc tràn ngập trong màn đêm đen.

Mọi âm thanh đều tịch mịch, một thân áo đen lẳng lặng nhảy vào Bạch Vân Dược trang, lụa đen che mặt, tóc đen được buộc lên, tay cầm bảo kiếm lưu quang, linh xảo di chuyển trong đình viện, vòng qua lầu các, đi vào cửa phòng mật thất, nàng cảnh giác nhình xung quanh bốn phía một chút, phát hiện không có ai, liền an tâm mà đi thẳng vào.

Trong mật thất một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ mà bắn vào, nhưng lờ mờ cũng có thể nhìn thấy trên cây gỗ xa xa kia có một nam tử đầu tóc rối bù, toàn thân đều có vết thương, xem ra, hẳn là hắn đã nghiệm qua khổ hình tra khảo nghiêm khắc đây.

Bộ Phi Ngữ từ từ đến gần người nọ, cẩn thận đánh giá người trên cọc gỗ, thình lình phát hiện trên mặt người nọ còn có một vết sẹo đáng sợ do đao để lại, trong lòng nàng cả kinh, dừng bước, “Là hắn!”

“Ngươi là ai?” Nghe thấy động tĩnh, nam tử trên cọc gỗ suy yếu mở miệng hỏi.

“Có người ra tiền mua lấy mạng ngươi!” Bộ Phi Ngữ lạnh lùng đáp, đôi mắt xinh đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng xẹt qua tia sát ý, nàng không bao giờ quên, người trước mắt chính là đồng lõa diệt sạch Bộ Vân trang, không hề nghĩ rằng hắn lại chính là môn chủ của Thiên tàn môn, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà.

Bộ Phi Ngữ từ từ rút ra bảo kiếm lưu quang, thân kiếm màu tắng tinh được ánh trăng yếu ớt chiếu xuống hiện ra những ánh sáng lạnh lùng, nàng nhẹ nhàng chuyện động thân thủ, giơ kiếm lên chuẩn bị đâm tới tên nam tử đang ở trên cọc gỗ kia.

Trong bóng tối, một bóng trắng thoáng hiện lên, một chiết quạt nhanh chóng chặn lại vết đâm của bảo kiếm lưu quang.

Bộ Phi Ngữ vô cùng king ngạc, không ngờ, trong mật thất lại bố trí người mai phục, nàng không chút do dự, nhanh chóng xoay ngược bảo kiếm trong tay, trực tiếp đâm thẳng tới bóng dáng màu trắng đó, kiếm thế lạnh thấu xương quét ra một trận gió lạnh, bóng trắng ấy lại lần nữa dùng quạt đỡ lấy, hai người một đường đánh nhau từ trong mật thất bay ra bên ngoài.

Mượn ánh sáng mông lung của ánh trăng, Bộ Phi Ngữ thấy rõ người đang đánh nhau với nàng, gió nhè nhẹ phẩy qua tà áo trắng như tuyết của người nọ, ngón tay thon dài, duyên dáng nhẹ lay động chiếc quạt Giang Nam mưa bụi, mặt nạ tuyết ngọc dưới ánh trăng như sóng nước mênh mông.

“Sương khói mưa!” Bộ Phi Ngữ bật thốt ra, đôi mắt xinh đẹp xẹt qua tia lạnh lùng.

“Kiếm pháp tốt!” Nam tử áo trắng cầm chiếc quạt, thần sắc không động dò hỏi, “Các hạ có thể cho ta biết tên họ hay không?”

“Lạc Ảnh Ám cung.” Bộ Phi Ngữ thong dong đáp, không biết vì sao, từ trên người của sương khói mưa lại hình dung ra một bóng dáng khác, âm thanh nghe qua có chút giống như là…, nàng ão não lắc đầu, đem ý tưởng kỳ quái kia vứt bỏ, giờ phút này, nàng đang đối đầu với kẻ địch rất mạnh, nàng nhất định phải tập trung tinh lực, nàng đã từng giao thủ qua với sương khói mưa, cho nên biết rất rõ sự lợi hại của hắn.

“A? Thì ra là các chủ tân nhậm của Thiên Ảnh các!” Nam tử áo trắng có chút hiểu ra, liền gật đầu, mang theo ánh mắt hoài nghi, lẳng lặng ngưng mắt nhìn về cô gái áo đen, trong đầu cũng liền hiện ra bóng dáng và giọng nói của người con gái ấy.

