Bởi vì thức dậy có chút trễ nên Lục Cận Ngôn không kịp chuẩn bị bữa sáng, Thịnh Hoan liền đề nghị ăn sáng bên ngoài.
Đối với ý kiến của Thịnh Hoan, Lục Cận Ngôn đương nhiên không phản đối.
Thịnh Hoan về phòng lấy túi xách, khi xuống cầu thang đã thấy Lục Cận Ngôn mở cửa xe Bentley. Gần như không suy nghĩ, cô chạy đến ngồi vào ghế lái phụ, thở hổn hển. Không cho Lục Cận Ngôn cơ hội phản ứng, Thịnh Hoan lập tức ngồi trên xe, sau đó quay đầu nhìn sườn mặt Lục Cận Ngôn: "Anh đưa tôi tới bệnh viện được không?"
Cô nghĩ kỹ rồi, người kia luôn thừa dịp cô ở một mình mà xuất hiện, bệnh viện lại là nơi đông người, hắn sẽ căn bản không có cơ hội xuống tay. Nếu trong khoảng thời gian riêng tư cô luôn ở bên cạnh Lục Cận Ngôn, một là có thể cùng nhau bồi dưỡng tình cảm dùLục Cận Ngôn tính tình lạnh lùng, cô không biết có thể vun đắp tình cản được hay không, hai là cô cũng có thể né người kia.
Dù sao có Lục Cận Ngôn bên cạnh, anh là một người đàn ông, người nọ chắc hẳn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sườn mặt anh có hình dạng rõ ràng, đường nét cứng rắn. Ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên mặt anh, hình ảnh phản chiếu lay động, vô tình xoa dịu hơi thở mang theo sát khí đó.
Nhưng anh không nói lời nào, Thịnh Hoan cũng không đoán được suy nghĩ của anh.
Lục Cận Ngôn nắm chặt tay lái, cố gắng khắc chế bản thân, giọng anh hơi đờ đẫn: "Thắt dây an toàn."
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào động tác của Thịnh Hoan, khi thấy cô đã thắt dây an toàn xong mới khởi động xe.
Dọc đường đi cả hai đều không nói chuyện, Thịnh Hoan không biết nói gì với Lục Cận Ngôn, cũng không muốn khiến anh nhận ra cảm xúc của mình khi chưa chắc chắn về thái độ của Lục Cận Ngôn, nên cô đành mím môi giữ im lặng.
Cô không hề biết rằng, ẩn sâu dưới sự bình tĩnh đó của Lục Cận Ngôn là sóng gió cuộn trào trong lòng.
Lục Cận Ngôn hạ cửa sổ xe xuống, nhìn bóng lưng Thịnh Hoan đi về phía tòa nhà bệnh viện, nheo nheo mắt.
Thịnh Hoan không chỉ yêu cầu anh đưa cô tới bệnh viện mà còn yêu cầu anh đến đón cô vào buổi tối.
Thậm chí, anh không dám đoán Thịnh Hoan rốt cuộc đang có âm mưu gì. Giả vờ khiêm tốn để lợi dụng và tiếp cận anh? Hay cô đã nghĩ thông suốt và muốn chung sống hòa hợp với anh?
Lần đầu tiên, khoảng cách đến với sự thật gần như thế, nhưng Lục Cận Ngôn lại không dám tiến thêm một bước nữa, ít nhât là như vậy. Anh vẫn còn ấp ủ một chút chờ mong, mà không phải là sự phủ nhận tàn nhẫn của cô.
Cả ngày, Lục Cận Ngôn không có tâm tư nào mà làm việc, anh liên tục suy nghĩ về âm mưu của Thịnh Hoan. Suy nghĩ mãi, rốt cuộc đã đến thời gian phải đi đón cô, anh vội vã lái xe đến bệnh viện.
Anh đã nghĩ kỹ rồi, đợi lát nữa sẽ có thể nhân cơ hội cùng cô đi ăn một bữa cơm. Thịnh Hoan về nước lâu như vậy nhưng chưa từng ra ngoài ăn cơm với anh, không khí bên ngoài tuyệt vời như thế, sẽ hơn hẳn khi ở trong nhà.
Lục Cận Ngôn dừng xe lại, kiên nhẫn chờ đợi, nhưng những người khác đã lần lượt ra khỏi bệnh viện, cũng không thấy bóng dáng Thịnh Hoan đâu.
