Tan học, Nhàn Hy và Hồ Điệp cùng nhau vui vẻ ra về, trò chuyện rôm rả về những kế hoạch tương lai. Khi họ bước ra cổng trường, Nhàn Hy bất chợt nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Huyền Giới đang đỗ ở chỗ cũ. Nhưng lần này, người đứng bên ngoài xe lại là A Tiêu, không phải Huyền Giới. Một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng Nhàn Hy.
Cô vội vã chia tay với Hồ Điệp và chạy về phía A Tiêu.
Đến nơi, cô nhanh chóng ghé đầu vào cửa sổ phía sau xe để xem thử có Huyền Giới bên trong không, nhưng không thấy hắn đâu. Lo lắng càng lớn hơn, cô quay qua hỏi A Tiêu:
"Huyền Giới, chú ấy đâu? Sao hôm nay có mình anh đến vậy? Không lẽ chú ấy không khỏe?"
A Tiêu nở một nụ cười trấn an, đáp: "Ngài ấy không sao, chỉ là hôm nay Ngài ấy bận nên bảo tôi đến đón cô về."
Nhàn Hy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút bối rối. "Không cần đâu, tôi có thể tự về được mà," cô vội từ chối.
A Tiêu nhẹ nhàng nói, "Ngài Huyền Giới đã dặn dò tôi kỹ lưỡng. Ngài ấy bảo tôi phải đưa cô về nhà an toàn. Xin cô đừng làm khó tôi."
Nhàn Hy do dự một chút rồi cũng đành đồng ý, bước vào trong xe. Trong suốt đoạn đường về, cô cảm thấy không thoải mái, tâm trí cứ mãi quay cuồng với những suy nghĩ về Huyền Giới.
Khi xe dừng lại trước nhà, Nhàn Hy cảm ơn A Tiêu và bước xuống xe. Trước khi đi vào nhà, cô quay lại hỏi: "Chú ấy có nhắn gì không?"
A Tiêu lắc đầu, ánh mắt đầy ý nghĩa. "Ngài ấy chỉ bảo tôi đón cô về. Nếu có điều gì quan trọng, Ngài ấy sẽ tự liên lạc với cô."
Nhàn Hy gật đầu, cảm ơn rồi bước vào nhà. Cô không khỏi cảm thấy lo lắng cho Huyền Giới. Tại sao hắn lại bận đến mức phải nhờ A Tiêu đến đón cô? Liệu có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra?
Trong khi đó, tại biệt thự của Huyền Giới, không khí đang căng thẳng. Huyền Giới ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sự quyết tâm. Hắn đang tìm hiểu sâu hơn về kẻ đứng sau mọi chuyện. Những tài liệu và hình ảnh trải dài trên bàn, cùng với màn hình máy tính nhấp nháy các thông tin mới nhất mà hắn thu thập được.
Bên cạnh, Nhã Văn vẫn tiếp tục giám sát tình trạng sức khỏe của Huyền Giới. Dù hắn đã được băng bó vết thương, nhưng sự cứng đầu và quyết tâm của hắn khiến Nhã Văn không khỏi lo lắng. Ông cố gắng thuyết phục
Huyền Giới nghỉ ngơi nhưng vô ích. Huyền Giới vẫn kiên định với mục tiêu của mình.
Đêm đến, Nhàn Hy lại đến quán Bar để làm việc, tìm kiếm sự giải thoát tạm thời khỏi những lo âu và suy nghĩ về
Huyền Giới. Bước vào quán, cô lập tức cảm nhận được không khí sôi động và rực rỡ của ánh đèn cùng tiếng nhạc vang vọng. Khách hàng đông đúc, tiếng cười nói rộn ràng làm cho quán Bar thêm phần náo nhiệt.
Ông chủ Lý, nhìn thấy cô bước vào và tiến lại gần. "Nhàn Hy, hôm nay cô trông có vẻ mệt mỏi. Vẫn ổn chứ?" ông hỏi han với giọng quan tầm.
Nhàn Hy mỉm cười, gật đầu. "Tôi ổn mà, cảm ơn ông chủ Lý. Chỉ là có một chút căng thẳng vì việc học thôi."
Ông chủ Lý gật đầu, đặt tay lên vai cô như muốn truyền thêm sức mạnh. "Nếu có gì cần giúp đỡ, đừng ngại nói với tôi nhé."
"Cảm ơn, tôi sẽ nhớ mà." Nhàn Hy đáp rồi bắt đầu công việc của mình.
Không khí trong Bar vô cùng náo nhiệt, khách hàng đến ngày một đông, khiến cô luôn bận rộn với việc pha chế và phục vụ. Tuy nhiên, tâm trạng của cô lại càng thêm rộn ràng, không phải vì niềm vui, mà vì những lo lẳng không ngừng về Huyền Giới. Cô không biết giờ đây hẳn sống chết ra sao, và điều đó khiến lòng cô không thể yên.
Cô không thể ngừng suy nghĩ về hắn, hình ảnh Huyền Giới với vết thương hiện lên trong đầu cô như một cơn ác mộng dai dẳng. Cô tự nhủ rằng mình không nên quan tâm, nhưng trái tim cô lại không thể làm theo lý trí. Những câu hỏi không có lời giải đáp cứ lẩn quẩn trong đầu: Liệu vết thương của Huyền Giới có nghiêm trọng không? Hắn có đang được chăm sóc tốt không?
