"Nhưng mà cô ấy tốt như vậy mà…"
“Em thực sự muốn tôi và cô ấy ở bên nhau?” Thầy vừa nói vừa cười.
Tôi ra sức lắc đầu nguầy nguậy.
"Vậy có nghĩa là..." Thầy ấy hơi nheo mắt và dựa sát vào tôi.
“Em muốn thầy ở bên em!”
Nói xong câu này, cả người tôi như chết máy.
Ulatroi, đúng là miệng nhanh hơn não mà.
Một hồi lâu sau, không chỉ thầy mà cả tôi vẫn chưa hết bàng hoàng vì câu nói của chính mình.
Tôi thấy được trong đôi mắt xinh đẹp của thầy tràn đầy sự kinh ngạc.
Và càng nghe rõ hơn tiếng tim mình đang thình thịch thình thịch liên hồi.
Mãi vẫn không nhận được lời hồi đáp nào.
Tôi bắt đầu cảm thấy càng tự ti.
"Được rồi, em hiểu mà, thật ra em biết là thầy sẽ từ chối. Thầy là thầy giáo, cùng lắm chỉ xem em như là em gái thôi, sao có thể để tình cảm nam nữ chi phối được. Vừa rồi là em suy nghĩ không thấu đáo nên mới để chuyện không đáng có này xảy ra, là em….”
Càng nói tim lại càng đau, nước mắt cũng sắp trực trào chảy xuống…
Nhưng lần này tôi chưa kịp nói xong, thầy đã gọi tên tôi.
Con tim yếu đuối của tôi không đương nhiên không dám đối diện với tình huống ngượng ngùng như thế này.
Thế là tôi quay người định chạy.
Nhưng khi tôi quay người rời đi, bàn tay đã bị thầy nắm lấy.
"Không sao đâu, Lục Dật Lâm, em biết mối quan hệ này sẽ khiến thầy cảm thấy khó xử, cũng sẽ bị người khác đàm tiếu.”
"Em nghe tôi nói đã."
Thầy ấy siết cổ tay tôi mạnh hơn một chút, cau mày nói.
"Em thật sự hiểu mà, thầy không thích em, là em đơn phương thôi, còn công việc của thầy, em…”
Tôi nghe thấy thấy tiếng thầy thở dài.
Sau đó thì tôi không nói nên lời nữa.
Phải nói đúng hơn là không thể nói nữa, bởi Lục Dật Lâm vậy mà lại cúi đầu xuống hôn tôi…
Chưa kịp hết ngỡ ngàng, thầy lại ôm tôi vào lòng, nhịp tim của thầy chưa bao giờ lại sát gần như thế.
“Tôi chưa bao giờ quan tâm tới lời người khác nói về mình.”
“Nhưng lại không thể nào bỏ ngoài tai những lời người khác nói về em.”
20.
“Giờ tôi sẽ không nói thêm nữa vì em say rồi. Đợi ngày mai khi em tỉnh chúng ta sẽ nói rõ ràng.”
Trở về với hiện thực, tôi nhận ra đây không phải giường của tôi. Mà là của Lục Dật Lâm.
Tôi, đang, ở, nhà, của, Lục, Dật, Lâm?
Bên ngoài thì đang mưa tầm tã, thảo nào mới sáng sớm mà trời đã tối mịt.
Hôm qua vẫn còn trăng sao gió mát, hôm nay lại mưa đen vần vũ hệt như tương lai của tôi như vậy?
Chỉ vì một phút bốc đồng để bây giờ phải dằn vặt như thế này.
Thật ra, tôi cũng đã tự dặn bản thân mình không nên đặt kỳ vọng quá nhiều. Cũng như lời Lục Dật Lâm nói với Tiểu Linh mà tôi vô tình nghe được.
“Đối với những thứ bản thân coi trọng, đừng bao giờ đặt những kỳ vọng không thực tế vào nó.”
Vì kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.
Chấp niệm càng sâu thì càng khó thoát ra.
Đối với tôi, Lục Dật Lâm chính là bạch nguyệt quang mà tôi không thể nào với tới.
Nhưng tôi lại không kiểm soát được mà cứ muốn tới gần.
Đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên cửa phòng bật mở ra.
Người đứng trước cửa mặc bộ đồ rộng rãi ở nhà. Hình như cũng đã lâu rồi tôi không thấy thầy ấy mặc kiểu quần áo này, dưới ánh đèn lờ mờ của phòng ngủ, làn da trắng của thầy ấy lại càng nổi bật.