Chương 48: Cuộc chiến nơi tòa tháp cổ
Tòa tháp cổ bên eo biển Lappa, Ngày Định Mệnh.
Tiếng súng rít lên từng hồi và chỉ ngưng lại khi trời đã trở nên tối hẳn. Chúng tôi và nhóm những người lạ mặt tới từ hai chiếc xe tải bị cháy vô tình trở thành đồng minh trong cuộc chiến chống lại những thây ma quái dị đang t·ấn c·ông bên ngoài.
- Radian! – Một cô gái trong đoàn người mới vào thốt lên khi thấy người đàn ông chúng tôi cứu được trong tòa tháp cổ này.
Cô ta lao tới, ôm trầm lấy người đàn ông tội nghiệp, khóc nức nở. Chưa tiện hỏi rõ tình hình, chúng tôi phân tán người tới các ô cửa sổ và lối ra vào để canh gác bọn thây ma biến dị vẫn lẩn khuất đâu đó bên ngoài.
- Anh có nghĩ chúng là bán thây ma như chúng ta hay chỉ là “thây ma” như anh chàng kia nói? – Theolard thì thầm bên cạnh tôi, khi cả hai đứng gác cạnh nhau, sát một cửa sổ trên tầng hai của tòa tháp.
- Tôi nghĩ chúng đúng là thây ma thật! – Tôi đáp.
- Tại sao anh nghĩ vậy? – Theolard ngạc nhiên hỏi.
- Hãy nhìn phía ánh lửa trại của chúng – Tôi giải thích – Anh sẽ thấy rất nhiều bọn xác sống đang lượn lờ quanh đó. Nên nhớ rằng trời đã tối rồi đấy, nếu bọn chúng còn một phần người, anh nghĩ chúng có thể yên lành mà ngồi đó nghỉ ngơi không?
- Khỉ thật! – Theolard thốt lên – Chúng tôi chưa bao giờ thu thập được tin tức gì về sự phát triển tới mức này của thây ma.
- Chúng ta nên hỏi trực tiếp bọn họ - Tôi hất cằm về phía những người mới tới – Họ có lẽ cũng từ khu định cư ra như anh chàng kia. Họ phải biết được điều gì đó!
Theolard đồng tình. Anh tới bên Seeta, thì thầm gì đó và Seeta sau đó lập tức đứng dậy, tiến về phía cô gái đang ôm chặt lấy cánh tay Radian, bắt chuyện…
Nửa tiếng sau, Seeta quay lại chỗ chúng tôi với một câu chuyện giật gân về việc tìm hiểu, thử máu và kế hoạch á·m s·át người đứng đầu khu tái định cư, ngài Hiroth.
- Vậy là lúc này có thể khu trại đó đã xảy ra cuộc b·ạo đ·ộng rồi! – Tôi nhận xét – Cô có tìm hiểu được gì về thuốc giải Lilyrisrim không?
- Cô ta khá kín tiếng về vấn đề này, nhưng tôi cũng tìm hiểu được chút ít! – Seeta trả lời - Ở khu trại đó có một cô bé tên Lily, người được đội trưởng của Jenine… – Seeta chỉ về cô gái bên cạnh Radian - …cứu về khi lần đầu tới Ethar. Lily có khả năng miễn nhiễm hoàn toàn với virus thây ma, các bác sĩ của khu định cư vì vậy đã tạo ra được hoạt chất Lilyrisrim từ mẫu huyết thanh của cô bé đó. Vấn đề là khi cuộc nổi dậy của khu định cư xảy ra, họ cũng không biết Lily được sắp trú ẩn ở đâu và số phận những tài liệu liên quan tới việc chế tạo thuốc giải sẽ thế nào.
- Tệ thật! – Theolard kêu lên – Từ con thủy quái kia rồi tới chuyện này, mảnh đất Palusian xem ra chẳng hề yên ổn chút nào cả.
- Trước hết chúng ta cần phải thoát khỏi bọn thây ma tiến hóa bên ngoài kia đã! – Seeta nói – Theo như Jenine kể lại thì đó là đội đặc nhiệm của ngài Hiroth, sẽ không dễ để loại bỏ chúng đâu.