Dù bận rộn với công việc, nhưng trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng sẽ thấy bóng dáng quen thuộc của hắn. Thế rồi không nằm ngoài sự mong đợi của cô, Huyền Giới và A Tiêu đang đứng ở trước quán.
Nhàn Hy cảm thấy lòng bối rối khi thấy Huyền Giới và A Tiêu đứng trước quán. Bất chợt một nụ cười nhẹ nở trên môi cô khi nhận ra rằng Huyền Giới vẫn ổn. Cô đặt tay lên trái tim như muốn an ủi chính mình trong phút giây ngắn ngủi ấy.
Tuy nhiên, cô gấp gáp nhớ lại rằng bản thân đang ở vai trò của Hy Lyn, không phải là Nhàn Hy. Cô không thể để lộ ra bất cứ cảm xúc nào của mình, dù nụ cười ấy đã khẽ nở trên môi. Cảm giác căng thẳng như dây căng của cô bắt đầu nhấc mình lên từng khoảnh khắc.
Nhàn Hy nhanh chóng nhận ra rằng phải kiềm chế bản thân. Cô không thể để lộ bất kỳ dấu hiệu nào để lộ rằng cô biết đến vấn đề của Huyền Giới và mối quan hệ giữa họ. Thay vào đó, cô đưa ra vẻ mặt bình thản và nghiêm túc như lúc nào, trước khi nhận ra sự xuất hiện của họ.
Nhàn Hy cố gắng kiềm chế bản thân, không để bộc lộ bất kỳ điều gì về những lo lắng và suy nghĩ về Huyền Giới.
Cô lạnh lùng đi lại bàn của hai người, cố gắng đặt ra vẻ mặt chuyên nghiệp và lịch sự.
"Hai anh dùng gì ạ?" Nhàn Hy hỏi, giọng điệu không hề khác biệt so với những lần phục vụ khách hàng khác.
Huyền Giới nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trầm tư như đang muốn đoán được suy nghĩ trong đầu cô. Cô cảm thấy mình bối rối trước ánh nhìn đó, nhưng may mắn thay, hắn mới chỉ nói những lời nhẹ nhàng:
"Hôm nay tùy theo ý cô, pha cho tôi hai ly vậy?"
Nhàn Hy ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó cô gật đầu và đi vào quầy pha chế. Cô biết rõ rằng Huyền Giới đang trong thời gian phục hồi và uống bia rượu không tốt cho sức khỏe của hắn. Tuy nhiên, cô không thể thay đổi được điều đó, chỉ có thể lựa chọn loại đồ uống có nồng độ cồn thấp nhất.
Nhàn Hy chuẩn bị hai ly Vinho Verde, loại rượu có nồng độ cồn nhẹ nhất quán. Cô cẩn thận pha chế, đảm bảo mỗi li có mùi vị thơm ngon và hấp dẫn nhất. Sau khi hoàn thành, cô mang ly rượu đến bàn của Huyền Giới và A Tiêu.
"Đây là hai ly Vinho Verde, mong hai anh thưởng thức," Nhàn Hy nghiêm túc đặt ly rượu xuống, rồi quay lại phục vụ các khách hàng khác.
Sau khi cô rời đi, Huyền Giới và A Tiêu bắt đầu trò chuyện. Tiếng nói của họ hòa vào âm thanh sôi động của quán bar, khiến cuộc đối thoại trở nên mờ nhạt giữa những tiếng cười nói và âm nhạc. Tuy vậy, thỉnh thoảng ánh mắt của Huyền Giới vẫn hướng về phía Nhàn Hy, theo dõi từng động tác của cô với vẻ quan tâm không che giấu.
Nhàn Hy cố gắng giữ mình bận rộn, lòng ngồn ngang với những suy nghĩ về Huyền Giới. Cô cảm thấy ánh mắt của hắn dõi theo mình, nhưng không dám quay lại. Cô tự nhủ phải giữ vững bình tĩnh, không để lộ cảm xúc thật sự của mình.
Chỉ một lúc sau, Huyền Giới và A Tiêu đã đứng dậy chuẩn bị rời đi. Huyền Giới đặt một khoản tiền boa hào phóng lên bàn, rồi cả hai bước ra khỏi quán mà không nhìn lại. Nhàn Hy thoáng thấy bóng họ qua cửa sổ, lòng nhẹ nhõm khi thấy Huyền Giới rời đi mà không có dấu hiệu gì bất thường.
Nhưng cảm giác nhẹ nhõm đó chỉ tồn tại trong giây lát. Nhàn Hy không thể ngừng suy nghĩ về cuộc gặp gỡ này.
Cô tự hỏi lý do gì đã đưa Huyền Giới đến quán bar, và liệu hắn có biết thân phận thật sự của cô hay không.
Những câu hỏi không có lời giải đáp lại càng làm tâm trí cô rối bời hơn. Tuy nhiên, cô hiểu rằng mình phải tiếp tục cuộc sống, tiếp tục vai diễn của mình, ít nhất là cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ.