Thế Giới Yêu Thương Trị

Chương 44: Trùng tộc (17)




Edit: Muỗi

Một giây tiếp theo, Ly Đường giống như bị cái gì đó chống lên.

Ly Đường cứng đờ.

Đây là...

"Đứng yên."

Giọng Diêm Tiễu vừa trầm lại vừa khàn.

"Vương... Ngài còn cử động nữa thì tôi sẽ không bảo đảm được sẽ có chuyện gì xảy ra đâu."

Cơ thể Diêm Tiễu nóng như lò lửa. Từ góc độ của Ly Đường nhìn lên, còn có thể thấy rõ mạch máu nhỏ màu xanh của hắn đang phập phồng lên xuống, gương mặt lạnh như băng căng ra như đang cố gắng nhẫn nhịn.

Ly Đường hoảng hốt: "Anh đã hứa với tôi rồi."

Hai cánh tay Diêm Tiễu ôm chặt lấy Ly Đường, vừa

nghe vậy thì cười khẽ, tiếng cười khàn khàn kỳ lạ tới mức không thể giải thích được,

Ly Đường nghe thấy, da đầu liền tê dại, vội vàng nhấn mạnh: "Liên minh các người có quy định, thư trùng không thể lừa dối Vương!"

"Yên tâm, tôi sẽ không lừa dối ngài."

"Vậy anh thả tôi ra."

Tai Diêm Tiễu có tính điếc có chọn lựa, lúc này lại giả vờ như không nghe thấy.

Chóp mũi hắn ghé sát vào mái tóc phía vành tai của Ly Đường, hắn dường như rất thích hai bên thân mật như vậy, dường như muốn vùi đầu vào trong gáy của Ly Đường, giọng nói ngây ngất lại lưu luyến: "... Vương thơm quá."

Ly Đường bị hắn làm cho vừa nóng lại vừa nhột, rất không tự nhiên: "Anh có thể đừng ghé sát lại gần như vậy được không?"

Diêm Tiễu ngoảnh mặt làm ngơ: "Tôi có một điều kiện."

Ly Đường lập tức giống như con mèo sữa tức giận dựng lông, nhe nanh múa vuốt, cho dù không hề có chút sức uy hiếp gì đáng nói: "Anh đã từng đưa ra yêu cầu! Tôi cũng đã đánh dấu anh rồi!"

"Không đủ."

Diêm Tiễu thở hổn hển giống như mới lăn qua núi lửa, hắn nhẹ nhàng gặm cắn vào vành tai Ly Đường: "Tôi muốn phục vụ hậu mãi."

Hắn quá dính người, lại giống như con rắn cầu giao hoan, si mê quấn lấy bạn đời, không muốn tách ra dù chỉ một lát.

Rõ ràng lúc trước hắn tỏ ra máu lạnh như vậy, bây giờ nói thay đổi là thay đổi làm Ly Đường khó có thể tiếp nhận được: "Anh không thể như vậy được, anh làm vậy là phạm quy."

Diêm Tiễu còn đang cắn tai của Ly Đường, hắn hình như mê muội trong việc làm cho Ly Đường trắng trẻo mịn màng trở nên ẩm ướt dính dính, giọng điệu rõ ràng có ý dụ dỗ: "Vậy Vương cũng phạm quy với tôi, không phải là hòa à?"

Lời này quả thật nghe rất quen tai, Ly Đường nhớ Diệt Hoặc cũng đã từng nói như vậy.

Dường như trời sinh những thư trùng này đã có bản lĩnh chơi xấu, chỉ cần có thể đùa giỡn Vương mà bọn họ yêu thích, bọn họ gần như sẽ không bỏ qua bất kỳ việc xấu nào.

Ly Đường xem như đã suy nghĩ rõ ràng rồi.

"Có phải anh căn bản không định cho tôi thuốc khống chế đúng không?"

Diêm Tiễu dừng lại một chút rồi cúi đầu cười: "Tôi đã sớm đưa cho ngài rồi."

"Hả?" Ly Đường mờ mịt.

Diêm Tiễu lắc ống thuốc vẫn luôn cầm trong tay: "Chính là cái này. Vương may mắn, chọn rất chính xác."

"..."

Ly Đường tức đến mức muốn nhảy cẫng lên: "Cho nên anh mới dụ tôi đánh dấu anh à?!"

Diêm Tiễu không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào Ly Đường.

