Chương 30: Vây bắt
Chương 30: Vây bắt.
“Có nhiều cách để tìm ra sự thật từ một vấn đề: nghiên cứu những thứ xung quanh nó, tìm hiểu tài liệu liên quan đến nó... Nhưng chẳng có cách nào nhanh chóng hơn và chính xác hơn là đối mặt với chính vấn đề ấy!”
Cánh đồng ngô trong khu trại Hiroth, một giờ đêm...
- Cô... nghĩ... là... hắn... sẽ... đến... chứ? – “Chân lớn” Robert Stone thì thầm bên cạnh.
- Tôi không biết nữa, cứ chờ thêm một chút coi sao... – Tôi đáp.
Tôi và hơn hai mươi người khác trong đội đặc nhiệm “đột biến” của ngài Hiroth đang ẩn mình dưới những tấm bạt lớn màu đất xen giữa các lùm ngô cao che kín đầu, nhòm ra một bãi đất trống mà chiều hôm đó mọi người đã bắt tay vào phạt gọn các hàng cây. Ở đó, những cái cọc sắt dài được chôn sâu xuống đất làm mối nối để chốt xích bọn thây ma chúng tôi bắt về làm mồi nhử cho “thiên thần bóng tối” xuất hiện. Nhưng sau hơn sáu tiếng phục kích dưới làn sương bắt đầu đỗmỗi lúc một đậm và cả tiếng gầm gừ, rên rỉ của bầy xác sống trước mặt, thì sự kiên nhẫn đã bắt đầu bị thách thức nghiêm trọng.
Dù đã uống tới hai cốc cà phê đậm đặc nhưng cơn buồn ngủ vẫn cứ ập đến, nhất là khi tôi đã tạo cho mình thói quen ngủ sớm suốt nhiều tháng qua. Những người trong đội quân đột biến thì không có những biểu hiện như vậy. Họ không tỏ ra chút dấu hiệu nào của sự mệt mỏi, nhưng tính kiên nhẫn cũng chẳng phải điều mà họ có sẵn. Thi thoảng, tôi lại thấy vài người trong số họ liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay. Và đều đặn suốt hơn sáu tiếng, tôi đã nhận ra cứ sau mỗi hai giờ, họ phải tiêm một chất gì đó vào cơ thể. Chân Lớn giải thích đó là thuốc tiết chế cảm xúc, nó làm giảm tác dụng của virus thây ma lên sự kiểm soát suy nghĩ, khiến họ không mất đi nhân tính của mình.
Vậy là tôi đã đúng, sức mạnh càng cao, trách nhiệm càng lớn, những hiểm họa càng có khả năng xảy ra. Những người xung quanh tôi đây, họ phải phụ thuộc hoàn toàn vào thứ thuốc tiết chế ấy. Chuyện gì sẽ xảy ra khi nguồn cung cấp bị mất? Chuyện gì sẽ xảy ra khi trong quá trình thực thi nhiệm vụ họ đánh mất những ống tiêm của mình? Đứng cạnh những đồng minh thế này, quả thực tôi không dám nghĩ tới điều đó. Giữa họ và những thây ma đang bị xích chân ở cánh đồng kia chỉ khác nhau ở vai trò của ý chí. Mất đi điều đó, họ thậm chí còn là những kẻ huy hiểm hơn hẳn đám xác sống bình thường...
- Có thể hắn sẽ không đến rồi! – Tôi thở dài, ngả lưng vào một cột treo người rơm, nói sau hơn một tiếng chờ đợi nữa – Giờ đã hơn hai giờ sáng rồi, chúng ta chỉ còn chưa đầy một giờ rưỡi nữa trước khi có nhóm tuần tra đầu tiên xuất hiện, các anh không thể để lộ mặt cho họ thấy.
Robert Stone gật đầu. Anh ra hiệu cho các đồng đội tản dần về các vị trí để chuẩn bị gỡ bẫy, thu dọn đồ đạc trở về căn cứ. Nhưng chính lúc ấy, một tiếng rít lớn trên không làm tất cả chúng tôi giật mình, vội vã ngã đổ ngửa xuống, lẩn vào trong cánh đồng. Tôi ngước lên bầu trời trong vắt, cao vời, nơi một ánh trăng sáng vằng vặc, đầy đặn đang bị che khuất bởi bóng đen từ hai đôi cánh trên cơ thể hoàn hảo, đẹp đẽ. Bốn cái cánh thay phiên nhau vỗ đều, nâng kẻ ấy lướt đi, trượt trên không khí và cuối cùng đỗ lại ngay trên đầu cái cột người rơm tôi vừa mới tựa lưng. “Thiên thần bóng tối” đã đến...
Hắn quặp hai cặp cánh của mình lại, dõi đôi mắt xanh dương hấp dẫn, lan tỏa những sợi đen tuyền bao quanh con ngươi, chiếu tia nhìn lên những thây ma đang gào rú giữa khu đồng trống.
