Chương 45: Sự thật phơi bày
Lâu đài Hiroth, Ngày Định Mệnh.
- Đã đến lúc chúng ta phải nói chuyện riêng rồi đấy, cô Annie! – Ngài Hiroth nhắc lại.
Tôi giật mình, thoát khỏi trạng thái đờ đẫn sau khi chứng kiến vụ t·ấn c·ông bất ngờ của Christian với Lucas. Siết chặt tay súng, tôi hoảng hốt chĩa vội về phía ngài Hiroth.
- Cô không có gan bắn tôi đâu! – Ngài Hiroth chợt bật cười – Vì nếu muốn g·iết tôi, điều đầu tiên là phải quên đi việc chúng ta vẫn đang giao tiếp bằng lời nói, hành động mà cô cho rằng chỉ có con người với nhau mới làm được. Vấn đề là tôi nghĩ cô không làm nổi điều đó!
Là người chĩa súng vào đối phương, nhưng tôi mới là kẻ đang run rẩy. Giọng run run, tôi hỏi:
- Thực ra… thực ra các người là… là cái quái gì vậy?
Không vội vã, ngài Hiroth đáp trả:
- Hiển nhiên thì chúng tôi không phải là con người, cũng chẳng phải bán thây ma như cô đang nghĩ. Ừm… nói thế nào nhỉ, chúng tôi là “thây ma”!
- Thây… thây ma? Điều đó thật vô lý! – Tôi thốt lên.
Chun mũi lại với dáng điệu của một người diễn thuyết, ngài Hiroth điềm tĩnh trả lời:
- Cô thấy đấy, con người luôn cố áp đặt những suy nghĩ của họ làm chuẩn mực cho sự đúng đắn của mọi thứ. Trên thực tế thì họ chẳng biết được là bao nhiêu. Ngay cả đại dịch này có lẽ đã được ngăn chặn kịp thời nếu như con người các cô thôi cho rằng đó chỉ là chuyện phiếm hay lễ hội hóa trang, phim ảnh… ngu ngốc nào đó. Điều các cô cho là đúng có lúc lại hoàn toàn ngược lại. Quay lại vấn đề của chúng ta, đúng như cô nghĩ, đa phần các thây ma nguyên bản hoặc bọn biến dị nửa mùa chẳng khác nào những con thú khát máu cả. Chúng suy nghĩ đơn giản và hành động theo bản năng đơn thuần nhất: ăn. Cao cấp hơn một chút là những kẻ nửa người nửa ma như cô hay gọi: bán thây ma. Chà, bán thây ma thực sự là phức tạp hơn nhiều, kể cả so với chúng tôi. Vài kẻ trong số chúng có khả năng kiềm chế tốt, thích nghi được với thức ăn thông thường của con người. Nhưng cũng có những kẻ khác lại bộc lộ quá nhiều mặt thú tính. Và hầu hết bọn chúng sẽ bị xác sống t·ấn c·ông khi đối mặt nhau.
- Vậy còn ông? – Tôi hỏi.
- Tôi à… - Ngài Hiroth gật gù – Tôi là cá thể của một chủng tộc đặc biệt, là giới hạn cao nhất trong sự tiến hóa của xác sống. Loài người các cô tiến hóa từ vượn cổ, còn chúng tôi tiến hóa từ thây ma, cô có thể tạm hiểu như vậy. Cũng gần giống với bán thây ma, chúng tôi có thể kiềm chế bản năng, có thể giao tiếp và sở hữu trí tuệ không hề thua kém con người. Điểm khác biệt lớn nhất là chúng tôi không thể trở lại làm người như bán thây ma và quan trọng không kém, bọn đồng loại vẫn còn ngu độn của chúng tôi sẽ không tìm cách cản trở, t·ấn c·ông những thây ma thực thụ như tôi chẳng hạn.
- Vậy lý do thực sự của ông khi tạo nên nơi này là gì? – Tôi ngạc nhiên – Tại sao ông lại muốn cứu giúp con người khi chúng tôi chỉ là… là… con mồi của ông?
- Có một chút hiểu lầm nho nhỏ ở đây, Annie ạ! – Ngài Hiroth lập tức giải thích – Tôi không muốn “cứu” con người các cô một chút nào. Trái lại, tôi muốn biến tất cả các người thành đồng loại của tôi hoặc… thức ăn của tôi.
- Tôi không hiểu?
- Rất đơn giản thôi! – Ngài Hiroth đáp – Dù là phe phái hay chủng tộc nào, việc rất quan trọng là phải củng cố được vị trí, lực lượng. Thây ma bậc cao nhất như chúng tôi không có nhiều, điều đó khiến tôi rất phiền lòng. Và để tồn tại, tôi buộc phải đóng giả làm bạn đồng mưu với bọn bán thây ma đáng khinh kia! Ừm, cô có biết tổ chức Ikarim không nhỉ?
