Thế Giới Yêu Thương Trị

Thế Giới Yêu Thương Trị - Chương 13: Thanh khống (13)




Edit: Muỗi







Vừa nghe Cảnh Tội sắp tới, vẻ mặt Châu Diệu lập tức trở nên khó coi.



"Dựa vào đâu chứ? Cảnh Tội làm được, tôi cũng có thể làm được! Thực lực của tôi có kém hơn Cảnh Tội đâu? Đường Đường vẫn chỉ là một người mới, người trong giới có ai không biết Cảnh Tội tính tình thế nào? Nếu như Đường Đường không theo kịp tiết tấu của anh ta, bảo đảm anh ta có thể khiến cho cả đám các người đều không thoải mái!"



Đáng tiếc, Phương Tung ngoảnh mặt làm ngơ uống nước.



Diệp Trù cười ngượng ngùng.



Mà Bùi Ngộ phát huy kiến thức của người chỉnh âm, chậm rãi đâm một dao: "Mấu chốt là giọng anh không đủ đẹp. Giọng nói của anh quá trong sáng và ấm áp, phối hợp với Đường Đường không thể tạo qua hiệu quả "linh hồn và thể xác được hợp nhất". Cảnh Tội lại khác. Giọng nói của anh ta vốn trời sinh đã gợi cảm, nếu không vì sao fan của anh phần lớn đều là các dì các mẹ, mà anh ta gần như ôm hết các fan nam nữ trẻ tuổi chứ."



Mặt Châu Diệu tối sầm lại, càng để ý tới trọng điểm khác: "Không phải chứ? Ai cho phép anh gọi cậu ấy là Đường Đường hả?"



Bùi Ngộ giang hai tay ra, bộ dạng không hề ngạc nhiên: "Đường Đường lại không bảo tôi không thể gọi như vậy."



"Anh..."



Châu Diệu đang muốn nổi giận, Ly Đường đứng bên cạnh nghe được vội vàng giơ tấm bảng mica vào giữa bọn họ, trên đó viết mệnh lệnh: "Đừng cãi nhau."



Hai người lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.



Ly Đường cũng rầu rĩ.



Cậu theo bản năng cảm thấy Cảnh Tội rất nguy hiểm, không muốn lồng tiếng chung với anh ta.



Lúc này, di động trong túi cậu lại đột ngột đổ chuông. Ly Đường móc ra xem, trên màn hình hiện lên là bệnh viện trung tâm Bắc Thành. Rất quen thuộc. Ly Đường nhớ tới bác sĩ buổi trưa có nói qua về tên bệnh viện của bọn họ.



Có lẽ đúng là cái tên này.



Tại sao bây giờ lại có thể gọi điện thoại tới chứ?



Ly Đường bối rối ngước mắt lên, nào ngờ thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng chỉnh âm đều đặc biệt để ý tới di động của mình.



"..."



Trời sinh làm tiêu điểm chú ý, hẳn cũng chỉ thế này mà thôi.



Châu Diệu thăm dò: "Điện thoại của ai vậy? Của cậu hay của tôi?"



Đây vốn là điện thoại trợ lý của Châu Diệu.



Bùi Ngộ hỏi kỹ: "Bạn hay là người yêu vậy?"



"..."



Ly Đường hoàn toàn không muốn giải thích với bọn họ. Chắc hẳn nghe xong tin tức trên đường có người phát bệnh vì mình, sợ rằng mấy người này sẽ nổi trận lôi đình mà cấm mình tiếp xúc với người bệnh mất.



Chuyện này cũng làm Ly Đường thấy rất khó xử, nhưng lương tri lại át cả nỗi sợ hãi.



Ly Đường viết chữ: "Xin phép cho tôi được vắng mặt một lát."



Châu Diệu và Bùi Ngộ còn muốn hỏi tiếp, Ly Đường đã trực tiếp trừng mắt nhìn bọn họ: "Không thể nghe trộm."




