The Loyal Pin (Pinpak - Trâm Cài Tóc Hoàng Gia)

Chương 13: Người xa lạ




"Công chúa Anin chỉ quay về để tham dự hôn lễ của hoàng tử Anan thôi, sẽ không ở lại lâu đâu. Ngươi cũng không cần vui vẻ quên trời trăng như vậy đâu, Mae Prik."

Prik mới nãy còn mừng rỡ như điên, nghe thấy công chúa Padmika nói, cả người như một đóa hoa khô héo, rũ xuống. Nhưng mà, người bị tạt cả chậu nước lạnh sau khi biết nguyên nhân công chúa Aninlaphat quay về sớm, không chỉ có một mình Prik.

Bởi vì lúc này, tiểu thư Pin đứng một bên cũng không kiềm được mà thở dài một hơi, giống như Prik, ủ rũ buông thõng bả vai.

"Thưa Cô, vậy công chúa chỉ ở lại vài ngày thôi ạ?" Tiểu thư Pin nhỏ giọng hỏi.

"À, ta nghe nói công chúa sẽ ở lại vài tháng. Đúng lúc trường học của Người được nghỉ. Ngày nghỉ của họ cũng giống như trường đại học của khun Pin vậy."

Nghe thấy cô của mình nói "vài tháng", tiểu thư Pin thở phào một hơi, lộ ra vẻ tươi cười.

"Vậy thật là trùng hợp, thưa Cô. Hôn lễ của đại hoàng tử vừa đúng ngay kì nghỉ lễ của công chúa."

"Không phải trùng hợp, khun Pin à. Đây là ý của hoàng tử Anan. Điện hạ muốn cho em gái quay về tham dự hôn lễ của mình, cho nên mới cố tình lựa chọn thời điểm này để tổ chức hôn lễ."

"Là vậy sao, thưa Cô? Đại hoàng tử thật sự rất yêu thương cô em gái này của mình."

"Người yêu thương công chúa Anin tựa như yêu thương đứa con gái lớn của mình vậy. Ngay cả Đức vua cũng cười nói đứa con trai này của mình: "Rốt cuộc ta là phụ vương của Anin hay đại hoàng tử là phụ vương của Anin vậy?"

Công chúa Padmika vừa cười vừa nói.

"Không chỉ chọn ngày, Người còn sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ cho công chúa. Bao gồm vé máy bay trở về và đẩy nhanh tiến độ xây dựng cung điện, đều là vì chuẩn bị chào đón công chúa quay về."

Lần này, tiểu thư Pin và Prik đều nghe đến mức ngạc nhiên há hốc miệng. Vì họ vừa chợt hiểu ra, tại sao phải xây dựng xong cung điện Matsumiya sớm hơn 2 năm trước khi chủ nhân của nó về nước.

"Người đã biết trước việc công chúa sẽ quay về sớm ạ?"

"Ta chỉ vừa nghe đại hoàng tử nói hôm qua thôi. Chính là ngày khun Pin và Mae Prik đi quét dọn cung điện."

"Nhưng tại sao trước đó hoàng hậu Alisa lại không biết công chúa muốn quay về ạ?"

Tiểu thư Pin hỏi. Nàng nhớ lại khoảnh khắc xế chiều hôm nay, hoàng hậu Alisa vọt đến sảnh chính, ôm chầm lấy con gái của mình, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

"Anin, sao con quay về mà không nói cho mẫu hậu nghe vậy? Để mẫu hậu hôn con một cái nào."

Hoàng hậu Alisa nói, căn bản không chờ công chúa Anin trả lời đã ôm chầm lấy cô, hôn lên khắp gương mặt và trán của cô, tựa như công chúa Anin vẫn còn là một đứa trẻ. Khóe môi của hoàng hậu Alisa hơi nhếch lên, mỉm cười sung sướng, nhưng trong mắt bà lại đầy nước mắt. Cuối cùng, nước mắt rơi xuống, nhỏ giọt lên người cô. Cho dù năm ngoái bà vừa mới đi thăm con gái của mình, nhưng bà vẫn luôn rất nhớ cô.

Tiểu thư Pin nhớ rõ. Nàng đứng đó, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, suy nghĩ rất nhiều. Khi nhìn thấy công chúa Aninlaphat được mẫu hậu của cô ôm lấy và hôn lên khắp gương mặt, nàng lại nghĩ đến đôi mắt hẹp dài của cô.

