Câu nói “Ma cao một thước, đạo cao một trượng”, tới hôm nay cuối cùng Khúc Kiều cũng được chứng kiến. Nàng cúi đầu khổ tư, đang định thêmthắt vài khoản điều kiện xảo trá khiến cho hắn biết khó mà lui thì lúcnày chợt có cơn gió lạnh thổi tới, thấm vào từng khoảng trống nơi cànhlá, mang theo hơi lạnh, bủa vây lấy da thịt. Nàng phục hồi tinh thầnlại, chỉ thấy bông tuyết lất phất, bay lượn nơi nơi.Đúng rồi nhỉ, đã tới mùa đông rồi đó …
Khúc Kiều bất giác ngây người, nhất thời quên cử động. Mục Vũ thấy thế, cũng không hỏi nhiều nữa. Hắn nhặt áo choàng lên, phủi sạch bụi bặm, phủ lên vai nàng. Khúc Kiều cả kinh, ngước mặt lên đối diện với ánh mắt củahắn. Hắn không nói gì, chỉ là trong đôi mắt đó hàm chứa nét cười dịudàng.
Dưới bầu trời tuyết bay, mi mắt hắn run rẩy hơi khép xuốngtựa như bươm bướm. Qua đợt “làm loạn” mới vừa rồi, trang phục trên người hắn trở nên quá phong phanh, trong trận tuyết này sẽ càng thêm rétlạnh. Suy nghĩ vừa tới đã thúc giục hành động ngay, khiến cho lòng nàngchợt rung lên. Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng hất một cái. Ấm áp dần quaylại, tiết trời trở nên vô cùng ôn hòa.
Khúc Kiều thả tay xuống,suy nghĩ một chút nói: “Này … cậu … cậu đường xa tới, chắc hẳn rất mệtmỏi, hay là cứ nghỉ ngơi trước đi.” Nàng nói xong, ngượng ngùng muốn rời đi.
“Cô nương …” Mục Vũ gọi nàng một tiếng, lại thấy không ổn,thoáng nghĩ ngợi một lát rồi hỏi, “Sau này, ta nên xưng hô với cô nươngnhư thế nào đây? “Cô nương” tựa hồ không ổn, hay gọi là “Chủ nhân”?”
Khúc Kiều vội vàng xua tay đáp: “Không cần không cần, gọi ta “Khúc Kiều” là được.”
Mục Vũ không biết hai chữ kia, nhất thời có chút ngơ ngác.
“Chính là hàm ý “Uốn lượn, cao lớn”.” Khúc Kiều nhìn ra chỗ mờ mịt của hắn, giải thích.
Mục Vũ nghe vậy, nhìn gốc cây dâu cổ thụ kia, quả đúng là “bàn cầu ngọalong, cao vút che trời”. Hắn gật đầu một cái, khen: “Quả là một cái tênrất hay.”
(*Bàn cầu ngọa long: có nghĩa tượng tự với “ngọa hổ tàng long”, đối với các loài cây thì có nghĩa cành cây uốn lượn quanh co, cứng cáp có lực.– nguồn: baike.baidu.com)
“Ừ.” Khúc Kiều cười đáp lại hắn.
“Không biết chỗ này có nơi nào ta không thể tới không?” Mục Vũ lại hỏi tiếp, “Nếu như mạo phạm, chính là ta không phải.”
Khúc Kiều nhìn xung quanh một lát rồi đáp: “Không có đâu, cậu cứ tùy ý.”
“Được.” Mục Vũ đáp lại, sau đó không nói gì nữa.
Khúc Kiều cũng không biết còn có thể nói gì, thấy hắn đang bình thản nhìnmình, dường như đang đợi nàng mở miệng trước, tim nàng không khỏi loạnnhịp, cười khẽ nói: “Vậy ta không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa.” Dứt lời,nàng khẽ xoay người đi, bước vào nơi sâu trong rừng.
Mục Vũ thấynàng rời đi, cười nhạt, quay lại nhìn về phía gốc cây dâu cổ thụ. Hắncất bước đi tới bên cây, giơ tay lên xoa nhẹ thân cây, nhiệt độ ấm áptruyền vào lòng bàn tay khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái dễchịu.
“Yêu vật sao…” Hắn cười than một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
…
Khúc Kiều đi thật xa mới dừng lại, nàng kinh ngạc đứng đó một lúc lâu, che mặt thở dài.
Không đúng rồi! Sao lại để người ở lại chứ? Hoàn toàn không đúng rồi! Còn cảcái tình nhi nữ gì đó nữa, lại càng không đúng mà! Nàng nhất thời khóckhông ra nước mắt, không rõ mình rốt cuộc là đang lung túng, là thẹnthùng khó xử hay là đang kinh sợ. Trong lòng nàng đang loạn, chợt có một ý nghĩ lóe lên khiến nàng buông bàn tay đương che mặt xuống. Nàng caumày tự hỏi: “Ta sợ cái gì?”
