Thế Giới Yêu Thương Trị

Chương 56: Trùng tộc (29)




Ly Đường hoàn toàn bối rối.

Cho dù cậu vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, nhưng điều này thật sự quá nhanh. Cậu còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau khi bị Diệt Hoặc ép khô, đã phải bước vào hang hổ.

Pháp Trạch quỳ dưới chân của Ly Đường, hai tay đưa qua. Ly Đường cảnh giác lùi lại, nhưng hắn ta vẫn kiên trì tới gần – kéo khóa lên giúp Ly Đường. Sắc mặt hắn ta nghiêm túc lại trân trọng, động tác sắc tình như vậy lại bị hắn ta làm đến nghiêm trang mà thần thánh, khiến Ly Đường không có cách nào từ chối được.

"Lần sau." Ly Đường nghe hắn ta trầm giọng tuyên thệ: "Mong ngài hãy chọn tôi kéo nó xuống."

"..."

Ly Đường đẩy tay hắn ta ra, ngượng ngùng quay đi: "Lần sau anh để tôi tự làm!"

"Hầu hạ Vương là nghĩa vụ của tôi." Pháp Trạch rũ mi khép mắt, tạo thành một bóng mờ che đi một phần gương mặt anh tuấn: "Không được Vương lựa chọn là tiếc nuối của tôi. Kẻ vô dụng Diệt Hoặc còn làm cho ngài khóc. Đến lượt tôi, ngài khẳng định chỉ có sảng khoái thôi."

"..."

Bất kể là trong thế giới công lược hay ngoài đời thực, Ly Đường chưa từng thích ứng được với chuyện như vậy.

Nghĩ tới điều này, Ly Đường chợt rùng mình, một giây tiếp theo lại nghe Pháp Già hô to: "Tới rồi!"

Những tiếng bước chân hùng dũng mà dày đặc truyền đến. Một đội quân uy phong lẫm liệt cầm xông vào cửa. Chỉ là không biết bọn họ đã lục soát mấy nhà, dù sao đám quân trùng này tỏ ra vô cùng tức giận lại chỉ làm qua loa cho xong việc. Khi bọn họ vừa vào cửa, nhìn thấy Pháp Già, người thủ lĩnh ngậm điếu thuốc trong miệng còn nói: "Nhà các người càng không cần tra xét! Nếu Vương ở đây, ba anh em các người không phải đã ầm ĩ đến lật trời sao? Làm gì còn có khản ăng mở cửa cho chúng tôi điều tra nữa."

"Chắc hẳn chỉ là một lần diễn tập quân sự thôi." Phía sau có quân trùng nói.

"Cấp trên chính là thiếu fuck, cũng không biết đang giở trò gì."

"Nhưng vẫn phải nói là lần này quá thơm đi. Tôi vừa mới ngửi thấy mùi này đã suýt nữa bắn ra ngoài đấy."

"Tôi không ngại cấp trên làm ra tin tức tố với mức độ tinh khiết như vậy thêm vài lần, quần có thể ướt được mấy cái đấy."

Đám quân trùng này đều có tư thế oai hùng hiên ngang, sắc mặt trẻ trung. Chắc hẳn cả đám bọn họ đều là tân binh, không có kinh nghiệm cũng không đủ nhạy bén. Ly Đường vừa nghe, lập tức đá một cái vào Pháp Trạch đang muốn mở miệng. Ý định ban đầu của cậu là muốn chặn miệng hắn lại. Cho dù rất muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Ly Đường không muốn gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Ai biết Pháp Trạch người này xem Ly Đường ra tay như một loại ban thưởng, mẫn cảm muốn chết, trực tiếp kêu lên thành tiếng.

"..."

Một tiếng kêu này không biết là đau khổ hay sung sướng nữa. Ly Đường cảm thấy mình ra tay rất nhẹ, chỉ điểm tới lại dừng.

Pháp Trạch cho ra đáp án, hắn si mê nói: "Lại thêm vài cái nữa đi. Vương, ngài muốn giáo điều tôi sao?"

Không thể không phục tư duy của Trùng tộc lại có thể bẻ cong trọng điểm dưới bất kỳ dưới tình huống nào.

Mặt Ly Đường đỏ tới mang tai, hận không thể trực tiếp bịt miệng hắn lại.