Chúng tôi lẩn dần về phía sau, tới vị trí để khởi động bẫy. Dù rất muốn tham gia nhưng Robert đã cản tôi lại. Anh ta muốn tôi chỉ ở ngoài chứng kiến để bảo đảm sự an toàn cho tôi. Ngay lúc ấy, tôi mới chợt nhớ ra rằng mình đã từng là một cô gái yếu đuối đến thế nào, từng khép nép trong sự bao bọc của người khác ra sao. Và tôi nhớ Kael, anh vẫn luôn gạt tôi lại phía sau như thế... Nhưng nếu ở lại, làm sao tôi có thể khẳng định được thiên thần bóng tối không phải là Kael? Vậy nếu biết được đó thực là anh, tôi... sẽ phải làm gì? Giết anh hay cứu anh và để mặc số phận quyết định tiếp? Không, tôi chẳng thể làm gì ngoài ngồi sụp xuống đây, núp dưới tán cây dày mà chứng kiến đám người của Robert Stone hành động...
Suy nghĩ tôi rồi cũng bị phân tán và thổi tung theo nhịp đập cánh của thiên thần bóng tối. Hắn bay lên rồi hạ xuống ngay giữa đám thây ma. Xoáy mạnh cặp cánh dài, thiên thần bóng tối tạo ra một vòng tròn c·hết chóc tuyệt hảo, hạ gục toàn bộ đám xác sống ở đó trong nháy mắt. Rồi hắn cười, cười dưới cái bóng của chính mình trước khi nhận ra những sợi xích buộc quanh chân những kẻ mình vừa g·iết.
Hắn vỗ cánh, định bay lên. Nhưng từ bốn phía, những tấm lưới lớn đã được bắn ra bởi đội đặc nhiệm. Chúng nhanh chóng chùm lên thiên thần bóng tối, trói nghiến hắn lại với những sợi thép lớn được bao quanh người để gia cố thêm sự giam giữ. Những tay to khỏe nhất vội vã siết chặt hơn những đầu dây để giữ chặt thiên thần cố định, đứng giữa cánh đồng. Thiên thần bóng tối giãy dụa, hắn cố lia hai đôi cánh sắc lẹm của mình nhưng lại không thể làm được vì bị tấm lưới giắt lại. Những sợi xích mỗi lúc lại nghiến chặt hơn làm hắn tức giận, gầm lên như con sư tử b·ị t·hương.
Tôi quyết định chui ra khỏi chỗ nấp, tiến về chỗ bọn Robert, mặc cho anh ta vẫn muốn ngăn cản tôi. Tôi cần phải biết, đó là ai...
Một quãng đường chỉ có vài mét ra trước mặt thiên thần bóng tối mà tưởng chừng như dài còn hơn vô tận. Bước chân tôi não nề, nặng chịch như gắn đá tảng. Càng cố tiến lên phía hắn, tim tôi lại càng sít lại. Chứng kiến hắn cựa quậy, giãy dụa trong tấm lưới thép bao phủ làm tôi không khỏi mủi lòng, nước mắt cứ không thể cản mà tuôn ra, chảy dài trên hai bờ má.
- Grr... Gr... – Thiên thần bóng tối rên rỉ, không van nài nhưng nghe não nùng đến tuyệt vọng.
Đôi mắt ấy, cái mũi ấy, đôi môi ấy... Anh là Kael sao!!!
Tôi đổ sụp xuống trong khi trời đất như không ngừng quay cuồng. Môi run rẩy trong tiếng lắp bắp trước ánh mắt ngạc nhiên, man dại nhưng thật gần gũi của anh. Thiên thần bóng tối quá giống anh, Kael yêu thương của tôi...
- Giết hắn hay bắt sống đây đội trưởng? – Một người đột biến quay sang hỏi Robert Stone.
Robert còn chưa kịp trả lời và tôi cũng chẳng kịp mở lời ngăn cản thì thiên thần bóng tối đã đột nhiên cười sặc sụa. Rồi bất ngờ, hắn cất tiếng nói dù có những khúc vấp nghẹn với thứ giọng sang sảng, mạnh mẽ, chất giọng đặc sệt của Kael.
- Hahaha... Các người... nghĩ... có thể... g·iết ta... ư?
- Ngươi có thể nói sao? – Người đột biến vừa hỏi Robert Stone lên đạn, hỏi.
- Chúng ta... ngày... càng tiến... hóa... Chúng ta... đã vượt xa... khỏi ranh giới... tầm thường... yếu đuối... của con... người... – Thiên thần bóng tối đáp trả - Các ngươi... cũng đâu phải... là người nữa... Hahaha...
- Ka... Kael? – Tôi run rẩy, yếu ớt nói, cắt ngang giọng cười của thiên thần bóng tối.
Thiên thần chợt ngưng nụ cười. Mặt hắn sửng sốt, nghiêm trang rồi cau có khi miệng liên tục lẩm nhẩm lại cái tên tôi vừa mới nhắc:
- Kael... kael... kar... kael...