Dưới lớp mặt nạ tuyết ngọc kia, nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm, khiến Bộ Phi Ngữ cũng không hiểu vì sao, mà tim lại đập loạn xạ, suýt chút nữa là tâm thần rối loạn, nàng cố gắng trấn định, dùng bảo kiếm lưu quang chỉ về người trước mắt, lạnh lùng nói ra, “Gió lâu chủ, mệnh của thiên tàn môn chủ, Bổn các chủ đã định hôm nay sẽ lấy mạng hắn, ngươi tốt nhất là tránh ra, chớ xen vào việc của người khác!”

“Các chủ Lạc Ảnh, sợ phải để ngươi thất vọng rồi.” Nam tử áo trắng lắc chiếc quạt xếp, lời nói như định đóng chặt, “Chuyện trông nom này, Bổn lâu chủ đã được định sẵn rồi!”

“Vậy thì xin đắc tội!” Bộ Phi Ngữ hừ lạnh một tiếng, bảo kiếm lại lần nữa được rút ra, bàn tay trắng nõn khẽ giơ lên, một đạo ánh sáng theo hướng nam tử áo trắng mà xông tới.

Nam tử áo trắng xếp lại chiếc quạt, xoay người nhảy lên, trường bào màu trắng nhanh như gió xẹt qua mặt Bộ Phi Ngữ, dễ dàng đáp xuống sau lưng nàng.

Bộ Phi Ngữ ghé mắt nhìn lại, nhanh chóng xoay người, nhẹ nhún mũi chân, phi thân nhảy dựng lên, cả người mang theo bảo kiếm lưu quang mà đánh xuống, tựa như thiên lôi từ trên cao phá xuống vậy.

Nam tử áo trắng ngẩng đầu lên, đôi mắt híp lại, bảo kiếm lưu quang thẳng tắp đâm thẳng về phía hắn càng ngày càng gần, nam tử áo trắng nhẹ nhàng cười một tiếng, không chút hoang mang, điểm chân về phía sau một chút, bảo kiếm lưu quang đâm xuống một cái, quá vô ích rồi, thẳng tắp cắm vào trên mặt đất, thân kiếm khẽ cong, Bộ Phi Ngữ lập tức vọt người nhảy ra.

“Bây giờ đến phiên Bổn lâu chủ ta!” Nam tử áo trắng khiêu mi cười một tiếng, vung chiếc quạt xếp, hướng về Bộ Phi Ngữ mà đánh tới, thân thể kiện tráng như chim ưng, quạt xếp trong tay như bút phát thần kỳ, như dây cung, chuyển động, rơi xuống, mở ra, úp vào, tựa như mấy trôi nước chảy, chuyển động một cách lưu loát.

Bộ Phi Ngữ hơi nhíu mày, lập tức biển đổi thân hình, kiếm thế lạnh thấu xương không ngừng quét ra, nhưng nàng vẫn bị nam tử áo trắng đánh mấy cái liên tiếp, lui về phía sau, mắt thấy sắp chống đỡ không nỗi nữa, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể dùng đến kim châm, chậm rãi rót nội lực, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, mà bắn ra.

Nam tử áo trắng giật mình, nhanh chóng mở ra chiếc quạt xếp, kịp thời đỡ lấy, chỉ là, trong nháy mắt, Bộ Phi Ngữ chẳng biết đã đi đâu rồi, trước mắt hắn chỉ còn là một mảnh đen nhánh.

Nam tử áo trắng từ từ mở ra chiếc quạt xếp, hai tay không tự chủ được, mà bắt đầu phát run, hắn cúi đầu nhìn, quan sát kim châm, mỗi một cây kim châm đều khắc hình kỳ quái, dưới anh trăng liền hiện ra tia sáng lạnh.

Quạt xếp loảng xoảng rơi xuống đất, gió đêm lạnh lùng gào thét, mang theo vài phần tịch mịch và hiu quạnh, nam tử áo trắng tựa như hóa đá, chỉ đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, bờ vai khẽ run, giờ phút này, khó mà nói lên rõ cảm xúc của hắn nữa.

Là ngạc nhiên? Là nghi hoặc? Là giận dỗi? Hay là vui mừng? Chính hắn cũng không rõ, đưa tay che đi trái tim đang kịch liệt nhảy nhót trong lồng ngực, nhất thời, ngàn vạn suy nghĩ từ từ xông lên đầu hắn, khiến hắn khó mà hô hấp được.

Ánh trăng trong trẻo như nước, đem bóng dáng nam tử áo trắng kéo thật dài, thật dài im lặng trong màn đêm.

Thật lâu sau, hắn đưa tay gỡ xuống mặt nạ tuyết ngọc, lộ ra gương mặt tuyệt thế, khẽ rũ xuống đôi mắt, để che đậy đi cảm xúc mãnh liệt như biển rộng, sóng lớn, khuôn mặt âm trầm, hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà phun ra mấy chữ, “Bộ---- Phi ---- Ngữ!”