Tư thế quỳ của Pháp Trạch lập tức làm đội quân này chú ý. Bọn họ vừa bối rối lại vừa do dự, nhìn sang Pháp Già hỏi: "Đó là anh của anh à?"

Đừng thấy Pháp Trạch ngoan ngoãn phục tùng Ly Đường, hắn chính là cơn ác mộng của đội quân thủ đô. Chỉ cần là con trùng nào từng tham gia Cuộc Chiến Sinh Tử đều bị hắn đánh gần chết. Nói chung, uy danh của hắn hiển hách, quét ngang hàng nghìn quân.

Trên đời này lại có nhân vật khiến hắn phải quỳ à?

Đội quân này ngơ ngác nhìn nhau, khó có thể tin nổi. Thấy bọn họ cách sự thật gần như vậy mà đầu óc không hoạt động, Pháp Già trợn mắt: "Các người là kẻ ngốc sao? Vậy cũng không biết người đó là ai à?"

Thật ra cũng không thể trách đám quân trùng này được. Tin tức tố của Ly Đường truyền ra với số lượng quá lớn, quá nồng, gần như không phân biệt được chỗ nào mới là đầu nguồn.

Đội quân này liếc nhìn Ly Đường, chỉ cảm thấy trông Ly Đường trắng trẻo mịn màng, quá đáng yêu thôi.

Đáng yêu.

Nếu từ này đi kèm với đồng đội bên cạnh, rõ ràng là cực kỳ buồn nôn. Nhưng đội quân này nhìn Ly Đường, trong lòng không khỏi hình dung ra từ này.

Cảm giác yêu thích theo bản năng này lấp đầy lồng ngực. Các quân trùng dường như đều có thể nghe được tiếng tim của nhau đang đập nhanh hơn.

Thần trí dường như hoảng hốt, bị mê hoặc trong giây lát, sau đó nhóm quân trùng này cuối cùng cũng mừng rỡ hiểu ra.

Có mấy vị quân trùng kích động xông về phía trước, nhưng lập tức bị thủ lĩnh của bọn họ cản lại.

"Làm gì, làm gì vậy?" Vị thủ lĩnh này trực tiếp hô lên với khí thế hào hùng. Ly Đường bị dọa cho giật mình, liếc nhìn về phía bọn họ. Chỉ thấy dưới hàng lông mày rậm của vị thủ lĩnh này là đôi mắt sáng lấp lánh ánh lên vẻ thần thánh: "Không nhìn thấy trùng quỳ bên cạnh Vương sao? Đây chính là một quy định tiêu chuẩn đấy! Tất cả quỳ xuống cho tôi! Đây mới là dáng vẻ mà Vương thích!"

Vì vậy đám quân trùng này lại không nói một lời liền quỳ xuống, dáng vẻ mỗi trùng quỳ xuống đều rất tiêu chuẩn, hăng hái chờ đợi Ly Đường giáo điều.

"..." Ly Đường không biết nên cười hay nên khóc nữa.

"Ngốc!" Pháp Già tức giận đến mức nhảy cẫng lên: "Không ngờ tổng bộ lại phái đám vô dụng các người tới, còn có thể trông mong các người đưa Vương quay về tổng bộ sao?"

Pháp Bút biết người tới chỉ là đám lính mới, trực tiếp bỏ qua hy vọng dựa vào bọn họ. Hắn đi tới trước mặt Ly Đường.

"Vương, lần này tin tức tố của ngài lộ ra quá rộng, đám hư hỏng có thể tìm tới cửa nhiều hơn trong tưởng tượng." Pháp Bút hạ thấp giọng, mềm mỏng thương lượng với Ly Đường: "Tổng bộ an toàn hơn ở đây, ngài thấy thế nào?"

Ly Đường cũng biết mình đâm lao phải theo lao, khổ không thể nói hết: "Tôi không muốn để quá nhiều người biết."

Khi nghe được yêu cầu này, đôi mắt sâu thẳm của Pháp Bút sáng lên, giọng lập tức khàn đi: "Ngài có thể ở trong lều quân của tôi, bảo đảm yên tĩnh."

Pháp Trạch và Pháp Già thật ra không có ý kiến về đề nghị này. Nhìn ánh mắt Pháp Trạch và Pháp Già đều lộ vẻ mong ước, Ly Đường không cần nghĩ cũng biết quân đội chắc chắn phân cho ba anh em bọn họ ở cùng một chõ.