Không yên lòng, Lục Cận Ngôn gọi điện thoại cho Thịnh Hoan, không biết cô có bận việc gì hay không mà gọi bao nhiêu lần vẫn không nghe máy.
Nếu đã đứng ngồi không yên, lại lo lắng như vậy thì hẳn là nên đi tìm cô, Lục Cận Ngôn nghĩ.
--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinyanghouse-
Khoa phụ sản luôn luôn bận rộn nên ngay từ đầu bệnh viện đã thuê thêm khá nhiều bác sĩ. Khi không quá bận, một ngày Thịnh Hoan đại khái chỉ có một hai ca phẫu thuật nhỏ mà thôi. Sau ca trực, nghĩ rằng Lục Cận Ngôn có lẽ không đến sớm như vậy nên cô đã trang điểm lại một chút rồi mới xách túi ra khỏi phòng.
Buổi tối đến phiên cô trực đêm, khoảng thời gian giữa lúc đó khoảng hai tiếng đồng hồ, đủ để cô và Lục Cận Ngôn ra ngoài ăn một bữa cơm.
Thịnh Hoan đã sắp xếp thời gian của mình rất chặt chẽ, nhưng cô không nghĩ tới thời điểm ra khỏi phòng lại xảy ra chuyện.
Khoa phụ sản luôn luôn đông đúc, những khuôn mặt vui mừng nghênh đón sinh mệnh mới ra đời, tiếng người ồn ào, tiếng bước đi vội vàng của các bác sĩ.
Từ khoa phụ sản ngoại vòng qua một hành lang dài mới có thang máy cùng cầu thang bộ, trên trần nhà bấy giờ là ánh sáng lập lòe ra như mái tóc màu đỏ sáng, nhỏ và mờ nhạt.
Lúc này đèn trần còn chưa bật, bóng tối như nuốt chửng mọi thứ, Thịnh Hoan bước tới vài bước, bỗng có một người đàn ông mặc trang phục bệnh nhân tiến về phía cô, nhe hàm răng vàng bày bộ mặt quỷ.
Thịnh Hoan đột nhiên hoảng sợ, không kiềm được mà hét lên chói tai.
Sau đó, cô thấy người đàn ông chạy về phía khoa phụ sản. Thịnh Hoan đứng tại chỗ bình ổn lại nhịp tim của mình, vài giây sau khi người đàn ông đó rời đi, mấy y tá cũng chạy theo hướng vừa rồi.
Mắt nhìn người của Thịnh Hoan rất sắc bén, người đàn ông kia rõ ràng có vấn đề về thần kinh, nhân lúc y tá không chú ý đã trốn ra.
Cô không suy đoán nữa, lại nghĩ Lục Cận Ngôn có khi đã tới, cô nhấc chân định rời đi nhưng được vài bước liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến sau lưng. Giống như tiếng kêu vì mới bị mất đi đồ vật rất quan trọng, thậm chí tiếng kêu đó khiến hơi thở của cô ngưng trệ vài giây.
Thịnh Hoan chỉ cho rằng cô bị tiếng hét đó dọa nhưng giây tiếp theo, tiếng ồn cùng âm thanh phía sau không ngừng truyền đến đã làm sắc mặt Thịnh Hoan lập tức trắng bệch, cô nhanh chóng xoay người chạy lại về phòng làm việc.
Có rất nhiều phụ nữ mang thai ở khoa phụ sản. Nếu một bệnh nhân tâm thần bỗng xuất hiện, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Qua hành lang là một cửa sổ lớn sát đất nhìn ra toàn thành phố, đây cũng là một khu vực thuộc về khoa phụ sản.
Lúc này mọi người đang bao quanh rất đông, có cả y tá lẫn bác sĩ, trên mặt ai cũng là biểu cảm nôn nóng. Máu không ngừng chảy dưới mặt đất, thậm chí chảy đến chân Thịnh Hoan.
Nghe tiếng rên rỉ và tiếng khóc đứt quãng, cơ thể Thịnh Hoan trở nên lạnh lẽo, bước chân nặng trĩu. Cô chen qua đám người để quan sát, ngã dưới đất lúc này là một sản phụ.
Thịnh Hoan nhận ra được người này, là y tá Hứa Hân ở khoa phụ sản, mang thai đã bảy tháng. Bệnh viện có quy định chỉ được nghỉ sinh khi gần tới ngày, cách đây không lâu, cô còn chạm qua bụng cô ấy và cùng trò chuyện phiếm.