Không sai, nàng sợ cái gì đây. Dù gìnàng cũng là một yêu tinh, bàn về đạo hạnh cũng không coi là kém. Đốiphương chẳng qua chỉ là loài người chừng 20 tuổi, làm gì có đạo lý nàngphải sợ chứ. Cho dù có “tình nhi nữ” thì cũng cần gì phải hoảng? Nàngnghĩ tới đây liền nhớ lại các câu chuyện trước kia đã từng nghe qua.Trong đó cũng có côn trùng, cây cối, hồ ly, mãng xà tu luyện thành yêu,sau đó quyến rũ đàn ông hút lấy dương khí. Mặc dù nàng không có bản lãnh này cũng không có lòng này nhưng Mục Vũ há có thể biết? Nghĩ thế nàocũng nên là hắn sợ mới đúng!
Cứ như thế, ngay lúc đó nàng cảm giác thật xấu hổ thật quá mất mặt với hành vi “chạy trối chết” vừa rồi củabản thân. Nàng xoay người, đang chuẩn bị quay về vãn hồi thế thua, lạicảm thấy giờ mà đi tới thật quá mức vội vàng, dường như không ổn lắm.Bởi vậy, nàng cũng không biết nên vào hay nên lui. Mặt nàng nghiêmtrọng, đi tới đi lui.
Một lúc lâu sau, nàng hít sâu một hơi, ổnđịnh mười phần dũng khí và lòng tin, cất bước trở về. Tới khi trở lạidưới gốc cây dâu, nàng nhìn thấy Mục Vũ đang ở dưới tàng cây, đang chuẩn bị cất lời chợt khựng lại – hắn ngồi dựa vào cây, dường như đã ngủthiếp đi.
Khúc Kiều suy nghĩ một lát, nhẹ chân nhẹ tay đi tới. Nàng ngồi xổm trước người hắn, nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ.
Từ mặt mày cho tới đôi môi, từ cằm cho tới cổ, cả phần da thịt bóng loángnơi vạt áo buông lơi nữa … Nhớ lại dáng vẻ lần đầu gặp gỡ của hắn, lòngnàng tràn đầy cảm khái.
May mắn là, nàng có thể cứu hắn. Dù saomột nghìn hai trăm năm tu luyện, nàng cũng coi như có chút bản lĩnh.“Thần tang kim nhụy” kia chính là cái hạng nhất trong đó. Vật này mộttrăm năm mới có thể luyện thành một viên, bất luận là yêu quái hay conngười ăn vào đều có thể trị bách bệnh, tăng tuổi thọ. Từ khi nàng đắcđạo tới nay, luyện thành được tổng cộng sáu viên, mà cả sáu đều đã đưacả cho sáu người. Từ rất lâu rồi, nàng đã không còn nhớ rõ là vì chuyệngì, cho người nào, có lẽ nàng cũng từng đề cập tới điều kiện, có lẽ cũng có người từng ưng thuận cam kết … nhưng cuối cùng, chưa từng có ai tớithực hiện …
Phát hiện suy nghĩ của mình đã bay quá xa, Khúc Kiều lắc lắc đầu, tập trung suy nghĩ lại.
Nàng không có ý nhìn gì thêm nữa, cẩn thận chuẩn bị rời đi. Nàng vừa lùixuống từng bước một, áo choàng trên vai chợt rơi xuống, nàng cả kinh,quay ngay lại giơ tay chụp lấy, đón được nó. Động tĩnh thế này, nói lớnkhông lớn, nói nhỏ không nhỏ, nàng lúng túng quay đầu lại, thấy Mục Vũkhông thức dậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn áo choàng trong tay không nhịn được cười một tiếng.
Nàng nín cười, cầm áo choàngtới, đang định đắp lên cho hắn, chợt một tia sáng lạnh thoáng qua nơikhóe mắt khiến nàng bất giác rùng mình. Nàng cúi đầu, nhìn thấy ngọngiáo ngắn kia đang đặt ở bên cạnh, mũi giáo lóe ra tia sáng lạnh lẽo,khiến cho người ta sợ hãi. Nàng nhìn mũi giáo rồi lại nhìn Mục Vũ, ngẫmnghĩ một lát, mở miệng nói: “Cậu thức, đúng không?”
Lời này vừa nói ra, Mục Vũ từ từ mở mắt, mỉm cười xin lỗi.
Khúc Kiều thở dài, cúi đầu xuống.
Mục Vũ thấy nàng như vậy, giải thích: “Ta không cố ý giả bộ. Nhưng nếu tỉnh lại, không chỉ mạo phạm tới ý tốt của cô mà còn khiến cho cô lúng túng…”.
