Thay Lời Vong Linh

Thay Lời Vong Linh - Chương 79




Trước khi Thích An đặt câu hỏi ông ta mới kịp nói "Chúc mừng", bị vấn đề của Thích An ngắt lời, ông ta chỉ cười. Giọng nói khàn khàn khi cười lên vô cùng khó nghe, như tiếng kêu của vịt vậy. Ông ta cười một lúc lâu mới nói: "Tôi sao có thể là bố cô được? Nhưng đúng là chúng tôi biết nhau."



"Ông ấy còn sống sao? Bây giờ ông ấy ở đâu rồi?"



"Được rồi, nói chính sự thôi." Ông ta không đáp, tạm dừng một chút rồi mới tiếp: "Nhiệm vụ này là do một người bạn cũ... Thôi, nói thẳng đi, là do bố cô nhờ cậy. Ông ấy không thể giúp cô nhiều hơn nữa đâu, tôi cũng sẽ không mạo hiểm với cái giá hồn phi phách tán để làm thêm gì nữa. Nếu tôi tính không sai, Tùy tướng quân hiện tại cũng có thể dùng năng lực của chính mình biến hóa giữa hai trạng thái thực thể và hồn thể, phải chứ?"



Thích An liếc Tùy Uyên: "Chưa kịp thử qua, nhưng thân thể anh ấy đúng là không còn trong suốt nữa rồi."



"Ừm... Tiếp theo cứ tập luyện đi. Thân là quỷ hồn, anh ta sẽ có nhiều năng lực hơn, chứ không hằn chỉ dựa vào mỗi quyền cước chiến đấu."



"Chúng tôi phải làm sao..."



Thích An chưa dứt lời điện thoại đã truyền đến tiếng cúp máy. Cô nhìn di động, nó đã trở về trạng thái tắt nguồn.



Tùy Uyên hỏi: "Ông ta nói gì vậy?"



Thích An cúi đầu suy nghĩ một chút mới nói: "Tôi hỏi có phải bố tôi còn sống không, ông ta không trả lời nhưng lại nói nhiệm vụ lần này là do bố tôi nhờ vả, nói cách khác, bố tôi khẳng định chưa chết."



Nhưng ông ta lại nói hiện tại bố không thể giúp cô nhiều hơn nữa, không phải là ông đang gặp chuyện gì nguy hiểm đấy chứ? Đến mức ngay cả một lần gọi điện thoại cho cô cũng không được? Nhưng nếu ở vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy thì sao ông liên lạc được với người thần bí?



Thích An càng nghĩ càng thấy đầu to ra. Cô lắc lắc áp xuống nghi hoặc, nói với Tùy Uyên: "Người kia nói hiện tại anh đã có thể tự biến thành dạng thực thể, còn bảo anh nên luyện tập năng lực của quỷ hồn."



Tùy Uyên nghe xong cúi đầu nhìn thân thể mình, tập trung tinh lực nghĩ muốn chuyển hóa thành thực thể, sau một lát anh dần dần cảm thấy loại cảm giác thoải mái khác biệt hoàn toàn. Khi cảm giác tăng đến mức không thể hơn được nữa, anh vươn tay chạm vào vai Thích An. Thích An nhìn tay anh kinh ngạc: "Thật sự này! Tôi cảm giác được anh đụng vào tôi!"





Cô thử vươn tay cầm tay Tùy Uyên, không khác chút nào so với chạm vào người sống, chỉ có một việc là anh không có nhiệt độ cơ thể. Xem ra từ nay về sau không cần dùng máu cô nữa rồi!



Thích An cao hứng: "Thật tốt quá, về sau sẽ tiện hơn nhiều, không cần phải có tôi giúp nữa!"



Tùy Uyên cười một chút, nhưng cảm giác như anh cũng không vui vẻ lắm. Thích An không chú ý vẻ mặt anh, nói tiếp: "Người thần bí đó còn bảo anh luyện tập năng lực của quỷ hồn, anh có manh mối gì không? Giống như mấy con quỷ chúng ta gặp đó, nhiều hay ít đều nó năng lực đặc biệt, kiểu như xuyên vào gương, dùng lửa đốt, hoặc làm người ta không thể động đậy vân vân..."