- Chúng ta đâu có sự lựa chọn! – Theolard lắc đầu – Hoặc bọn họ c·hết hoặc là chúng ta, không có lối thoát khác đâu, trừ phi cô muốn nhảy xuống vực.
Seeta thở dài, không nói gì nữa. Ngay đến người tự tin nhất với những câu chuyện cười chứa đầy trong đầu cũng đang cảm thấy bất an thì tôi sao có thể không lo lắng. Nhưng suốt cả một đêm dài, ngoài tiếng rú gào của bọn xác sống lảng vảng bên ngoài thì tuyệt nhiên đội đặc nhiệm của Hiroth không hề có động tĩnh gì khác.
Sau cùng, tôi cũng hiểu rằng chúng muốn gì. Tờ mờ sáng, những người chịu đựng giỏi nhất cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi sau gần một ngày thiếu ngủ. Hiện tượng ngáp vặt và gật gù đã tới đỉnh điểm khi những cái đầu nằm gục bên súng, chẳng còn quan tâm tới chuyện bên ngoài. Vì lo lắng sự t·ấn c·ông bất ngờ, chúng tôi quên bẵng điều cơ bản nhất trong tổ chức phòng thủ: thay phiên canh gác. Giờ thì sức chiến đấu của tất cả đã giảm đi thảm hại, đây sẽ là lúc bọn thây ma tiến hóa t·ấn c·ông…
Đội đặc nhiệm Hiroth mở màn ngày mới bằng tiếng bom chói tai, đánh sập một mảng tường của tòa tháp cổ. Chúng nhân lúc chúng tôi còn hỗn loạn, nhanh chóng ùa lên, chiếm giữ những vị trí đối kháng quan trọng phía sau các gờ đá, x·ả s·úng tới tấp vào bất cứ ai ló mặt. Chỉ sau đòn phủ đầu thứ nhất, phía chúng tôi đã thiệt hại tới sáu mạng người, đa phần là lính của Jenine.
Một tiếng xì lớn vang lên, lần này chúng quăng tới những quả bom khói sặc sụa hơi cay, đẩy chúng tôi lùi sâu vào hơn bên trong tòa tháp. Đáp trả, Ivyl Wall lôi từ ba lô ra món “đồ chơi” ưa thích của mình, những khối pháo nhỏ, gắn chặt chúng ở mỗi bên tường. Khi tiếng bước chân ập tới lẫn vào làn khói, cô nàng kích hoạt chúng, gây ra một v·ụ n·ổ lớn với kha khá tiếng gào thét của bọn thây ma vang lên. Chúng tôi lao ra ngoài, phản công đội đặc nhiệm, đánh chúng chạy ngược trở về điểm trú ẩn tạm thời ban đầu.
Kẻ cầm đầu đội đặc nhiệm, tên thây ma với đôi bàn chân khổng lồ tỏ ra rất tức giận. Hắn gầm lên, nguyền rủa chúng tôi bằng những lời khó nghe rồi tự mình vác lấy một cánh cửa sắt của chiếc xe ô tô vẫn nằm chổng kềnh gần tòa tháp, giữ nó như tấm khiên, che chắn cho bọn thuộc hạ nấp vào phía sau, từ từ tiến lên.
Hết thuốc nổ, chúng tôi không thể làm gì được, chỉ đành cố tìm ra sơ hở của chúng mà nhắm bắn. Những lúc thế này, Seeta mới lộ bản chất sát thủ của mình. Cô ta tuốt hai khẩu súng lục ở bên hông, nhanh thoăn thoắt chạy dọc trên bờ tường sập sệ, nhảy bổ thẳng vào cánh cửa sắt tên chỉ huy đội đặc nhiệm đang cầm. Bị bất ngờ, tên chỉ huy siết chặt vội cánh tay giữ cửa, gồng mình đỡ lấy trọng lượng của Seeta. Nhân cơ hội đó, cô nàng sát thủ nhảy lộn ra sau bọn chúng, x·ả s·úng tới tấp, hạ gục rất nhiều thây ma vẫn còn đang ngơ ngác ngạc nhiên.
- Yểm trợ cho cô ấy! – Theolard hét lên.