Khúc Kiều nghe hắn nói, nỗi phiền muộn trào dâng. Nàng cũngbiết không nên tỏ thái độ, chẳng qua là … Nàng nhìn ngọn giáo ngắn ởbên cạnh, lại thở dài một tiếng. Không hề nghi ngờ gì, hắn vẫn luôn đềphòng. Nàng chưa từng có ác ý, lại bị đối đãi như thế, cảm giác thực khổ sở. Nàng vừa muốn thở dài một hơi, suy nghĩ trong đầu chợt liên tưởngtới việc: hắn luôn đề phòng chẳng phải nghĩa là hắn đang sợ sao?
Nàng lập tức phấn chấn hẳn lên, ngước mắt nhìn về phía hắn, hỏi: “Làm sao cậu biết ta có ý tốt?”
Mục Vũ bị hỏi như thế, nhất thời im lặng không nói được gì.
Khúc Kiều lại càng thêm phấn chấn, nàng ôm áo choàng, đặt vào bên cạnh hắn,nói: “Cậu đã từng nghe qua chuyện kể về yêu tinh hút dương khí của conngười chưa?”
Mục Vũ ngẩn ra, thoáng nhíu mày.
Khúc Kiều cười thầm không ngừng, tiếp tục nói: “Ta là do cây cối biến thành, dù có đạo hạnh nhưng rốt cuộc cũng không chịu được lạnh. Mỗi khi mùa đông đến, ta sẽ rù quyến người lên núi, hút lấy dương khí. Cho nên …”
Mục Vũ nghe tới đây, đáp ngay: “Lúc trước cô đã nói, cô không hề làm chuyện gì tội ác tày trời.”
Vào lúc hắn nói ra những lời này, Khúc Kiều cảm giác được một luồng sátkhí. Quen thuộc, lạnh lẽo, tựa như hàn quang trên mũi giáo. Nhớ tới lúccứu hắn cũng là lúc tiên ma đại chiến, xem trang phục và thân thủ củahắn, hẳn là đệ tử tiên tông không cần phải bàn thêm nữa. Nàng đứng trước mặt hắn, nói về chuyện hút dương khí con người, quả đúng là không biếtsống chết. Nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ quyết tâm khi trước của mình: Không thể sợ!
Nàng hắng giọng, lấy lại can đảm nói: “Ta không hút dương khí thì không thể nào qua được mùa đông, đây cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi mà.”
Chân mày Mục Vũ càng nhíu chặt hơn, muốn phản bác cuối cùng lại trầm mặc.
Khúc Kiều nhìn vẻ mặt hắn không khỏi vui mừng. Tình hình thế này tốt rồi đây, cứ hù dọa hắn chưa biết chừng hắn sẽ bỏ đi.
Nàng tiếp tục bước trên con đường hù dọa, theo dõi ánh mắt hắn, nói tiếp:“Cho nên, ta đã cứu cậu một mạng, cậu cũng đã đồng ý sẽ đem quãng đờicòn lại cho ta, chút dương khí này, cậu sẽ không keo kiệt chứ?”
Chân mày Mục Vũ giãn ra, bình thản đáp: “Ta đã hứa hẹn sẽ báo ân, hồn pháchthân thể này, tất cả đều thuộc về cô. Nếu cô cần dương khí, ta sẽ khôngcự tuyệt. Chỉ có điều…” Hắn muốn nói lại dừng, chậm chạp không nói tiếp.
“Chỉ có điều?” Khúc Kiều không khỏi tò mò, dò hỏi.
Đúng lúc này, Mục Vũ cầm ngọn giáo ngắn lên, tách rời khoảng cách giữa haingười, nghiêm túc nói: “Ta thân là đệ tử Hỏa Thần giáo dưới trướngThượng Dương chân quân, từ nhỏ sư môn đã răn dạy: trợ giúp dân chúng,trừ ma vệ đạo. Nếu cô thật có hành vi đả thương hoặc có lòng hại người,ta cũng chỉ còn cách diệt trừ cô.”
“Hả???” Khúc Kiều kinh hãi.
Mục Vũ đứng dậy, giọng nói biểu lộ vẻ trang nghiêm: “Sau khi cô chết, ta sẽ trả mạng này lại cho cô. Ân cứu mạng, thứ cho ta mắc nợ. Nếu có kiếpsau, nhất định báo đáp.”
Hắn nói xong, dựng ngọn giáo dậy, dườngnhư muốn động thủ. Khúc Kiều thấy thế, nhảy lên, lùi ra thật xa, cuốngquýt nói: “Khoan đã! Cậu bình tĩnh một chút!”
Mục Vũ không nói gì, cứ lặng yên đứng đó nhìn nàng.