Tùy Uyên lắc đầu: "Không biết, trở về thử xem đi. Chúng ta đi thôi, chỗ này không nên ở lâu."




Bọn họ đang ở trong một hẻm cụt do đuổi theo con quỷ cuối cùng đến đây, lúc trước vẫn đang còn là đường lớn, nhiệm vụ hoàn thành trở về trấn Khánh Tường thì biến thành hẻm nhỏ. Hai người đi ra, vừa tìm xe thuê vừa thấp giọng thảo luận nhiệm vụ lần này.



Theo tình huống trước mắt thì nhiệm vụ lần này không giống những lần trước đây, không có quan hệ gì với tổ chức kia cả. Có lẽ vì không có bọn chúng nhúng tay nên những quỷ hồn này tuy đông và tàn bạo nhưng cũng dễ đối phó.



Trở lại thành phố Y, Thích An tìm một cửa hành nhỏ, mua mỗi người một bộ quần áo, vì che dấu tung tích nên quần áo cũ vứt luôn. Thay đồ xong mới trở lại bên phòng thuê.



Nhiệm vụ lần này Thích An có ghi lại video, định qua một thời gian nữa thì phát lại trên phòng live stream. Còn hiện tại hai người vừa giám thị Triệu Nhất, vừa để Tùy Uyên luyện năng lực quỷ hồn.



Ngay từ đầu hai người không biết gì cả, vừa chậm rãi sờ soạng thử nghiệm vài ngày mới được. Nếu muốn hình dung thì năng lực của anh gần giống như nột lực của người luyện võ vậy. Lúc tấn công đánh ra một chưởng ẩn chứa nội lực, một khi trúng kẻ địch sẽ tạo thành sát thương lớn hơn nhiều đòn đánh tay chân bình thường.



Năng lực của Tùy Uyên như vậy nhưng không gọi là "Nội lực", còn gọi như thế nào thì họ không cần biết, cũng không cần tìm hiểu rõ làm gì. Chỉ có điều quanh đây khong có lệ quỷ, tìm được năng lực nhưng không thể thử uy lực trong thực chiến xem như thế nào.



Về phần Triệu Nhất bị hai người giám thị, qua thêm hai ngày anh ta đã bắt đầu có hành động.




Hơn mười giờ sáng nay, Triệu Nhất ra khỏi phòng làm việc, xuống lầu nhìn quanh quất một vòng, móc ra di động bước vào hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà đối diện bên kia đường. Nhìn biểu hiện này không giống như đang làm chuyện quang minh chính đại gì, nhưng Thích An không dám chạy xuống nghe lén, sợ chưa kịp đến gần đã bị phát hiện rồi. Ngay cả Tùy Uyên cũng không thể đi theo, dù anh biến về hồn thể nhưng Triệu Nhất vẫn có thể thấy được.



Bọn họ vẫn trốn ở chỗ cũ nhìn chằm chằm hẻm nhỏ chờ Triệu Nhất đi ra. Hẻm đó là đường cụt, chỉ có lối vào của hai tòa nhà chứ không thông ra đường, chắc chắn Triệu Nhất phải quay lại đường cũ.



Nhưng không nghĩ tới đợi gần 10 phút anh ta vẫn không ra, Tùy Uyên nói: "Ở đây chờ để tôi đi xem thử."



Có lẽ vì năng lượng của Tỏa Hồn Thạch được tăng cường nên anh có thể rời xa Thích An trong một khoảng cách rộng. Thích An chỉ nói cẩn thận, anh liền phiêu đến đầu hẻm nhỏ, sau đó xuyên vào vách tường bên phải mà đi. Tuy Triệu Nhất có thể thấy quỷ hồn nhưng không có Mắt Thấu Thị, Tùy Uyên đi ở mặt kia của bức tường thì Triệu Nhất sẽ không phát hiện ra được. Sau đó anh cẩn thận nhập vào trong tường, xuyên qua mặt tường đưa mắt ra ngoài chỉ đủ để nhìn rõ mọi thứ.



Một khắc nhìn rõ hẻm nhỏ, anh sửng sốt. Đừng nói là Triệu Nhất mà ngay cả một con chuột cũng không có!