Gương mặt hắn vốn có tính lừa gạt đáng sợ, một khi gương mặt lạnh lùng im lặng lại thánh thiện đến mức làm cho người ta cảm giác như đang nhìn thấy thần.
Trong chớp mắt ngắn ngủi đó, Ly Đường cho rằng hắn đang ăn năn.

Nhưng hắn lại thành khẩn nói: "Tôi tất nhiên phải ra tay trước để dành lợi thế rồi. Nếu không chờ tới khi Vương tiêm thuốc khống chế, tôi còn có cơ hội bị Vương đùa bỡn nữa sao?"

"..."

Ly Đường nghẹn lời.

Lúc này, Hình Diễm đứng ngoài nhìn đã không thể tiếp tục kìm chế được nữa. Anh ta bước như bay tới, cứng rắn nắm lấy cổ áo phía sau của Diêm Tiễu: "Mẹ nó, anh xong chưa? Vương đánh dấu anh còn chưa đủ à? Mẹ nó, anh bớt được voi đòi tiên đi! Nhanh giao đồ ra đây, nếu không đừng trách nắm đấm của ông đây không có mắt!"

Diêm Tiễu vẫn bình tĩnh trước những lời uy hiếp của Hình Diễm: "Bớt cản trở đi."

Hình Diễm nói chen vào đã làm Ly Đường chợt hiểu ra. Ly Đường nhân lúc Diêm Tiễu phân tâm, vội vàng đẩy hắn ra xa: "Anh đừng cố chuyển đề tài nữa, đưa thuốc khống chế cho tôi trước đi."

Vòng tay Diêm Tiễu thiếu đi Ly Đường, vẻ mặt vốn ôn hòa kia lập tức biến mất. Hắn lạnh lùng kéo tay của Hình Diễm ra, gằn từng từ một: "Anh còn xen vào việc của người khác nữa, tôi sẽ làm cho anh vĩnh viễn ngủ say. Anh có thể thử xem nắm đấm của anh nhanh hay thuốc của tôi có hiệu quả lợi hại hơn."

"Anh...!" Cổ Hình Diễm lộ rõ gân xanh. Anh ta nhấc cao cổ áo của Diêm Tiễu, xách cơ thể cao lớn giống như ngọn núi vốn đầy tính áp lực kia, hung hăng quát: "Nếu không phải vì Vương, anh tưởng tôi sẽ sợ anh chắc?!"

Động tý là muốn đánh nhau rồi.

Ly Đường nghe bọn họ tranh cãi ầm ĩ, cảm giác đầu mình càng đau hơn: "Các người..."

Cậu định khuyên can, kết quả vừa liếc mắt đã đúng lúc nhìn thấy thuốc khống chế trên tay của Diêm Tiễu.

Thấy Diêm Tiễu đang đối phó với Hình Diễm nên căn bản không có lòng dạ nào bảo vệ thuốc khống chế, khi đó động tác còn nhanh hơn suy nghĩ, Ly Đường dùng tốc độ chạy nhanh hơn thỏ, còn phải đột ngột cướp thuốc khống chế trên tay của Diêm Tiễu nhanh như chớp.

Để ngăn chặn mối họa về sau, trong một giây tiếp theo, Ly Đường vội vàng mở thuốc khống chế và tiêm vào cổ của mình.

Cùng lúc đó, Diêm Tiễu và Hình Diễm đồng thời quay đầu.

Diêm Tiễu mở miệng muốn nhắc nhở gì đó nhưng động tác của Ly Đường nhanh hơn, thuốc khống chế đã lập tức bị tiêm hết.

Diêm Tiễu: "..." Hắn hiếm khi không nói được lời nào.

Hình Diễm hình như cũng quá mức khiếp sợ. Anh ta không chú ý tới việc tranh chấp với Diêm Tiễu nữa, vô cùng lo lắng chạy tới bên cạnh Ly Đường, vội vàng cướp lấy ống thuốc khống chế trong tay Ly Đường. Anh ta còn chưa bỏ ý định lắc lắc ống thuốc, cố gắng lắc ra tiếng, đáng tiếc nó đã rỗng không.

Ly Đường đã tiêm cả ống thuốc khống chế, chắc chắn không thể nghi ngờ được nữa.

Phản ứng của bọn họ đã dọa đến Ly Đường.

Ly Đường khẽ hỏi: "Sao... sao vậy?" Vẻ mặt Diêm Tiễu phức tạp, Hình Diễm hít sâu một hơi rồi mới nói: "Vương, thật ra chúng ta không cần vội tiêm nhiều như vậy, một ống thuốc khống chế này có tác dụng trong một năm, hiệu quả thuốc của nó rất... rất mạnh."