“Thật ra mới vừa rồi ta đều là nói đùa hết đó! Ta biết cậu không thích đùagiỡn, ta nhất định sẽ sửa đổi! Tóm lại, cậu ngàn vận lần đừng động thủnhé, chúng ta chuyện gì cũng từ từ!” Khúc Kiều vội vàng nói. Mắt thấyMục Vũ vẫn duy trì tư thế chuẩn bị công kích, nàng hối hận không thôi,khua tay múa chân tiếp tục giải thích, “Cậu xem, ta là cây, mùa đôngcùng lắm thì rơi lá cây thôi, sẽ không chết rét. Còn nữa, trăm dặm xungquanh nơi này cực kỳ hoang dã vắng vẻ, mười năm tám bận cũng không cóngười lên núi, cho nên ta thực sự là nói đùa mà!”
Sau khi Mục Vũnghe xong, thở phào một tiếng, buông binh khí trong tay xuống. Khúc Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm theo, vỗ vỗ ngực hồi thần. Nàng chỉ vừa mớithoáng yên tâm lại, đã thấy Mục Vũ nhấc ngọn giáo đi về phía nàng, dọanàng lùi lại mấy bước.
“Ai ai ai, đã nói là đừng động thủ mà!” Khúc Kiều vội vàng nói rõ.
Thấy nàng như vậy, Mục Vũ không tới gần nữa. Hắn đứng lại, rũ mắt xuống, nói: “Xin lỗi đã dọa cô sợ.”
“Cậu biết là tốt rồi.” Khúc Kiều đáp.
Mục Vũ có chút áy náy, sau một thoáng nghĩ ngợi thì gọi nàng: “Khúc Kiều.”
Một tiếng này, nửa là dịu dàng, nửa là mềm mại, nghe hết sức cảm động.Nhưng Khúc Kiều chỉ cảm thấy nguy hiểm, nào dám buông lơi phòng bị.
Mục Vũ lại thở dài một tiếng, nói: “Cô là ân nhân cứu mạng của ta, ta không nên đối xử với cô như vậy. Nhưng có câu: thiện ác, chính tà bất lưỡnglập, ta không thể tha cho kẻ đả thương, sát hại tính mạng người khác, sẽ càng không vì cô làm trái với đạo lý chính nghĩa.” Hắn nói đến đây,dừng lại, cười một tiếng: “Trừ chuyện này ra, cho dù chuyện gì, chỉ cầncô mở miệng, ta cũng đáp ứng cô.”
Khúc Kiều nhìn nụ cười của hắn, nghiêm túc nói: “Vậy cậu xuống núi về nhà đi.”
Mục Vũ vẫn mỉm cười như cũ, lên tiếng: “Chuyện này không được.”
Khúc Kiều rưng rưng, âm thầm ca thán: Đồ lừa đảo!
~
Tác giả:
Đọc xong chương này, nhất định mọi người đều cảm thấy bị hố phải không …
Mn khóc với tôi ~ truyện đều là lừa đảo hết ~~~
[Khúc Kiều: Đàn ông đều là đồ lừa đảo … QAQ]
[Mục Vũ: …]
Khụ khụ~
Dưới đây sẽ tiến hành giải thích tên họ của nữ chính cho mọi người~~~
Khúc Kiều
Dịch thẳng chính là: cong & cao lớn.
Dĩ nhiên, vì để cho có vẻ cao siêu, tôi nhất định sẽ đưa ra một lời giải thích hoa mĩ!
Đó chính là:
Khúc: Mộc viết khúc trực.
Trong “Hồng phạm – Thượng thư” có viết: “Ngũ hành viết: Nhất viết thủy, nhịviết hỏa, tam viết mộc, tứ viết kim, ngũ viết thổ. Hỏa viết Viêm Thượng, Mộc viết Khúc Trực, Kim viết Tòng Cách, Thổ ái Giá Sắt.”
Kiều: Quyết mộc duy kiều
Trong “Thư – Vũ cống” có ghi: Quyết thảo duy yểu, quyết mộc duy kiều.
Chính là như vậy đó!
Cuối cùng, để đáp lại sư mong đợi của mọi người, dưới đây là tiết mục giới thiệu chương sau:
Yêu tinh cũng có nội hàm – Khúc Kiều.
~
Lion: phần lời tác giả mình chỉ trích thôi, không lấy hết vì còn lời bài hát các kiểu nữa.
Đọc xong phần giải thích tên nữ chính theo cách hoa mĩ của tác giả mà hoa mắt mất. Dưới đây là những gì mình tìm hiểu được:
Mộc viết khúc trực: Khúc trực có nhiều ý:– Gẫy khúc và thẳng thắn
– Cong và ngay
– Gián tiếp và trực tiếp