Nàng ngơ ngác tự hỏi, rốt cuộc cảnh tượng trước mắt là sự thật, hay chỉ là một giấc mơ...

Nàng bắt đầu hâm mộ hoàng hậu Alisa, có thể dễ dàng chạm vào và chiếm hữu thân thể của công chúa Aninlaphat như vậy... Không giống như nàng, lúc ấy chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

"Sở dĩ hoàng hậu Alisa không biết, là vì con trai và con gái của bà ấy muốn tạo cho bà ấy niềm vui bất ngờ." Giọng nói trong trẻo của công chúa Padmika khiến cho tiểu thư Pin tỉnh lại từ trong cơn mê.

"Người ngoại quốc gọi cái này là "sapai" (con dâu), đúng không ạ, thưa công chúa?" Prik - người đã khôi phục sự xinh đẹp như một bông hoa sau cơn mưa, dùng giọng nói lanh lảnh hỏi công chúa Padmika.

"Ha ha, họ gọi cái này là "suprise" (bất ngờ), Mae Prik à." Công chúa Padmika lãng phí chút thời gian của mình, tiến hành một cuộc trò chuyện thú vị với người hầu thân cận của bà ấy.

"Dạ, là "bắt ngờ". Lần sau con sẽ nói đúng ạ."

"Đứa người hầu này thật là tài tình." Công chúa Padmika không khỏi bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ Prik gật gù đắc ý, cố gắng nói ra từ "bắt ngờ".

"Thưa công chúa Padmika, công chúa Anin xin cầu kiến."

Đột nhiên, một người hầu bước nhanh vào cung điện Bua, vội vội vàng vàng báo lại với công chúa Padmika.

"Người đã đến rồi sao?"

"Vâng."



"Mau mời công chúa vào đi, đừng để Người đợi quá lâu."

Giọng nói tràn ngập vui sướng của công chúa Padmika dường như đã thức tỉnh trái tim của tiểu thư Pin. Trái tim nàng đập liên hồi, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng bất giác nín thở hết lần này đến lần khác, nhìn không chớp mắt về phía công chúa Aninlaphat đi sau lưng người hầu. Công chúa có dáng người cao gầy, ưu nhã và quý phái nhưng thái độ lại không mất đi sự cung kính, khiêm nhường.

"Bái kiến công chúa Padmika." Công chúa Anin hành lễ với công chúa Padmika, sau đó lộ ra nụ cười mê người.

"Mời ngồi, công chúa Anin. Vô cùng biết ơn Người đã đi đến nơi ở của ta." Nói xong, công chúa Padmika vươn tay đỡ công chúa Aninlaphat đứng lên, kêu cô ngồi trên chiếc ghế gỗ tếch bên cạnh.

"Đây là một chút quà con mang về cho Cô từ nước Anh." Công chúa Anin đưa cho công chúa Padmika một hộp quà được gói bằng giấy màu xanh lam đậm, phía trên có buộc dải lụa màu bạc ưu nhã.

"Cảm ơn công chúa Anin, còn phiền Người nhớ đến người cô này rồi." Trong mắt công chúa Padmika tràn đầy sự yêu thương và thưởng thức đối với vị công chúa này.

"Xin thứ lỗi vì lúc nãy trong sảnh chính con đã thất lễ với Người. Mẹ cứ ôm chặt lấy con, hôn không ngừng, sau đó lại kéo con vào phòng. Vì vậy mà con không tìm được cơ hội chào hỏi Cô, khun Pin và Prik nữa."

"Không sao, không có gì đâu. Mẫu hậu của Người vẫn luôn chờ đợi Người quay về. Bà ấy vui vẻ và kích động như vậy cũng là chuyện hiển nhiên. Ta đều hiểu được."

Công chúa Padmika nói. Bà ấy hiểu rõ hơn bất cứ ai, sáu năm trước, hoàng hậu Alisa vì phải rời khỏi đứa con gái mà bà nâng niu như hòn ngọc quý trong tay mà buồn bã đến cỡ nào.

"Người vẫn khỏe chứ ạ?" Công chúa Aninlaphat cười hỏi.

"Ừm, ta rất khỏe." Công chúa Padmika trả lời. Bà cẩn thận quan sát công chúa Anin.