Nhưng hiện tại, dòng màu đỏ tượng trưng cho sinh mệnh sống đang không ngừng chảy ra từ cơ thể cô ấy, gần như ngưng tụ thành một vũng máu.
Đôi mắt Hứa Hân mờ đi, nhưng cô cảm nhận được có rất nhiều người xung quanh mình. Có người nắm tay cô, và cô cố gắng mở mắt ra. Nhìn thấy Thịnh Hoan, tay cô càng nắm chặt, giống như gửi gắm toàn bộ hy vọng của mình, giọng nói yếu ớt khẩn cầu: "Bác sĩ Thịnh, cầu xin cô, làm ơn cứu con tôi."
Thịnh Hoan chưa từng giải phẫu thất bại, Hứa Hân tin tưởng cô, và chỉ có thể tin tưởng mình cô. Nhưng mọi người đều biết, thai nhi bảy tháng tuổi đã thành hình nhưng nội tạng vẫn chưa phát triển hoàn toàn nên không được để sinh non. Nếu sinh non, khi không thể xoay chuyển tình thế sẽ bị sảy thai, thậm chí cũng sẽ nguy hại đến cơ thể người mẹ. Điều kiện kiên quyết để bảo vệ sự sống cho người mẹ lúc đó chỉ có thể là cắt tử cung.
Thịnh Hoan biết, Hứa Hân cũng biết.
Hứa Hân nhanh chóng được đưa vào phòng giải phẫu. Thịnh Hoan nắm chặt áo, hít thở phì phò như mất nước, như cá sắp chết đuối, thậm chí mồ hôi lạnh còn toát ra trên trán. Cô nghĩ rằng mình đã quá thành thạo các kiểu giải phẫu, nhưng cho tới hôm nay cô mới chợt nhận ra, trải qua nhiều năm như vậy bản thân vẫn không thay đổi.
Một sinh mệnh trên tay sắp mất đi, thật nặng nề. Toàn bộ tầng lầu đều náo loạn, không ai quan tâm đến bệnh nhân tâm thần kia đang ở một bên cười hi hi ha ha. Anh ta cười đến mức bừa bãi, không biết rằng đêm nay có một sinh mệnh sắp mất đi vì mình.
Thịnh Hoan giương mắt nhìn bệnh nhân tâm thần cách đó không xa, anh ta lại đi trêu chọc các y tá khác khiến các cô gái tay trói gà không chặt lập tức tránh đi.
Lần đầu tiên, Thịnh Hoan oán hận một người bệnh. Anh ta không hiểu thế nào là hạnh phúc cũng như không biết thế giới ngoài kia ra sao. Đá một chân vào phụ nữ mang thai, anh ta không có ý thức, không hiểu được điều đó là gì, nhưng cái giá phải trả lại rơi vào người khác.
Có lẽ anh ta đã cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Hoan nên liền tiến lại gần cô. Thấy Thịnh Hoan vẫn đứng yên, anh ta trở nên hùng hổ hơn, trước cái nhìn chằm chằm của cô liền vung tay lên.
Thời khắc đó, Thịnh Hoan cảm thấy một cơn gió lạnh rơi xuống mặt mình, nhưng cô không phải người nhu nhược chịu đau, vậy mà khi chưa kịp giơ tay nắm lấy bàn tay đang vung xuống đó thì đã có một bàn tay từ sau lưng cô vươn ra, sau đó cô chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn của người đàn ông tâm thần.
Đôi tay trước mặt cô dần dần bị người phía sau vặn vẹo trở nên co quắp. Cô có thể cảm nhận được sự tàn độc cuộn vào hơi thở của người đó, thậm chí, cô thấy sự đau đớn trong mắt người đàn ông tâm thần trước mặt.
Ngay sau đó, một số bác sĩ và y tá từ phía xa nhanh chóng chạy đến, hỏi han cô và kéo người đàn ông kia đi.
Mùi hương của người sau lưng Thịnh Hoan đã quá quen thuộc, cô thậm chí không cần xoay người cũng biết đó là ai.
Vừa định xoay người, bàn tay cô đã bị nắm lấy, bên tai là hơi thở ấm áp thổi qua cùng với giọng nói lo lắng: "Tay cô bị sao thế? Sao lại chảy máu?"