Chúng tôi đồng loạt lao tới, t·ấn c·ông bọn đặc nhiệm đã bị vỡ đội hình. Những tên thây ma tiến hóa bị t·ấn c·ông bất ngờ, nhanh chóng rơi vào trạng thái hoảng loạn. Chưa đầy hai phút sau, toàn bộ bọn chúng đã bị hạ gục, tên cầm đầu bị chúng tôi khóa tay, bắt sống.
- Các người là thây ma, có phải không? – Theolard lập tức tra khảo khi tiếp cận được tên chỉ huy đội đặc nhiệm.
- Tại sao cứ phải hỏi điều mà các người đã biết rõ chứ! – Hắn đáp trả.
- Trả lời cho tử tế vào, nếu không anh cũng sẽ bị g·iết như đồng đội của mình đấy! – Ivyl Wall h·ăm d·ọa.
Nhưng tên chỉ huy chỉ bật cười rũ rượi, nói:
- Các người nghĩ mình đã g·iết được ai chứ? Các người quên chúng ta là ai sao!
Rồi đột ngột, hắn vùng dậy, gồng mình giất tung dây trói, gầm lên:
- Giết chúng đi anh em!
Các xác c·hết trúng đạn, đồng đội của hắn, đồng loạt bật dậy sau lời kêu gọi, x·ả s·úng tới tấp vào chúng tôi. Quá bất ngờ, một nửa số người ngã xuống trong tình trạng vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Rồi sực nhớ ra bản chất của đội đặc nhiệm này là gì, tôi vội hét to:
- Bắn vào đầu chúng! Hạ chúng như cách g·iết bọn thây ma ấy!
Tiếng súng trộn vào nhau trong khói lửa mịt mù. Tôi không nhận ra ai là đồng đội, ai là kẻ thù nữa. Chỉ còn những loạt đạn phóng qua, vụt lại giữa muôn trùng loạn xạ tiếng thét gào và máu lửa tứ tung.
“Bốp!” Đột ngột, một báng súng giáng vào mặt tôi đau điếng. Tên chân to đánh tôi ngã bổ nhào, choáng váng. Hắn nghiến răng, tính bồi thêm nhát nữa, nhưng dưới sự rèn luyện suốt nhiều tháng qua, tôi đã nhanh nhẹn hơn nhiều. Né được cú đánh thâm hiểm bằng báng súng, tôi đạp mạnh vào ổ bụng, đẩy hắn bật ra. Tuốt con dao rựa của mình, tôi nhào tới gã Chân to, bổ mạnh.
“Sột!” Lưỡi dao cắt đứt lìa báng súng khi hắn giơ nó lên đỡ lấy đường chém của tôi. Lia nhanh tiếp một đường, tôi xé toang lồng ngực hắn. Máu chảy đầm đìa, tên chân to loạng choạng lùi lại, nhưng hắn vẫn còn rất hăng máu, không chút gì tỏ vẻ e dè. Vung vẩy phần kim loại của khẩu súng dài trên tay, hắn quật mạnh làm tôi ngã dúi dụi dù đã gồng mình đỡ lấy cú đánh. Nghiến răng chịu đau, tôi lăn mình vòng ra sau hắn, chọc mạnh con dao, đâm xuyên qua bắp đùi tên chân to. Hắn rú lên, quay lại, vung bàn chân to bản, đá tôi ngã nhào.
“Rắc” Tôi có thể cảm thấy xương sườn mình như nát vụn sau cú đá của hắn. Tên chân to bước tới, dẫm bàn chân h·ôi t·hối của hắn lên ngực tôi, thích thú nhấn xuống từ từ.
“Rắc rắc!” Những chiếc xương của tôi oằn lên trước áp lực hắn đang ấn xuống. Hét lên vì đau, tôi chợt nhớ tới ông tiêm Phenorylla còn lại của mình. Nó có lẽ sẽ cứu được tôi, nhưng với tình trạng hiện nay, nếu tôi sử dụng nốt liều cuối cùng này để t·ấn c·ông Chân to, tôi sẽ lấy gì để giúp mình chống lại cơn biến đổi có thể kéo đến bất cứ lúc nào.