Từ khi còn nhỏ, cô đã rất xinh xắn... Bây giờ, cô lại càng thêm xinh đẹp. Mọi cử động đều ưu nhã, chừng mực. Chuyện này khiến cho công chúa Padmika khen ngợi không ngớt.

Sau khi hàn huyên một lúc, công chúa Aninlaphat đứng dậy, cung kính cúi chào công chúa Padmika.

"Hôm nay con muốn mượn Người tiểu thư Pin và Prik một chút. Con muốn dẫn họ đến Matsumiya chơi một lúc, được không ạ?"

Giọng nói dịu dàng, dễ nghe của công chúa Anin khiến cho tiểu thư Pin và Prik đều cắn chặt môi, khó kiềm chế cơn kích động trong lòng.

"Công chúa Anin, Người không cần hao tâm tổn trí mượn ta đâu." Công chúa Padmika khẽ cười, nói: "Dù cho Người không hỏi... thì ta cũng sẽ đưa cho Người thôi."

"Hừm hừm! Khụ khụ."

"Cổ họng của ngươi không ổn à, Mae Prik?" Cho dù công chúa Padmika đang nói chuyện với Prik nhưng ánh mắt bà ấy lại dừng lại trên gương mặt đỏ như trái gấc chín của cháu gái nhà mình.

"Không có ạ, thưa công chúa." Prik trả lời. Cô ấy có chút sợ hãi, mặt sắp vùi vào đầu gối.

"Ta đã có dự định, trong khoảng thời gian công chúa Aninlaphat sống ở Matsumiya, ta muốn mời khun Pin qua đó chăm lo sinh hoạt hàng ngày của công chúa Anin."

"Thưa Cô, Cô thật sự quá tốt bụng."

"Khun Pin, con cảm thấy thế nào?" Ánh mắt của công chúa đặt lên người nàng. Lúc này, tiểu thư Pin hoàn toàn sợ đơ người.

"Con không có ý kiến ạ, thưa Cô."

"Tốt lắm, vậy trước tiên khun Pin cứ đưa công chúa đi đi. Còn Mae Prik, ngươi đi theo ta một chút."

"Cảm ơn Người, thưa công chúa."

Công chúa Anin nói lời cảm ơn, sau đó giống như mọi ngày, nở nụ cười ngọt ngào với tiểu thư Pin, cũng để lộ ra lúm đồng tiền trên má.

"Khun Pin à."

Công chúa Aninlaphat ngẩng đầu lên sau khi đặt chiếc vali to xuống. Trong chiếc vali mang theo lúc này là đủ loại quà xách tay: có vài chiếc khăn choàng cổ tinh xảo, vài chai nước hoa đắt đỏ, vài hộp sô cô la mùi vị đặc biệt, còn có những món quà lưu niệm khác nữa."

"Vâng."

Tiểu thư Pin chỉ trả lời công chúa một tiếng, sau đó lại im lặng. Lúc nãy, công chúa vừa lôi từ phòng ngủ ra một chiếc vali xách tay cực lớn, đặt nó trên tấm thảm lông cừu trước chiếc lò sưởi âm tường, rồi mở chiếc vali ra. Cô nói cái gì đó với những món đồ vật kia, giống như chúng có thể nghe hiểu được mệnh lệnh của cô vậy. Cho đến vừa nãy, công chúa mới ngẩng đầu, kêu tên nàng.

"Sao vậy? Từ khi bước vào Matsumiya, khun Pin cứ nhìn ta bằng ánh mắt ấy."

Công chúa Anin dừng tay. Cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt màu nâu xinh đẹp, trong trẻo của tiểu thư Pin. Ánh mắt kia quá chăm chú, khiến cho người được nhìn không thể không dời mắt.

"Ánh mắt thế nào?"

"Ánh mắt nhìn ta như nhìn một người xa lạ ấy."

"..."

Tiểu thư Pin thừa nhận, nàng không quen với đôi mắt hẹp dài, đen láy hiện tại của công chúa Anin. Chúng sáng ngời hơn cả lúc trước. Cho nên, nàng đành phải giữ im lặng.

"Dáng vẻ của khun Pin... giống như trước giờ chưa từng quen biết ta vậy."

"..."

"Dù ngày nào ta cũng viết thư cho khun Pin. Cho nên, ta mới không thể không cảm thấy có chút mất mác."