- Là tổ chức bán thây ma muốn kiểm soát thế giới và nô dịch con người? – Tôi chợt nhớ ra.
- Vậy xem ra là Miguera đã giải thích cho cô khá rõ rồi! – Ngài Hiroth đột ngột đứng dậy, tiến về phía cửa sổ lớn, bật cười rồi nói – Cô vẫn nghĩ là làng Fisherman đang giúp mình phải không? Cô không biết bản thân tôi cũng là người làng Fisherman à?
Lời của ngài Hiroth như sét đánh bên tai, xua tan hi vọng mỏng manh cuối cùng của tôi.
Chuyện này thực ra là thế nào đây?
- Tất cả chỉ là một màn kịch lớn cho cô và vài kẻ khác chứng kiến thôi, Annie thân mến ạ! – Ngài Hiroth nhoẻn cười đầy ẩn ý – Như tôi vừa nói đấy, xung quanh chúng ta còn có rất nhiều những kẻ gọi là bán thây ma. Chúng có một mạng lưới tổ chức không hề kém cạnh chính phủ trước đây, Ikarim. Một khi phát hiện ra sự tồn tại của thây ma bậc cao như tôi, chúng sẽ không ngần ngại cho sát thủ truy lùng bằng sạch. Khi lực lượng của chúng tôi còn quá mỏng như hiện nay, cách tốt nhất là lép vế trước chúng. May mắn thay, trước khi đại dịch diễn ra, tôi là một trong những người lãnh đạo của Ikarim. Và hiện tại, cả loài người lẫn bán thây ma đều nghĩ rằng tôi đứng về phe họ. Vậy thì tốt nhất là cứ chiều lòng cả hai, chờ đợi và sắp xếp thời cơ thích hợp để dụ cả hai phe đó tàn sát lẫn nhau.
- Ý ông… đây là một cái bẫy được dăng ra từ đầu để khiến tôi tin rằng ông là bán thây ma? – Giật mình, sửng sốt, tôi vô thức nói.
- Phải, cô bắt đầu hiểu ra vấn đề rồi đấy. Chúng tôi đã chờ rất lâu để có những thành công trong việc nghiên cứu ra cách chuyển hóa con người thành thây ma bậc cao như tôi, thay vì bọn đồng loại ngu độn đang lang thang, vất vưởng ngoài kia. Và bây giờ thì việc nghiên cứu có vẻ đã bắt đầu đem tới kết quả. Vì vậy, tôi đã sắp xếp cho làng Fisherman tạo ra một số tin đồn, cố ý tung ra những thông tin mập mờ để khiến cô nghi ngờ. Sau đó là cái màn lấy máu vụng về của cô và Jenine có thể thành công, tất cả tôi đều sắp xếp trước. Ngay cả việc Christian được cho vào đội giải cứu trước đây, hay đưa vào bán thây ma Nick Broney giả dạng làm người mắc nạn, rồi đẩy cô tới bầy nhện xanh… Tất cả đều đã dự tính từ rất lâu cho việc tuyên truyền về hình ảnh bọn bán thây ma nguy hiểm luôn ẩn mình xung quanh con người, về sự đột biến và tính bất ngờ của loài xác sống. Và cuối cùng, con bài chiến lược, “thiên thần bóng tối” đã được đưa ra! Hoàn hảo đến khó tin khi cô và bản gốc của cậu ta lại là một cặp. Khi tôi biết điều đó, tôi đã sung sướng phát điên lên vì nhận thấy kế hoạch của mình có thể diễn ra sớm tới vài năm. Tình yêu luôn là sự điên rồ, Annie thân mến ạ! Cô đã để nó phủ lấp đi rất nhiều những nghi vấn có thể phát hiện…
Tôi sững người lại, nhận ra vị thế con tốt đen của mình trên bàn cờ chính trị trong thế giới mới này, tức giận nói:
- Ông đã sắp xếp chuyện này để tôi cho mọi người biết về hành động của bán thây ma, ông muốn chúng tôi và Ikarim đối đầu nhau, sau đó chủng tộc của ông sẽ đứng ngoài và dọn dẹp tàn cục? – Rồi sực nhận ra một vấn đề, tôi gay gắt – Và ông bắt giữ Radian nhưng không g·iết anh ấy, lại giam giữ ở một nơi cách xa khu tự trị, việc đó nhằm mục đích phân tán lực lượng đội giải cứu của chúng tôi, phải không?