Tùy Uyên trở về Tỏa Hồn Thạch, lập tức đến bên cạnh Thích An. Thích An bị sự xuất hiện đột ngột của anh dọa giật mình, theo bản năng lùi lại một bước rồi mới mở miệng hỏi: "Sao rồi?"



Tùy Uyên trầm mặt: "Không thấy đâu, chắc đã vào trong tòa nhà rồi."



Thích An nhíu mi: "Nói vậy là anh ta biết chúng ta đang theo dõi?"




"Rất có thể." Tùy Uyên nói.



Kì thật việc này cũng trong dự kiến thôi, chẳng qua không ngờ sẽ xảy ra sớm như vậy. Thích An đột nhiên biến mất không để lại tin tức gì, mẹ Thích vì nhận được tờ giấy ghi chú Thích An để lại, dù lo lắng cho an toàn của cô cũng không báo cảnh sát hoặc tìm người khác giúp đỡ. Biểu hiện của bà như thế rất không bình thường, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận là biết Thích An chủ động bỏ đi, nhưng sau khi cô đi lại không liên lạc với họ, có nghĩa là cô căn bản không tin tưởng bọn họ. Như vậy tự nhiên có thể biết được, cô đã nhận ra trong phòng làm việc có nội gián.



"Bây giờ phải làm sao đây?" Thích An hỏi.




Tùy Uyên nghĩ nghĩ, nhìn cô nói: "Chúng ta theo dõi anh ta gần một tháng, không tra được bất cứ thứ gì. Hành động hôm nay có lẽ chỉ để cẩn thận đề phòng, sợ sau này cũng khó mà có được manh mối gì nữa."



Anh tạm dừng một chút, nói tiếp: "Đối với kẻ địch giảo hoạt, cần phải dùng biện pháp đơn giản nhất."



Đến tình trạng này rồi, dù không nói rõ nhưng trăm phầm trăm hai bên ở thế đối lập, không thể nào giả vờ làm bạn bè qua lại như xưa nữa. Một khi đã vậy, cứ thẳng thắn vẫn hơn.



Thích An suy nghĩ trong chốc lát, thấp giọng: "Kì thật tôi cảm thấy rất lạ, Triệu Nhất nhìn không giống người ngốc, sao lại tin vào loại chuyện trường sinh bất lão này chứ?"



Tùy Uyên cười: "Gặp anh ta là biết. Sao vậy, hay là cô không muốn gặp mặt trực tiếp nói rõ tất cả?"



Thích An nhìn chằm chằm anh vài giây, nói: "Sao tôi cứ cảm thấy anh gần đây có chút gấp gáp? Lúc luyện tập năng lực cũng vậy, bây giờ cũng vậy."



Tùy Uyên ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm hai tay mình, nói: "Tôi lo lắng... Thời gian có lẽ không còn nhiều lắm."



Thích An trầm mặc. Đúng vậy, vì nhận nhiệm vụ kia mà năng lượng của Tỏa Hồn Thạch đã trở nên đầy đủ, ngay cả ở trạng thái hồn thể anh cũng giống y như người sống... Chỉ sợ thời gian không còn nhiều lắm, anh sắp phải đi đầu thai. Cô đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay nhưng cố gắng không thèm nghĩ đến, giống như chỉ cần cô không nghĩ thì ngày này sẽ không tới vậy.



Nhưng... Đây có lẽ là việc mà Tùy Uyên chờ mong rất lâu rồi? Cô phải vui vẻ vì anh mới đúng. Chỉ là trong lòng cứ có cảm giác luyến tiếc.



Ở chung lâu như vậy, dù luôn đấu võ mồm, luôn tìm cách khi dễ người còn lại, nhưng không thể thay đổi được việc họ cùng nhau vào sinh ra tử. Bạn bè bình thường muốn rời xa nhau cũng tiếc nuối không thôi, nữa là Tùy Uyên không phải đi xa, mà là trên đời này vĩnh viên không còn anh nữa.



Câu nói của Tùy Uyên khiến bầu không khí quanh hai người trở nên bi thương nặng nề.