Giọng nói êm tai và đôi mắt dâng lên niềm thương cảm của công chúa Aninlaphat khiến cho lòng tiểu thư Pin đau như dao cắt.

"Chỉ là, lâu rồi Pin chưa được gặp mặt Anin thôi."

Giọng nói của Pilantita run rẩy.

"Cho dù mỗi tuần ta đều nhận được thư Anin gửi... nhưng đều chỉ là nhũng con chữ không chạm vào được."

Tiểu thư Pilantita đi đến gần công chúa Aninlaphat, ngồi trên mặt đất trước mặt cô, sau đó lẳng lặng nhìn chằm chú tròng mắt đen nhánh của công chúa.

"Anin trong trí nhớ của Pin, vẫn chỉ là dáng vẻ trong tấm ảnh hai năm trước Anin đã gửi kèm trong bức thư."

Tiểu thư Pin bình tĩnh nói. Nàng chăm chú ngắm nhìn gương mặt của cô. Gương mặt này, hệt như gương mặt trong tấm ảnh mỗi tối nàng đều muốn xem trước khi ngủ.



Nhưng điều khác biệt chính là, công chúa Anin ở trước mặt, trông qua có vẻ càng thêm xinh đẹp và chính chắn hơn nhiều so với cái người trong tấm ảnh, lộ rõ vẻ tài năng và căng tràn sức sống.

"Nhưng Anin ở trước mắt, đã trở thành một cô gái trưởng thành rồi. Còn xinh đẹp và ưu nhã hơn cả trong tưởng tượng của Pin nữa."

Pilantita khó khăn nuốt nước bọt.

"Xin thứ lỗi cho Pin không thể không nói thắng. Anin lúc này, đối với Pin mà nói, chỉ là một người xa lạ. Anin bé nhỏ trong trí nhớ của Pin đã dần dần bỏ đi mất rồi, khiến cho Pin có chút thương cảm."

"..."

Sau khi tiểu thư Pin nói xong, bốn phía đều yên tĩnh. Nàng nhìn thấy gương mặt đối diện nàng lúc này trở nên tái nhợt và đầy bi thương.

Tiểu thư Pin muốn rút lại những lời nói lạnh lùng và vô tình mà mình vừa thốt ra, nhốt nó lại trong lòng mình.

Khi nàng nhìn thấy công chúa Aninlaphat lộ ra nụ cười khổ và vẻ luống cuống, tiểu thư Pin lại càng thêm chán ghét bản thân...

"Vậy sao?"

Công chúa Aninlaphat nói xong, cúi đầu xuống, nhìn chiếc khăn choàng cổ trong tay mình một cách bất an.

"Ta hiểu rồi."

"Anin giận rồi sao?"

Chủ nhân của câu nói khiến cho Anin buồn bã kia, dường như còn khó chịu hơn cả bản thân công chúa không biết bao nhiêu lần.

"Không giận."

Công chúa nói xong, lại im lặng. Ánh mắt sắc bén của cô hơi híp lại, chỉ nhìn chằm chằm đồ đạc trong chiếc vali xách tay.

"Chỉ là cảm thấy có chút có lỗi."

"Có lỗi gì chứ?"

Tiểu thư Pin bất giác đến gần công chúa Anin. Khoảng cách giữa họ gần như vậy, gần đến mức bờ vai của nàng như muốn chạm vào ngực cô.

"Có lỗi vì đã ta đã đưa Anin bé nhỏ rời khỏi khun Pin."

Cô vừa khẽ cười vừa nói.

"Mỗi ngày ta đều đang trưởng thành, có lẽ không thể mãi là Anin bé nhỏ của khun Pin như trước kia được nữa... Khun Pin, xin nàng hãy thứ lỗi cho ta nhé."

"Anin, đừng nói nữa." Nghe thấy giọng nói run rẩy của công chúa, lòng tiểu thư Pin chợt trầm xuống.

"Bởi vì Pin cũng không còn là cô gái mà Anin từng quen biết nữa."

"Ta lại không nghĩ như vậy." Lần này, cuối cùng công chúa cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của tiểu thư Pin. "Khi ta vừa nhìn thấy khun Pin lúc chiều nay, ta không hề nghĩ ngợi gì nhiều."

Công chúa lộ ra nụ cười vừa ngọt ngào vừa bi thương hiếm thấy.