- Tuyệt vời, may mà đến giờ cô mới để ý kế hoạch của tôi đấy! – Ngài Hiroth bật cười thâm hiểm – Nhưng muộn thì cũng đã muộn rồi. Dù sao thì cô cũng sẽ á·m s·át hụt và tôi sẽ phải chạy trốn đi đâu đó, trong lúc hỗn loạn bọn xác sống sẽ tràn vào, làm thịt kha khá người sống ở đây. Khu định cư sẽ sụp đổ, những người còn sống sẽ tứ tán khắp nơi, tuyên truyền về lũ bán thây ma đang âm mưu thôn tính thế giới của họ… Chà, sau đó tôi đoán là sẽ có một cuộc chiến thực sự giữa con người và bán thây ma nổ ra đấy! Còn bây giờ thì…
- Tôi phải c·hết vì đã biết quá nhiều, phải không? – Tôi nói với giọng khinh bỉ không giấu diếm.
- Tôi không thích ăn thịt người lắm, nên cô yên tâm, Annie à! – Ngài Hiroth lạnh nhạt đáp trả - Cô sẽ c·hết, nhưng nhanh thôi và sẽ rất ít đau đớn nếu cô đừng cố chống cự.
Tôi lắc đầu, bật cười, không phải trước đề nghị của ngài Hiroth mà là với sự ngu ngốc của mình suốt bấy lâu nay. Tôi đã cho rằng mình cuối cùng cũng leo tới một vị trí nào đó khá quan trọng trong cộng đồng sống này, nhưng rốt cục nó cũng chỉ là một trò hề với vai diễn dở tệ của tôi, con rối dễ bảo của tên thây ma bậc cao nham hiểm.
- Ông là một thây ma! – Tôi nói.
- Đúng! – Ngài Hiroth đáp lại.
- Ông sẽ không c·hết chỉ với vài viên đạn găm vào người? – Tôi tiếp tục.
- Phải, tôi có đầy đủ đặc tính, khả năng của một thây ma thông thường! – Ngài Hiroth mỉm cười – Thế nên tôi không nghĩ khẩu súng của cô có tác dụng cho lắm đâu. Từ bỏ đi, Annie… Cô đã đi một quãng đường dài, giờ là lúc phải nghỉ ngơi rồi đấy!
- Tôi sẽ không từ bỏ đâu! – Tôi rõng rạc nói – Nhất là khi tôi đã biết Kael còn ở ngoài kia và còn sống! Ông có thể không c·hết với một phát đạn bắn thẳng vào tim, nhưng nếu nó găm vào đầu ông thì sao? Không một thây ma nào có thể tồn tại nếu bộ não bị phá hủy! – Tôi giơ cao khẩu súng.
Lần đầu tiên trong buổi nói chuyện, trán ngài Hiroth bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn trên khuôn mặt cau có. Tên thây ma bậc cao đã để lộ sự lo lắng hắn luôn che giấu sau khuôn mặt bình thản, lạnh lùng.
- Cô nghĩ tôi chỉ là một lão già chậm chạp và không thể áp sát cô khi hai chúng ta chỉ cách nhau có một khoảng rất gần thế này thôi sao? – Ngài Hiroth lên tiếng – Nếu cô ép tôi phải làm thế, cô sẽ có một c·ái c·hết rất thảm khốc đấy!
- Ông có thể dọa dẫm tôi tùy ý! – Tôi đáp trả - Nhưng ông cũng quên rằng chính ông là người đã rèn luyện, đưa tôi lên vị trí này. Tôi không còn là một cô gái yếu đuối, luôn sợ hãi và run rẩy khi bóp cò súng nữa đâu! Ông không thể nhanh được hơn đường đạn của tôi!
- Có vẻ tôi vẫn phạm chút sai lầm khi đánh giá cô quá thấp! – Ngài Hiroth nhíu mày – Nhưng tôi luôn có kế hoạch dự phòng của mình. Và cô sẽ biết ngay thôi, đây cũng là món quà cuối cùng tôi dành tặng cô, Annie thân mến ạ!
Giơ cánh tay lên cao và búng khẽ, ngài Hiroth dường như đang ra hiệu cho ai đó bên ngoài khung cửa sổ. Một bóng đen lập tức trùm lên, che đi ánh sáng mặt trời, tạo thành hình vệt ngang lớn, bắt qua lớp kính trong suốt, tỏa xuống nền phòng. Cái bóng thu lại và đậm dần, cuối cùng sau tiếng “choang” lớn khi cửa kính vỡ vụn, “thiên thần bóng tối” đã bay tới, hạ mình, đứng hiên ngang, chắn giữa tôi và ngài Hiroth.
- Ka… Kael! – Tôi bất giác thốt lên.
- Chỉ vài mảnh kí ức của cậu ta thôi! – Thiên thần bóng tối đáp lời – Tôi là Leonardo, nhân bản từ sự kết hợp giữa AND của Kael Perlingle và Octavian Stryde con trai của ngài Hiroth! Tôi là thây ma mạnh nhất khắp Milderenlet!