Nhưng đây cũng là một lựa chọn tốt.

Ly Đường do dự một lát, vẫn lựa chọn gật đầu.

Rõ ràng tin tức này làm cho ba anh em Pháp gia vui mừng lộ rõ trên gương mặt. Gần như cùng lúc, ba anh em đi tới dưới chân Ly Đường, ai nấy đều quay lưng về phía Ly Đường. Rất rõ ràng, bọn họ muốn làm vật cưỡi cho Ly Đường. Cũng rất rõ ràng, cậu chỉ có thể chọn một người.

Nhìn dáng vẻ ba người bọn họ không chịu nhường nhau, ý chí chiến đấu tăng cao, chắc hẳn ở trong lòng bọn họ, Ly Đường chọn ai làm vật cưỡi lại cùng một khái niệm với tối nay sủng hạnh người đó.

Lưng của Trùng tộc dường như đều từng được bảo dưỡng. Lưng ba anh em Pháp đều lộ ra từng đường cong tuyệt đẹp, cho một cảm giác mềm mại lại chắc chắn, vững vàng. Khi bọn họ giang hai cánh tay dài, có thể thấy được xương bả vai mọc ra đôi cánh tuyệt đẹp. Trong đó của Pháp Già là bắt mắt nhất. Hai cánh của cậu ta là màu trắng thuần, trong suốt lấp lánh như tuyết, cộng thêm gương mặt thanh tú của cậu ta lại tạo thành một vẻ đẹp thuần khiết đến không tỳ vết.

So với cánh chim màu đen mang tính xâm lược của Pháp Bút và Pháp Trạch, cậu ta vốn có vẻ thân thiện tự nhiên hơn.

Dưới ánh mắt lạnh như băng của anh cả và anh hai bắn tới, Pháp Già có vẻ đầy đắc ý. Sau khi trải qua trắc trở, anh em bọn họ xem như đã thăm dò được tính cách của Vương, đó chính là một thiên thần nhỏ. Muốn dụ dỗ cậu thì phải thể hiện ra sự thân thiện. Dùng sức mạnh sẽ đấu không lại đâu. Về phương diện sắc đẹp thì Pháp Già vẫn có thể đọ được.

Cánh Pháp Già vỗ mấy cánh, trên cánh lộ ra vẻ thẩm mỹ đầy trong sáng.

Không ngờ Ly Đường trực tiếp bỏ qua cậu ta, đứng ở chính giữa. Thật ra suy nghĩ của Ly Đường rất đơn giản, cậu cảm giác Pháp Trạch đáng tin nhất.

Chẳng qua điều này càng giống như một tín hiệu khẳng định, Pháp Trạch hoàn toàn ném đi tâm trạng sa sút. Ly Đường có thể cảm giác được cả người Pháp Trạch từ trên gương mặt đến hai đầu gối rõ ràng đang run rẩy, hưng phấn vui sướng. Cánh màu đen cuốn lấy cơ thể Ly Đường. Pháp Trạch trịnh trọng đặt Ly Đường ở trên lưng mình. Đây là một cơ thể cường tráng lại ấm áp, Ly Đường ngồi ở phía trên, giống như quốc vương được Kike bảo vệ.

"Nắm chặt." Trước khi bay, Pháp Trạch nói như tuyên thệ: "Ngài là Vương của tôi, ngài có thể làm bất cứ chuyện gì với tôi."

Lưng Pháp Trạch để trần, hai cánh mọc dài đến mông, Ly Đường cúi đầu lại có thể nhìn thấy hai bờ tuyệt đẹp, cong vểnh của hắn.

Ban đầu, mắt Ly Đường nhìn thẳng, ngồi ở trên thắt lưng của hắn, dáng vẻ gượng gạo. Nhưng sau khi nghe được những lời này của hắn, cậu vẫn hơi do dự đặt hai tay lên cánh của hắn. Dù sao bay trên trời cũng phải nắm chặt, chẳng qua khi hai tay cậu đặt lên mạch xương trên cánh của Pháp Trạch, có thể cảm giác được rõ ràng từng cơn run rẩy, không ngừng chấn động giống như bị điện giật.

Ly Đường chợt cảm thấy đau khổ. Cậu cảm giác sau lần bay này kết thúc, Pháp Trạch sẽ không tránh khỏi phát tình một thời gian.

