Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang

Chương 40




"Tôi không muốn ăn cái gì hết, cũng không muốn làm cái gì cả. Làm ơn đi hết ra ngoài đi"

*choang*

Từng khay đồ ăn ngon lành bưng lên đều bị cô hất đổ tung tóe, từ sáng đến giờ cô luôn miệng đòi về nhà khiến mọi người ai cũng vất vả chỉ sợ hắn trở về sẽ tức giận mà trách phạt xuống đầu bọn họ. Bảo Ngọc căn bản lại không hề quan tâm đến điều đó, vẫn vô cùng ngang bướng thách thức bọn họ. Hắn bước vào bên trong, tiếng giày da cộp cộp in trên nền đất phát ra những tiếng kêu vang dội đến lạnh người, bọn họ ai cũng cúi đầu muốn rời khỏi nhưng Bạc Diêu Minh lại lạnh giọng lên tiếng

"Chưa có sự cho phép của Bạc Diêu Minh kẻ nào dám bước ra khỏi đây. Quy tắc ở đây chẳng lẽ chưa nắm rõ sao"

Cô hầu bưng khay đồ ăn vừa mới định rời khỏi nghe hắn nói như vậy liền run lẩy bẩy, ngã xuống nền đất ôm lấy chân hắn như đã hiểu rõ con người của Bạc Diêu Minh không ngừng khóc lớn

"Tôi… tôi xin lỗi, ông chủ… là do tôi dốt nát tôi không biết. Ông chủ, xin hãy tha cho tôi"

Vừa dứt lời, một tiếng roi sắt vang lên va chạm vào vùng lưng của cô hầu, chiếc áo đồng phục màu trắng đã thấm đẫm một mảng máu đỏ tươi vô cùng nhức mắt. Lưu Bảo Ngọc chứng kiến cảnh tàn bạo vừa rồi đã không thể ngồi im liền đứng lên muốn giằng chiếc que sắt trên tay tên vệ sĩ

"Các người làm cái gì vậy hả, sao có thể đánh người như vậy"

"Tiểu thư mau tránh ra, đã là luật nếu phạm phải thì nhất định phải gánh hậu quả"

Bảo Ngọc nhìn hắn với ánh mắt đầy căm giận "Bạc Diêu Minh, chú đừng tưởng làm như vậy thì tôi sẽ sợ. Chú đánh tôi cũng được làm gì tôi cũng được nhưng ngày nào tôi còn tỉnh táo, còn ý thức được thì tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ mê muội để chú lừa gạt nữa đâu. Chú là kẻ xấu, tôi không muốn nhìn thấy chú nữa"

Câu nói vừa dứt, căn phòng rộng lớn bất giác rơi vào trầm mặc im lặng đến đáng sợ. Gương mặt hắn cũng lạnh đi vài phần giây sau đó là cơn đau từ tóc mai của cô vang lên, cô đã vượt qua giới hạn của hắn. Bạc Diêu Minh cũng chả cần thiết phải tốn công tốn sức đeo lên lớp mặt nạ để chiều lòng cô. Bộ dáng khát máu đã hoàn toàn khiến cô cành ngày càng phải kinh tởm

"Chú.."

Hắn tàn nhẫn đẩy cô xuống giường, mái tóc dài mềm mại bị nắm lấy

"Lưu Bảo Ngọc, đừng bao giờ thách thức sự kiên nhẫn của tôi"

"Tôi là Mễ Chi, mãi mãi là Mễ Chi không phải Lưu Bảo Ngọc"

*bụp*bốp*

Bạc Diêu Minh lôi cô dậy trực tiếp đánh liên tiếp vào má, mặt và vùng bụng của cô. Tất cả bọn họ đứng trong căn phòng không ai dám lên tiếng cũng chẳng thèm can ngăn, sự lạnh lùng thờ ơ không có tình người càng khiến Bảo Ngọc ớn lạnh

"Trình Du, tôi muốn Trình Du. Chú nhốt anh ấy ở đâu rồi hả, tôi muốn gặp Trình Du"

"Muốn gặp nó hả"

*bốp*bốp*

Cô ngã xuống nền đất, máu từ khóe miệng liền chảy ra vô cùng đau đớn, hắn nhìn lại khay thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn chưa động vào ánh mắt nhíu lại lôi cô dậy ép vào thành giường

"Mau ăn"

"Tôi không ăn, có chết cũng không ăn"

"Không ăn, vậy thì có đủ sức chứa đựng được tôi không"

Nhìn gương mặt đểu cáng, bộ dáng không chân thực dự cảm một điều bất an sắp sửa dâng lên trong lòng. Bảo Ngọc lùi vào góc tường, bị dọa sợ đến phát khóc rồi

"Chú… ý chú là gì hả"

Hắn không trả lời, chỉ nhìn cô đầy ranh mãnh, cà vạt lới lỏng ánh mắt đầy sự ham muốn và thèm khát nhìn chằm chằm vào từng làn da non mơn mởn trên đường cong của mĩ nữ. Bảo Ngọc nhận biết được cục diện trước mắt, hai hốc mắt không ngừng đỏ hoe lùi vào góc tường

"Chú định làm gì tôi, chú đừng có trách ở đây có rất nhiều người. Chú không được làm càn"

Bảo Ngọc trừng lớn mắt, cô đã bị dọa sợ đến mất lý trí, chỉ mới ngày hôm qua thôi người đàn ông này còn gây cho cô bao nhiêu là thiện cảm nhưng tại sao bây giờ lại hệt như ma quỷ muốn rút hồn cô như vậy chứ

"Chị ơi, Chị Liên cứu em với"

"Cô ơi, cứu con với. Con sợ lắm, chú này… chú này muốn cường bạo con"

"Chị Liên ơi, cứu em đi"

Mặc sức cô van xin những người đứng trong gian phòng đó nhưng ngay cả ánh mắt hướng về cô bày tỏ sự thương hại cũng không có. Bọn họ hệt như những con người máy vô cảm, coi những hành động trước mắt hoàn toàn là không khí, tia hy vọng cuối cùng của cô hoàn toàn sụp đổ

"Haha, Bảo Ngọc em đang cầu cứu sự giúp đỡ của bọn họ sao. Vậy thì em sẽ phải thất vọng rồi vì bọn họ đã bán linh hồn cho tôi, trừ khi Bạc Diêu Minh này cho phép, tôi thách em bảo bọn chúng chạm vào em dù chỉ là một sợi tóc đấy, đừng nói đến việc cứu em cho dù có cho bọn chúng mười lá gan chúng cũng không dám nhúc nhích lấy nửa bước, vậy nên em cũng đừng hòng trốn tránh tôi"

"Aaaa…." . Ngôn Tình Hay

Tiếng của Bảo Ngọc hét toáng lên xé toạc đi bầu không khí quỷ dị và vô tình ở trước mắt. Hắn chồm người ôm lấy cô đè xuống giường lớn hít hà mùi bạc hà thơm mát lạnh ở trong tóc, môi mỏng lãnh tình mơn trớn qua từng tấc da và mùi thơm nhẹ từ cơ thể của thiếu nữ. Cô ra sức vùng vằng chống cự với sức lực yếu ớt non nớt

"Đừng mà, đừng như vậy. Tôi không muốn, không muốn đâu. Tha cho tôi, tha cho tôi đi ở đây có người, có người mà"

"Em không thích sao, bọn chúng sẽ phục vụ cho hai chúng ta"

Cô kinh hãi nhìn hắn, tay quơ loạn xạ muốn che đi khung cảnh xấu hổ trước mắt

"Không cần, tuyệt đối không cần mà"