Trái tim tôi như đã thắt lại trong cơn đau tận cùng của số mệnh có thể đem tới. Tôi lại gần, mặc sự ngăn cản của đám người đột biến. Tay tôi run rẩy đặt lên bờ má anh. Thiên thần ngừng lặp lời, ngừng giãy dụa. Đôi mắt anh đảo đều trong cái nhìn suy tính, hoang mang và chúng dừng lại, ngơ ngác trên khuôn mặt của tôi.
- Anh là Kael... phải không? – Tôi dồn tất cả cho sự can đảm để nói lên câu hỏi mà bản thân đã không còn biết liệu mình có muốn có được câu trả lời hay không – Em... em là Annie, Annie của anh đây... Anh còn nhận ra em không?
Và thiên thần bóng tối chớp mắt một cái thật dài, rồi nhẹ nhàng thì thầm:
- Tôi là... Kael...
Không gian, thời gian đã ngừng lại. Tim tôi đã không còn đập. Anh chính là Kael tôi hằng tìm kiếm đây ư. Anh đã trở lại bên tôi bằng cơ thể này hay sao.
Nước mắt tôi tuôn trào trong sự trớ trêu của số phận. Tôi ôm lấy anh, không e dè, không sợ hãi. Tôi có thể cảm thấy những tia nhìn ngạc nhiên, những cái sững người bàng hoàng của đồng đội xung quanh. Nhưng tôi mặc kệ, giây phút này đây tôi chỉ cần biết, tôi đã tìm thấy anh!
- Annie à... – Tiếng của Robert chợt phát ra sau lưng – Chúng ta phải đưa anh ta về căn cứ... Anh ta không phải là... con người. Không thể để anh ta bên ngoài này được.
Tôi lặng người, cố tĩnh tâm mà vẫn cứ rối bời trong mớ bòng bong của tình cảm và lý trí. Anh là Kael. Nhưng anh cũng là một thây ma. Thây ma không được phép gây hại cho con người nữa.
- Đừng... đừng để... họ... đưa tôi đi... – Thiên thần bóng tối chợt nói với riêng tôi - ...họ sẽ giam... cầm tôi... đừng...
Tôi nghẹn lời với lời cầu xin của anh. Tôi không thể từ chối Kael khi anh cần tôi làm điều gì đó. Nhưng tôi không còn là Annie hoàn toàn của anh như trước đây nữa. Tôi không còn là cô gái yếu ớt, luôn sợ hãi nấp sau sự giúp đỡ của người khác. Tôi là Annie Heraton, là đội trưởng của đội cứu hộ. Tôi không còn thuộc về riêng bản thân mình.
- Đi với họ đi Kael... – Tôi khó khăn, nói - Em hứa sẽ làm tất cả để họ không hại đến anh. Nhưng xin anh... đừng phản kháng nữa... Hãy đi với họ.
- Không... không... không ai... được bắt ta!!! – Kael gầm lên, vùng mạnh một lần nữa.
Bốn người đột biến giữ bốn đầu dây bị lực kéo bất ngờ của Kael hất văng lên không trung, quay tròn như chiếc đu quay ngoài công viên, trước khi văng đi, ngã rạp ra cả một luống ngô dài.
Kael vùng tay lên tấm lướt chuẩn bị tháo nó ra thì “chân lớn” Robert Stone đã đột ngột xuất hiện, tung một cú đạp làm anh ngã đổ nhào, bắn đi tới mười mấy mét. Những người đột biến còn lại vội vã chạy theo, nhảy vồ lên, tóm lại bốn đầu tấm lưới.
Kael tức giận, xòe rộng bốn tán cánh và cả lớp lưới tỏa ra, gắng gượng bay lên. Nhưng hơn mười người đã gồng mình giữ chặt các đầu dây làm anh không thể nào thoát. Robert tung mình nhảy lên, tóm lấy một chân Kael. Bằng một sức lực phi thường, Robert quật ngã Kael đánh rầm xuống ruộng ngô ngay sau đó.
Dẫm một chân rất mạnh lên ngực Kael, Robert gằn giọng:
- Đừng... có... cố chạy... nữa! Anh... không thoát... được đâu!
Kael nghiến răng, cố gượng dậy, nhưng bàn chân lớn ngoại cỡ của Robert đã giữ chặt anh yên vị trên mặt đất.
- Đủ rồi! Anh ấy không thể chống cự nữa rồi! – Tôi hét lên, chạy tới, đẩy Robert sang một bên.
Robert lắc đầu nhưng cũng bỏ chân ra khỏi người Kael. Kael ngừng giãy dụa, đôi mắt anh buồn bã thu về khuôn mặt tôi. Rồi bất ngờ, anh tóm lấy vai tôi, kéo mạnh về phía mình.
- Cứu anh... Annie! Cứu anh! – Kael nói.
Robert giật mình giất vội tôi ra khỏi tay Kael. Rồi với cái báng súng nặng chịch của mình, Robert đánh anh b·ất t·ỉnh trong tiếng hét thất thanh của tôi...