Tôi choáng váng, loạng choạng lùi lại nhưng ngập lên trong lòng một niềm vui khó tả. Tôi đã không còn lý do để níu kéo bản thân tin tưởng, bảo vệ tên Kael nhân bản nữa. Hắn thực sự không phải Kael của tôi! Bật cười trong ánh mắt ngạc nhiên của cả Leonardo và Hiroth, tôi chĩa súng vào bọn họ:
- Tôi sẽ không để các người đạt được ý đồ của mình! – Tôi nói – Tôi sẽ cho cả thế giới này biết sự tồn tại của chủng tộc thây ma tiến hóa.
- Đừng lựa chọn con đường khó khăn như thế, Annie. Hãy gia nhập với chúng tôi! – Leonardo chợt nói – Chúng ta có thể bắt đầu một cuộc sống mới, bất tử và… ở bên cạnh nhau mãi mãi! – Hắn bất ngờ đổi giọng – Anh sẽ yêu em như phần Kael trong anh từng yêu. Em chỉ cần trở thành một trong bọn anh, chỉ cần trải qua giây phút của c·ái c·hết ngắn ngủi. Sẽ không đau đớn đâu, anh hứa… - Vừa nói, Leonardo vừa tiến lại gần tôi – Hãy để anh giúp em đạt được sự tiến hóa tuyệt đối. Chúng ta sẽ cùng nhau bước l·ên đ·ỉnh cao xã hội!
Ôm lấy hai bờ vai tôi, Leonardo dõi ánh mắt ấm áp của Kael, dịu dàng mỉm cười. Nhưng hắn đâu có biết một điều, Kael của tôi không bao giờ “sến” tới vậy!
“Đoàng!” Tôi giất mình ra khỏi Leonardo, bóp cò súng. Viên đạn xoáy tròn, bay thẳng tới và suýt chút nữa đã găm thẳng mặt tên thây ma đẹp mã. Tuy vậy, nó cũng để lại vết xước khá lớn trên má Leonardo. Hắn giận dữ, gầm lên khi máu đen ứa ra từ v·ết t·hương. Đập mạnh bốn cái cánh, tên thây ma hằn học nhìn tôi:
- Vậy là cô chọn lựa con đường c·hết chóc! – Hắn rít lên – Tôi thậm chí sẽ không cho cô cơ hội được chuyển hóa thành thây ma! Cô sẽ bị phanh thây thành từng mảnh!
- Hoặc tôi sẽ biến anh thành món chim quay, người bay ạ! – Tôi hét lên, xả đạn.
“Đoàng, đoàng, đoàng! Choang, choang, choang!” Tiếng đạn v·út đi kèm tiếng kim khí v·a c·hạm vọng lại. Leonardo đã co cặp cánh to vào, che chắn hết các đường đạn của tôi.
- Giết cô ta đi, sau đó gặp ta ở bến tàu! – Ngài Hiroth lạnh lùng nói, bỏ đi theo hành lang bí mật bên trong căn phòng.
- Vâng, thưa bố! – Leonardo nhếch mép cười, đáp lại.
Tôi vẫn tiếp tục bắn, nhưng cứ thế này cũng chẳng thể cản thiên thần bóng tối được bao lâu. Khi súng hết đạn, đó sẽ là lúc hắn xé xác tôi đơn giản như g·iết một con kiến vậy. Liếc vội về phía cánh cửa, tôi nhanh chóng nảy ra ý tưởng thoát thân. Vừa tăng cường xả đạn, tôi vừa quay mình dần ra chỗ nó. Nhưng khi chỉ còn cách vài bước nữa là tới lối ra, thì những viên đạn cuối cùng cũng bay ra khỏi nòng súng. Tôi hốt hoảng, bỏ chạy về phía cánh cửa khép hờ. Nhưng Leonardo nhanh hơn. Hắn nhào lên với bốn cánh đập mạnh…
“Rầm!” Tôi ngã dúi vào bờ tường sau cú đạp của thiên thần bóng tối. Đau ê ẩm, tôi không thể cựa quậy khi hắn đã tới bên, dùng những ngón tay dài, đầy vuốt nhọn siết chặt cổ tôi.
- Tôi từng nghĩ chúng ta có thể là một cặp đấy, Annie! – Leonardo cau mày – Nhưng cô đã p·há h·oại tất cả khi lựa chọn về phe bọn con người yếu ớt! Giờ cô sẽ phải trả giá cho sự lựa chọn ngu ngốc của mình.
Hắn nói rồi giơ cao cánh tay còn lại, đã co vào thành trảo nhọn.
- C·hết đi! – Hắn gầm lên, tung trảo.