Pháp Trạch bay qua cửa sổ ra ngoài. Trên bầu trời có rất nhiều Trùng tộc đang bay lượn. Cánh của mỗi Trùng tộc đều khác nhau. Có vài kẻ màu sắc sặc sỡ, có vài kẻ hơi ảm đạm, điểm duy nhất giống nhau là trên lưng của bọn họ không có một bóng người.

Vào giờ phút này, lực lượng không quân của Trùng tộc đang tìm kiếm nguồn phát ra tin tức tố ở khắp nơi. Không thể nghi ngờ, Pháp Trạch bay ra quá đột ngột. Bọn họ sớm đã phát tin tức cho nhau để phong tỏa bầu trời. Bây giờ trùng có thể bay lượn ở trên trời đều là lực lượng không quân của Trùng tộc.

"Hắc! Đồng nghiệp!" Có quân trùng bay tới: "Đưa ra lệnh lục soát của anh, bằng không thì về nhà chờ đi."

Pháp Trạch trực tiếp lấy ra quân hàm của mình, vẻ mặt vô cảm: "Cậu tốt nhất nên lựa chọn tránh ra đi."

Quân trùng liếc mắt liền nhận ra đây là huy hiệu của đoàn trưởng quân đoàn số ba. Nếu vào thời điểm bình thường, tiếng xấu của Pháp Trạch ở bên ngoài cũng đủ làm tất cả Trùng tộc phải lùi bước. Nhưng trong thời kỳ đặc biệt này, những người bên lực lượng không quân lại không chịu tránh đường.

"Thời kì đặc biệt, mong anh hãy phối hợp. Mời anh xuống mặt đất kiểm tra toàn diện đã."

Tên quân trùng này vừa nói xong, lại có năm sáu gã quân trùng bay tới. Quân trùng đi đầu còn lộ vẻ nghiêm túc, tới vội vàng, rõ ràng là chuyển mệnh lệnh: "Cảnh giới cấp đặc biệt! Đây không phải là một lần diễn tập quân sự! Không được buông lỏng bất kỳ lần điều tra nào! Tổng bộ tiến hành nghiên cứu thử nghiệm, độ tinh khiết của tin tức tố truyền ra lần này cao tới hơn 90%! Bây giờ số lượng Trùng tộc ở thủ đô phát tình sớm đã vượt quá gấp mười lần so với trước. Chúng ta phải tìm được đầu nguồn!"

"Trên 90%... Trời ạ?" Quân trùng nghe được liền run rẩy như nhặt được bảo vật: "Có thể nào đầu nguồn là..."

"Đừng nói trắng ra thế!" Quân trùng chuyển lời lập tức dùng tay ra hiệu và "xuỵt" một tiếng: "Vị này có thể tới thủ đô chúng ta, chứng tỏ ngài ấy có tò mò với chúng ta. Chúng ta có thể tìm, nhưng đừng dọa ngài ấy!"

"Chuyển lời xuống, cần phải nghiêm túc xử lý. Lần này tuyệt đối không phải là chất lượng kém, phải nghiêm khắc mà hiền hòa lục soát từng người."

"Đã rõ!"

Quân trùng nghe dặn dò, khóe miệng bất giác cong lên, rạo rực cười như điên.

Quân trùng chuyển mệnh lệnh nghiêm mặt cảnh cáo: "Có thể duy trì nhiệt tình, nhưng không thể dâm đãng! Tuyệt đối tuyệt đối không thể dọa đến ngài ấy! Phải làm cho ngài ấy hiểu rõ sự an toàn của thủ đô!"

"Vâng!!!"

Chuyển lời xong, vị quân trùng này tính bay đi khu vực khác. Nhưng khi lướt qua Pháp Trạch, anh ta đột nhiên dừng lại. Anh ta chỉ lơ đãng liếc mắt nhìn qua, lại phát hiện Pháp Trạch vẫn luôn khép lưng lại. Đây là hiện tượng vô cùng kỳ lạ. Các Trùng tộc lẳng lơ vẫn luôn tự hào về lưng của mình. Dù sao đó là nơi tương lai sẽ để cho Vương cưỡi.

Pháp Trạch che giấu như thế, lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi.

Đang trong thời kỳ nhạy cảm, vị quân trùng này liền chặn ở trước mặt Pháp Trạch, nghiêm túc hỏi: "Lưng của anh bị thương, hay giấu đồ thế? Mong anh hãy phối hợp điều tra!"