“Rắc!” Hắn mỗi lúc lại nghiến mạnh hơn. Tôi rút vội mũi tiêm, chẳng suy nghĩ thêm nhiều nữa, cắm thẳng nó vào bàn chân trần của hắn, bơm trọn ống Phenorylla vào người tên thây ma khốn kiếp. Chân to ngạc nhiên trước hành động của tôi, rồi hắn chợt rú lên khi nhận ra chuyện gì đang xảy tới. Giống hết như cách con thủy quái từng trải qua, bàn chân hắn lập tức sưng vù lên, phình to và ửng đỏ. Hắn kinh hãi ôm lấy bàn chân mình, cố xoa dịu sự phát tác của hoạt chất chống virus. Nhưng càng nắn bóp, bàn chân ấy càng phình to nhanh hơn.
“Bụp” Tiếng nổ lớn vang lên, kèm máu bắn ra tung tóe. Tên thây ma chỉ huy ngã vật xuống đất, rú lên đau đớn khi một bàn chân của hắn đã vỡ tan, lòi cả phần xương ra ngoài. Dù có không ưa hắn tới mấy, tôi cũng không muốn chứng kiến chuyện này. Lồm cồm bò dậy, tôi tìm đường thoát ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át xung quanh mình.
Nhưng bất ngờ, một bàn tay tóm chặt lấy chân tôi, lôi lại. Tôi hoảng hốt nhận ra Chân to chính là kẻ đã làm điều đó. Hắn hét lên, cuồng dại, bất cần:
- Mày sẽ c·hết cùng tao, thằng nhãi ranh!
“Phực!” Chốt an toàn từ quả lựu đạn trên tay hắn đã được rút. Tôi vội vã gồng người, cố tìm cách thoát ra nhưng bàn tay hắn nắm tôi quá chặt. Chân to muốn ra đòn t·ự s·át để kết liễu cả hai. Tôi quờ quạng, với lấy con dao rựa, bổ liên hồi vào người tên thây ma trong cơn hoảng loạn. Nhưng hắn chẳng hề lỏng tay, thậm chí còn cười to, sảng khoái hơn trước. Bằng một nỗ lực phi thường, tôi hét lên, chặt cụt cánh tay đang níu chân tôi. Nhoài người, tôi cố nhảy lùi lại về phía sau. Nhưng quá trễ…
“Uỳnh!” Quả lựu đạn p·hát n·ổ ngay trước mặt tôi, thổi tung tôi đi trong không gian ngập máu. Tiếng giao chiến inh ỏi, tiếng hò hét rầm trời… tất cả chỉ trôi vụt qua, loáng thoáng bên tai như những gì hết sức lạ lẫm. Trong một khoảnh khắc, tôi chẳng còn thấy gì khác ngoài bầu trời trong xanh, cao v·út, nơi ánh sáng ngập lên, trắng toát, yên bình và rồi che kín đồng tử đã dãn rộng của tôi… Đây là lúc tôi sẽ c·hết, phải không?
***
Trắng, đó là một màu trắng tinh khiết nơi các đám mây trôi đi trước mắt tôi. Tôi đang lờ lững trôi, vô định, không rõ ràng, như xuyên qua khúc ảo ảnh nơi tôi từng trải nghiệm hoặc ập vào những tiếng nói không rõ của hiện tại hay tương lai. Tiếng nói ấy trĩu nặng, ồn ã nhưng sao êm dịu đến khó tả. Nó ấm áp lọt vào bên tai tôi, man mác xoa dịu nỗi đau tôi và rồi rõ dần, hiển hiện thành những lời nói dịu dàng của một người con gái:
- Anh là người rất may mắn đấy! Ở gần v·ụ n·ổ như vậy mà vẫn có thể sống sót.
Tôi vẫn chưa hết choáng váng nhưng cũng nhận ra được mình đang nằm trên một chiếc xe bán tải với vây kín xung quanh là rất nhiều người được trang bị vũ trang đầy đủ.
- Đây… là… đâu? – Tôi cố nói, không nhận ra nổi cả giọng của mình khi nó đã biến đổi thành thứ gì đó ồm ồm, è à và giần giật khó tả.
Nhận ra sự kinh ngạc của tôi, cô gái vừa nãy nói:
- Hi vọng anh có thể bình tĩnh mà đón tin này, nhưng tôi e là khuôn mặt và cổ họng của anh đã bị tổn thương nghiêm trọng sau v·ụ n·ổ. Khi đến Gongo, tôi sẽ thử tìm một bác sĩ cho anh xem sao, hãy an tâm nghỉ ngơi đi.
