Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng

Chương 19: Thích anh tới




Anh lập trình viên khô khan rất ghét chàng trai trực ca đêm trong MacDonald đó. Nhưng có ghét đến cỡ nào đi chăng nữa, ở trung tâm thương mại lúc 5 giờ rưỡi sáng cũng chỉ có MacDonald mở cửa bán thức ăn sáng. Bản thân anh lại là một lập trình viên, dậy sớm thức khuya suốt ngày bên máy tính đến tận rạng sáng mới ăn cơm, là chuyện cơm bữa hàng ngày.

Anh chàng lập trình viên ghét chàng trai đó, rất ghét, rất ghét. Nguyên nhân không hẳn là anh chàng là dân đồng tính, mà là vì khi lần đầu tiên gặp gỡ đối phương, đối phương đã thốt lên hai chữ “thích anh”, lúc nào mở miệng là “thích anh”.

Rõ ràng là hai kẻ xa lạ không liên can gì với nhau, rõ ràng là hai người cùng giới với nhau, rõ ràng là tuổi tác chênh nhau 10 tuổi, rõ ràng một người là “trạch nam” lập trình viên chẳng có chút năng động nào, còn bên kia là một người bán hàng năng động ở MacDonald…Nhưng mà đối phương, lại dễ dàng thốt lên lời một câu không biết ngượng “thích anh tới” khi mình lần đầu tiên đứng trước quầy. Trong khi mình rời khỏi quán với cái nhíu mày thì đối phương cười hả hê, tiếp tục la lớn “ thích anh tới lần nữa”…

Thật là hoang đường!

Nhưng chuyện hoang đường nhất là, rõ ràng mình rất ghét hắn, nhưng mình lại không làm chủ được đôi chân, mỗi sáng đều thích ghé MacDonald, nghe mấy câu “thích” của chàng trai năng động đó, rồi từ tay chàng trai đó nhận lấy phần thức ăn sáng của mình.

Hôm nay, cũng như mọi hôm, anh đến quán MacDonald như thường lệ, vừa nghe anh chàng nói “thích anh tới”, vừa nhận lấy phần thức ăn sáng quen thuộc thường ngày, nhưng anh chàng lập trình viên hôm nay trời xui đất khiến thế nào mà lại trả lời một câu: “Anh cũng rất thích tới.”

Chàng trai năng động đó sững sờ một hồi rồi nhoẻn miệng cười. Hắn cười lên lại trông trẻ hơn nhiều, ngay cả mấy hot boy xinh trai nhất ở các trường đại học quanh đây cũng thua xa. “Anh thích tới đây đương nhiên là tốt rồi.”

Anh chàng lập trình viên hơi hồi hộp, tay nắm lấy chiếc túi giấy đựng thức ăn. Anh vẫn còn muốn nó điều gì, nhưng nhìn vào mặt của đối phương lại không nói ra được. Anh chàng lập trình viên vốn là người không biết cách nói chuyện, chỉ quanh quẩn trong nhà ít giao tiếp, cho dù gặp chàng trai bán hàng này đã mấy chục buổi, nhưng vẫn không dám nói gì nhiều, chỉ biết quay lưng bước vội.

Chàng trai vẫn nói lời chào tạm biệt “thích anh tới nữa” như mọi ngày.

***

Anh lập trình viên lúc cầm chiếc túi giấy đựng thức ăn sáng của MacDonald về công ty thì gặp phải đồng nghiệp trong tổ. Tháng này, họ đều đang dốc sức để hoàn thành một chương trình, những khó khăn về mặt kỹ thuật liên tiếp xuất hiện, họ đang sống cuộc sống ngày đêm điên đảo.

Đồng nghiệp ngửi thấy mùi thơm của hamburger bay ra từ chiếc túi giấy cầm trên tay của anh lập trình viên, bèn hít hà ngưỡng mộ: “Anh vẫn mỗi ngày đều ghé quán MacDonald đó sao?”

Nguồn :

Anh lập trình viên chỉ khẽ gật đầu, không nói lý do.

Đồng nghiệp lại nói: “Tôi thì không thích đến đó, cái câu chào khách của MacDonald nghe nhột muốn nôn mửa, vừa bước vào cửa là hê lên cái câu “thích anh tới”, lúc bước ra lại hê tiếp một câu “thích anh tới lần nữa”. Nếu như là cô gái trẻ cũng còn đỡ, đằng này giờ bán thức ăn sáng lại là một chàng trai, thật không hiểu nổi hắn ta làm sao mở miệng nói được.”

Tay anh lập trình viên tuột một cái, túi giấy rơi xuống đất, ly cà phê trong phần thức ăn sáng rơi văng tung tóe trên nền đất.

***

Cả tuần sau đó, anh lập trình viên không ghé vào quán MacDonald đó nữa. Anh thà khoác áo gió dày cộm, quấn khăn choàng để đi ăn sáng trong gió rét vào lúc 5 giờ sáng ở một quán ăn cách đó hai con đường, cũng không thèm bước vào cái quán MacDonald ở ngay bên dưới tòa nhà làm việc của mình.

Cái hôm anh đang ôm lấy một bọc bánh bao đi vội về công ty, khi đi ngang qua quán MacDonald, chợt một người chạy xộc ra đột nhiên kéo tay anh lại.

Anh lập trình viên quay đầu lại xem, thì ra đó là chàng trai bán hàng năng động ở MacDonald đang níu lấy tay mình, một tay khác của chàng trai cầm lấy chiếc túi giấy đựng thức ăn sáng quen thuộc của MacDonald. Đối phương cố tình dúi chiếc túi giấy đựng thức ăn đó vào lòng anh lập trình viên, vẻ mặt có chút hồi hộp nói: “Anh ơi, đã lâu lắm rồi không thấy anh tới…”

Anh lập trình viên nhìn chàng trai, nói mà không hề có chút tình cảm gì: “ Dù gì đi nữa tôi cũng là người Trung Quốc, mấy thứ thức ăn nhanh của nước ngoài quả thật tôi ăn không quen…Hơn nữa, anh đâu phải thật sự “thích” tôi đến đâu.”

Không ngờ, chàng trai bán hàng đó đột nhiên phản ứng rất mạnh, hoàn toàn mặc kệ trên con đường vắng vẻ này, âm thanh của anh ta sẽ gây sự chú ý cho nhiều người: “Ai nói là em không “thích”?” Anh chàng bỗng nhiên nhận thức được câu mình nói ra có ảnh hưởng như thế nào, nên liền dịu giọng xuống nói: “Nếu không thích anh tới, thì tạo sao em phải đổi ca với đồng nghiệp, đêm đêm ngồi trực suốt đêm thế này?”

***

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của giai đoạn này, anh lập trình viên không cần mỗi sáng 5 giờ đi ra mua thức ăn sáng nữa. Anh tạm thời có được khoảng thời gian làm việc nghỉ ngơi bình thường trở lại. Điều khiến đồng nghiệp anh ngưỡng mộ nhất, đó là mỗi ngày anh chàng lập trình viên lại mang cơm nhà đến ăn, trong đó đều là những bữa cơm trưa tràn đầy tình yêu.

Xem ra người bạn mới quen của anh lập trình viên không biết nấu ăn cho lắm, vì trong 5 ngày thì hết 3 ngày là những thức ăn nhanh tự làm dạng hamburger rồi. Nhưng đối với những đồng nghiệp chưa có gia đình khác, bữa cơm trưa của người đồng nghiệp này cũng đủ làm họ lóe mắt.