Cậu dùng tiếng nói ra chỉ thị, âm thanh tiêu hồn tới mức nào, có thể nói là tuyệt vời nhất, có lực sát thương cực lớn, trực tiếp khiến cho Châu Diệu và Bùi Ngộ đứng đờ người tại chỗ, rất lâu vẫn không có cách nào trấn áp được sự nóng nảy trong người...



Một lát sau, bọn họ len lén nhìn quần nhau, phát hiện đối phương đều ướt giống mình, mới dám phát ra một tiếng chửi khẽ.



"Fuck..."



Ly Đường đi ra khỏi phòng chỉnh âm thì tìm một góc khuất, mới mở chiếc điện thoại đang không ngừng rung, nghe máy.



Bên trong vọng đến giọng nói của bác sĩ: "Chào anh, xin hỏi anh là anh Ly Đường đúng không?"



Buổi trưa, Ly Đường đã từng nói cho bác sĩ biết tên họ của mình.



Viết chữ thì bác sĩ không nhìn thấy, Ly Đường chỉ có thể lên tiếng: "Đúng vậy."



Điện thoại bên kia lập tức im lặng.



Ly Đường bắt đầu mất cảm giác trước loại tình huống này.



Rất lâu sau, bác sĩ mới khó nhọc run rẩy lên tiếng: "... Tình hình của người bệnh đột nhiên nặng thêm, đã xuất hiện khuynh hướng bạo lực, vừa đánh bác sĩ trị liệu chính bị thương, bây giờ ai tới gần anh ta sẽ đánh người đó, thuốc đã không có nhiều hiệu quả đối với anh ta. Có thể phiền anh tới đây một chuyến không?"



"..." Ly Đường nghe xong thì sợ hãi, ngập ngừng hỏi: "Anh xác định tôi qua đó có thể giúp được anh ta sao?"



Bác sĩ lại thở hổn hển, dường như sắp phát tình vậy.



Ly Đường rất xấu hổ, chỉ có thể lẳng lặng chờ bác sĩ bình tĩnh lại.



Giọng nói của bác sĩ dần dần trở nên khàn khàn: "Điều này giống như anh ta bị trúng độc, anh là thuốc giải của anh ta vậy. Độc mãi mãi không có khả năng tấn công được thuốc giải, chỉ có thể bị thuốc giải áp chế hoặc tiêu diệt. Tôi đã từng thấy qua một người trong cuộc trực tiếp ra lệnh cho người bệnh đâm chết mình, tôi cho rằng người bệnh sẽ phản kháng, không ngờ anh ta thật sự đâm chết mình, bộ dáng còn rất hưng phấn, thỏa mãn giống như hoàn thành được sứ mạng của cả cuộc đời vậy."




"..."



"Loại bệnh này quả thật không thể nói theo đạo lý được, nếu như anh không có cách nào tiếp nhận, chúng tôi sẽ thu xếp cho anh ta chính thức tiếp nhận trị liệu của bệnh viện tâm thần."



Lượng tin tức quá lớn, đầu óc Ly Đường có phần dừng hoạt động.



Cậu cân nhắc thật lâu, theo bản năng xoay người thì kết quả đụng trúng một lồng ngực. Cậu ngẩng đầu lên, gương mặt anh tuấn của Cảnh Tội đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn.



Hai người nhìn nhau mất một giây.



Điện thoại của Ly Đường chợt rơi xuống đất, cậu ngây người ra, đầu óc trống rỗng.



Mãi đến khi Cảnh Tội cúi người xuống, nhặt điện thoại lên, vẻ mặt không cảm xúc đưa lại cho cậu.



Thấy vẻ mặt Cảnh Tội như vậy, Ly Đường mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, kết luận chắc anh ta vừa mới tới, còn chưa kịp nghe trộm mình nói chuyện.



Chẳng qua khi cậu muốn nhận lấy điện thoại, mới phát hiện mình không rút ra được.



Cảnh Tội nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt sâu xa lại có phần chăm chú, không nói lời nào, cũng không chịu buông tay.



Trên người anh ta có cảm giác áp lực khủng khiếp, ánh mắt dường như muốn nghiền ép tất cả. Mồ hôi từ trên thái dương Ly Đường chảy xuống, cậu cố dùng sức nhưng vẫn không thể rút được điện thoại ra.