- Những… người đi… cùng… tôi… đâu? – Tôi khó khăn nói.
- Họ ổn, mặc dù chúng tôi đến hơi muộn, nhưng họ ổn! – Cô gái kia đáp – Đa phần người của anh đều còn sống. Bên tôi mới thiệt hại nhiều hơn. Tuy nhiên dù gì cũng cảm ơn anh đã cứu anh bạn Radian của tôi.
Thì ra cô ta là cũng là người đến từ khu tái định cư như những người chúng tôi gặp tại tòa tháp cổ. Cố gắng gượng để hỏi thêm một vài điều nữa, nhưng cổ họng tôi đau rát, không thốt ra nổi lời nào.
- Chúng ta đang tới thành phố Gongo, nơi người của tôi đã xác nhận nơi đó an toàn – Cô ta tiếp tục nói – Tôi chẳng biết đây là tin tốt hay tin xấu với anh nữa. Nhưng có những lý do khiến chúng ta chẳng thể bao giờ đạt được mọi thứ theo ý mình muốn.
Tôi nằm đó, mỉm cười. Phải, cô ấy nói đúng. Trong xã hội với mọi khái niệm đã bị đảo lộn này, chẳng có thứ gì là chắc chắn và thể theo ý nguyện của riêng ta cả. Chiến đấu và sinh tồn như tôi, hay ẩn mình và chạy trốn như bọn họ, âu cũng chỉ là sự lựa chọn con đường sống hợp nhất với mình. Một cuộc giao tranh đã vừa trôi qua chỉ để mở màn cho một cuộc chiến khác lớn hơn, phức tạp hơn đang chờ đợi phía trước. Nếu mọi ước nguyện đều thành hiện thực, tôi muốn tất cả được kết thúc ngay tại đây. Nhưng cả tôi và những con người xung quanh đều biết đó là không thể. Có lẽ, tôi đã suy nghĩ quá nhiều, ép buộc bản thân mình sống theo những dự định quá lâu nhưng chưa từng chấp nhận thực tế đang hiển hiện trước mắt. Và tôi cười, bất kể nụ cười ấy có biến dạng đến thế nào trên khuôn mặt bị hủy của mình bởi thế giới có thể thay đổi hình dáng của nó nhưng không thể xóa đi bản chất trong cảm xúc ấy…
- Cô Annie, hình như chú ấy có v·ết t·hương bởi thây ma rồi! – Một cô bé ngồi cạnh cô gái đang nói chuyện với tôi, chợt lên tiếng.
Annie, đó có lẽ là tên của cô gái xinh đẹp có mái tóc hung đỏ này, xoa đầu cô bé kia, đáp lại:
- Ừ, nhưng chúng ta sẽ chữa khỏi cho chú ấy thôi mà, phải không Lily?
Rồi nhìn sang tôi, Annie dịu dàng hỏi:
- À quên, anh tên là gì?
- Tôi… ư? – Tôi phải quen dần với cái giọng ồm ồm mới của mình – Tôi là Kael, Kael Perlingle!
===============================================
Đôi lời tác giả:
Đã 10 năm kể từ ngày tôi hoàn thành phần II của tiểu thuyết. Phần III dang dở vì nhiều lý do khác nhau chưa thể hoàn tất. Quan trọng hơn, tôi muốn cái kết hợp lý nhất cho bộ tiểu thuyết ưng ý này của mình. "The Dead Ways - Hành trình c·hết chóc" là đứa con dài tập đầu tiên của tôi từng xuất bản, tuy chưa trọn vẹn và chỉ dừng lại hơn 20 chương đầu, tôi không có ý định xuất bản tiếp các chương còn lại cho tới khi bộ truyện thực sự hoàn tất. Việc đăng tải TDW lên vtruyen là mong muốn tìm lại những cảm hứng của Người cầm bút, mong muốn được đưa lên tiểu thuyết cho những người đam mê sự đọc đánh giá và nhận xét góp ý. Hy vọng tôi sẽ sớm hoàn tất được phần III trong thời gian ngắn sắp tới. Xin cám ơn!