Lục Cận Ngôn rất muốn khống chế sự nóng nảy trong lòng vì cảm xúc này sẽ dễ dàng làm Thịnh Hoan nhận ra điểm khác thường. Nhưng đối mặt với bàn tay đầy máu đó của Thịnh Hoan, anh không thể ngăn được sự bùng nổ của mình.
Anh biết phản ứng thế này là không bình thường, nhưng nghĩ đến cảm xúc này là vì Thịnh Hoan, anh đành miễn cưỡng chống lại sự bất thường này.
Thịnh Hoan không có thời gian để tiêu hóa sự lo lắng của Lục Cận Ngôn. Cô chán nản, thấp giọng nói: "Không phải máu của tôi, là của sản phụ bị sảy thai."
Vừa nãy khi đỡ Hứa Hân lên, có lẽ cô đã vô tình dính phải. Nghe cô nói, Lục Cận Ngôn lại kiểm tra một lần nữa để chắc chắn rằng thật sự không có vết thương nào mới yên lòng buông ra.
Nhìn vệt máu đó, anh lại nhớ đến một bàn tay trắng bệch trong ký ức, nhợt nhạt rất ghê người. Lục Cận Ngôn không rõ hình ảnh đó là từ bàn tay dính máu của Thịnh Hoan hay thứ gì khác.
Thịnh Hoan cả người vô lực, cơ hồ cơ thể đều dựa vào người anh, chỉ cảm thấy tay cô bị anh xiết chặt, kéo đi, sau đó giọng nói trầm thấp rơi xuống: "Phòng vệ sinh ở đâu?"
Thịnh Hoan không hiểu Lục Cận Ngôn muốn làm gì, nhưng tay bị anh nắm cô cũng không giãy giụa, bởi cô biết nếu giãy ra thì cả người cô sẽ ngã xuống đất.
Lục Cận Ngôn kéo cô đi một đoạn sau đó đẩy cô vào phòng vệ sinh.
Cho đến khi nhiệt độ mát lạnh của nước rơi vào tay, lan ra ra toàn cơ thể, và trong bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch trắng chảy xuống những vệt nước nhuốm màu đỏ thì Thịnh Hoan mới dần tỉnh táo lại.
Phía sau là cơ thể ấm áp dán sát vào người cô gần như không còn kẽ hở, đầu anh nhô ra trước vai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô. Anh đang cúi đầu, từng chút một giúp cô rửa sạch vết máu trên tay. Anh rửa rất nghiêm túc, cũng rất sạch sẽ, ngay cả móng tay cũng rửa kĩ càng.
Trái tim Thịnh Hoan bỗng run lên, như bị đánh mạnh bởi thứ gì đó. Cô nghiêng đầu, dễ dàng thấy rõ vẻ mặt chuyên chú của anh lúc này, thậm chí chỉ cần gần hơn một chút, cô cũng có thể hôn lên mặt anh.
Lục Cận Ngôn chỉ lo rửa tay cho cô, dường như không nhận thấy được rằng Thịnh Hoan đang nhìn mình.
Nhưng ở khoảng cách như vậy gần, mùi hương của Thịnh Hoan lại lượn lờ quanh mũi anh, làm sao mà anh không cảm nhận được. Cơ bắp cả người anh đang căng lên, hận không thể lập tức ấn Thịnh Hoan ngay lên bồn rửa này.
Giây tiếp theo, một xúc cảm mềm mại rơi xuống má trái anh, dừng lại bốn năm giây rồi mới rời đi. Trái tim Lục Cận Ngôn đập liên hồi, thậm chí miệng lưỡi có chút khô khốc.
Trong phòng vệ sinh chỉ có hai người, mùi hương của cô, sự tiếp xúc của cô, nụ hôn của cô, tất cả đều như có ý định câu dẫn anh, khiến anh không thể cưỡng lại. Thậm chí ngay cả nụ hôn này cũng dường như không phải cảm giác thường có.
Trước kia Thịnh Hoan cùng anh chơi trò khiêu khích nhịp tim, cô đã gạt qua một bên sự rụt rè và ngượng ngùng mà một cô gái nên có, nhưng hiện giờ, nhất cử nhất động của cô đều mang theo sự e thẹn. Cô sẽ chỉ nhìn lén anh, không hề hôn anh một cách khiêu khích mà chỉ thể hiện ra sự chân thật.
Nụ hôn này như có như không, so với bình thường càng thêm thú vị. Ít nhất, nó làm anh rung động.