Ly Đường mẫn cảm nắm bắt được trọng điểm trong câu cuối cùng.

Hiệu quả của thuốc của nó rất... rất mạnh.

Hơn nữa... Thuốc khống chế có tác dụng phụ, nếu người sử dụng tiêm quá liều sẽ phát sinh nhu cầu nhất định.

Trái tim Ly Đường như vỡ nát, cậu chết lặng hỏi: "Bộ dạng này của tôi... Xem như là tiêm quá liều rồi sao?"

Cậu biết Hình Diễm không thể trả lời được vấn đề này nên nhìn sang Diêm Tiễu. Một giây tiếp theo, cậu thấy rõ ràng khóe miệng Diêm Tiễu chợt cong lên, giống như đang sung sướng trước niềm vui bất ngờ này.

Thậm chí giọng nói của Diêm Tiễu cũng có ý cười: "Ngài thấy thế nào Vương, ngài tiêm số lượng dành cho một năm đấy."

Ly Đường tuyệt vọng.

Cả ngày cực khổ, chuyện ngược lại càng tệ hơn ban đầu.

Ly Đường nhìn về phía Diêm Tiễu xin giúp đỡ, cố gắng tìm lối thoát từ trong y thuật xuất sắc của hắn: "Có cách nào hạn chế được tác dụng phụ của nó không?"

Diêm Tiễu nhếch mép cười khẽ, nụ cười như thể hòa tan khí chất của hắn, giống như sứ giả của thần xuống trần gian, đáng tiếc hắn còn xa mới giống với sứ giả của thần thích phổ độ chúng sinh.

"Tôi rất muốn nhưng đáng tiếc chẳng thể giúp được gì." Hắn than thở cũng không biết là thật hay giả.

Thấy gương mặt Ly Đường tái nhợt, Hình Diễm nóng nảy tới mức không sao kìm chế được nữa.

Anh ta chỉ vào Diêm Tiễu tức giận mắng: "Đều là tai họa do anh gây ra!"

Một giây tiếp theo, anh ta cầm cái ghế bên cạnh lên, gân cốt trên người lộ ra. Rõ ràng anh ta đã xem Diêm Tiễu là nơi phát tiết. Kết quả không đợi anh ta đập cái ghế xuống, chợt có một sức mạnh chẳng khác nào trận gió xoáy từ bên ngoài tập kích tới!

"Nằm xuống!"

Hình Diễm lập tức hét lớn, nhanh chóng nhào qua bảo vệ Ly Đường.

Xung quanh lập tức có khói lửa bốc lên, cửa phòng trong cũng bị nổ tung.

Chiến xa của Trùng tộc giống như chiếc xe tăng nghiền ép qua những vật trang trí trong gian phòng thuốc, ngoại trừ khu vực của Ly Đường bình yên vô sự, những nơi khác đều nhanh chóng bị san thành đất bằng.

Sắc mặt Diêm Tiễu trầm xuống.

Cửa chiến xa được mở ra, Pháp Trạch mặc quân phục bước ra đầu tiên. Ngay sau đó, rất nhiều quân trùng từ các phía của chiến xa lần lượt chui ra ngoài.

Pháp Trạch gọi cả đội quân của hắn tới.

Những quân trùng này đều có tinh thần sung mãn, quần áo chỉnh tề, ánh mắt sáng lấp lánh, người không biết còn tưởng bọn họ đang tham gia nghi lễ duyệt binh đấy. Chỉ nghe trong đó có một giọng nói sốt ruột lại đầy hưng phấn kêu lên: "Thủ lĩnh, tôi cho nổ bằng rồi, lúc trước đã nói phải cho tôi sờ tay Vương một cái, ngài không được chơi xấu đâu đấy!"

"Lăn, đến phiên cậu chưa?"

"Xếp hàng, xếp hàng!"

"Không phải chứ, Vương đâu? Các người nhìn thấy chưa?"

"Fuck! Một đám ngu ngốc! Hỏa lực lớn như vậy, nếu chẳng may nổ đến Vương thì tất cả các người phải chôn cùng cho tôi!"

Khói lửa còn chưa tiêu tan, giữa ban ngày ban mặt mà đám quân trùng này cứ sờ lần giống như mắt mù, chỉ có Pháp Trạch là đi tới chính xác trước mặt Ly Đường.

Hắn quan sát toàn thân Ly Đường từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận Ly Đường bình an không bị một vết thương nào mới chào theo kiểu nhà binh đầy mạnh mẽ, nói: "Vương, tôi tới đón ngài về thủ đô."