Vì vậy cậu nghiêm khắc trừng mắt với Cảnh Tội.



Chỉ có điều tính tình cậu mềm yếu, vẻ ngoài lại trắng trẻo xinh đẹp, cái nhìn này giống như con mèo con giả vờ dữ tợn, cào như gãi ngứa lên người vậy, hoàn toàn không có sức uy hiếp.




Cảnh Tội nheo mắt, giọng trầm thấp rất êm tai giống như tiếng đàn vi-ô-lông-xen lúc diễn tấu, chỉ có điều lời nói không hề mang theo ý tốt: "Tôi nhặt lên giúp cậu, chẳng lẽ không xứng để được cậu nói một tiếng cảm ơn sao?"



Ly Đường nghẹn tới đỏ cả mặt.



Ánh mắt Cảnh Tội càng thêm thâm trầm: "Hình như cậu vẫn muốn tránh né tôi."



Xung quanh nơi này vắng lặng, em trai của Cảnh Tội từng phát bệnh vì Ly Đường, có người nói loại bệnh này có tính di truyền rất lớn, có trời mới biết Cảnh Tội có thể cũng phát bệnh hay không.



Ly Đường không dám đánh cược.



Cậu chết sống không chịu mở miệng, cố sức kéo điện thoại.



Hai người nhất thời giằng co.



Bỗng nhiên, điện thoại của Cảnh Tội đổ chuông.



Tiếng chuông reo không ngừng, vang vọng khắp hàng lang.



Cảnh Tội nhíu mày, có lẽ là cuộc điện thoại quan trọng hơn, anh ta chỉ hơi do dự liền thả điện thoại của Ly Đường ra, nghe máy.



Ly Đường như được giải thoát, lập tức lách qua anh ta và trốn về phía xa, trực tiếp chạy tới ngoài cửa công ty, mới nhắn tin bảo bác sĩ gửi địa chỉ tới cho mình.



Bác sĩ vẫn luôn chờ tin tức của cậu, thoáng cái đã nhắn lại.



Ly Đường vẫy xe taxi đi qua đó.



Trong tin nhắn nói là ở tầng sáu của bệnh viện trung tâm Bắc Thành, Ly Đường đi đến Bắc Thành, chờ thang máy. Khu vực này là chỗ dành cho các ca bệnh đặc biệt nên rất ít người, hoàn toàn im lặng.



Cậu thả lỏng tâm tư, đứng ở cửa thang máy chờ, lại thấy có một bóng người quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.



Cảnh Tội!!!



Ly Đường kinh ngạc đến ngây người.



Chẳng lẽ cuộc điện thoại anh ta vừa nghe là do bệnh viện gọi tới à? Cũng đúng, bệnh của em trai anh ta nặng thêm, anh ta hẳn phải chạy đến xem thử.



Nhưng... vì sao lại trùng hợp như vậy chứ?!!



Ly Đường cảm thấy suy sụp, muốn chạy thoát thân, nhưng rõ ràng không kịp rồi, Cảnh Tội đã nhìn thấy cậu.



Ánh mắt không cảm xúc của Cảnh Tội cuối cùng cũng xuất hiện một sự kinh ngạc hiếm thấy.



Hai người ngơ ngác nhìn nhau.



Cảnh Tội tuyệt đối không phải là kẻ ngu xuẩn, ngược lại đầu óc rất linh hoạt. Anh ta nhìn thẳng vào Ly Đường, tròng mắt đen láy sâu như biển, khóe miệng cong lên cười rất quỷ dị.



"Hóa ra đối tượng làm cho em trai tôi phát bệnh là cậu."



Vẻ mặt Ly Đường cứng đờ.



Cậu lặng lẽ lui lại một bước.



Mà ý trời khó cãi, lúc này cửa thang máy vừa vặn mở ra, Cảnh Tội không cho Ly Đường có cơ hội lựa chọn, đã cứng rắn đẩy cậu vào trong.