"Một lần nữa gặp lại khun Pin, ta vô cùng vui sướng, thậm chí có chút không biết nên làm gì... Ta sung sướng đến mức muốn lập tức ôm chầm lấy nàng."

"..."

"Cho dù là dáng vẻ lúc nhỏ của khun Pin hay là dáng vẻ khun Pin ngồi trong phòng đọc sách chép chữ, hoặc là vị tiểu thư Pin xinh đẹp, dịu dàng trước mặt ta hiện tại." Giọng nói êm ái của công chúa nghe cực kì mơ mộng.

"Ta đều yêu..."

"..."

Nghe thấy câu nói này, đôi mắt nâu như mắt nai con của tiểu thư Pin chợt mở to. Nhưng lúc này, sau lưng truyền đến một tràng tiếng bước chân vội vã, cắt ngang công chúa.

"Là Prik." Ánh mắt của công chúa sáng lên: "Sao em lại trốn ở cổng lén lén lút lút vậy? Không vào à?"

"Vào được không ạ?"

Lúc này, Prik chỉ lộ ra nửa gương mặt sau chiếc cổng lớn, nhưng vẫn không bước vào Matsumiya.

"Đương nhiên là được rồi. Vào đi. Ta có cái này cho Prik nè."

"Thật sao ạ?"

Giọng nói kia tràn đầy hân hoan. Lực chú ý của công chúa bị ép phải tập trung vào Prik. Bây giờ, cô ấy tựa như một chú cún con sốt ruột chờ đợi chủ nhân.

"Prik, em vẫn khỏe chứ? Em còn nhớ ta không?" Nụ cười của công chúa Anin đẹp như ánh nắng mùa hè: "Ta nhớ Prik lắm đó."

"Em cũng nhớ Người, thưa công chúa." Nước mắt đong đầy hốc mắt cô ấy. "Khi công chúa không có ở đây, cuộc sống của Prik vừa nhàm chán, vừa trống vắng."

"Ta cũng như Prik thôi, ở bên kia vừa cô đơn vừa bất lực." Công chúa Aninlaphat nở nụ cười dịu dàng. "Không có bạn bè."

"Trên cả thế giới này, chỉ có công chúa Anin và em là hợp tính với nhau thôi." Prik nói và mỉm cười vô cùng vui vẻ.

"Không sai. Đúng rồi Prik, bây giờ em đã có người yêu chưa?"

"Prik không có chồng, thưa công chúa."

"Thật sao?" Công chúa Aninlaphat vừa cười vừa nói.

"Vâng ạ, có đôi khi em cũng muốn có một người, nhưng nghĩ kĩ lại thì cảm thấy không cần thiết. Đàn ông quá phiền phức."

Lúc này, tiểu thư Pin ngồi bên cạnh nhìn họ nói chuyện quên trời quên đất. Prik nhận được một chiếc khăn choàng cổ màu sắc sặc sỡ và một đống lớn sô cô la. Sau đó, cô ấy cất đồ đạc vào gian phòng của người hầu. Bởi vì chính tai nàng nghe thấy công chúa Anin dặn dò: "Căn phòng đó là của Prik."



Xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại. Bầu không khí giữa hai người cũng theo sự yên tĩnh mà trở nên lúng túng.

Công chúa Anin chăm chú ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhưng quật cường kia. Lông mày của nàng dài nhỏ, cong cong, sống mũi thẳng, bờ môi đầy đặn màu nhàn nhạt. Nhưng mà, đôi mắt to tròn màu nâu như nhựa thông kia, bây giờ dường như đã phủ lên chút giận dỗi.

"Khun Pin, nàng sao vậy? Trông nàng có vẻ không được vui." Cuối cùng, công chúa Anin đã phá vỡ sự im lặng.

"Vậy sao... ta cũng không biết nữa." Tiểu thư Pin rời mắt.

"Có phải Prik đã nói điều gì làm nàng mất vui không?" Công chúa Anin mở to hai mắt, hỏi, trông vô cùng đáng yêu.

"Nếu như có người nào nói chuyện khiến cho ta không vui thì người đó chính là Anin."

"À... vậy sao?"

"Không sao, không phải chuyện gì ghê gớm." Tiểu thư Pin giật giật khóe miệng, dường như có chút bất mãn.

"Không sao à... nhưng ta không muốn nhìn thấy nàng nhíu mày."

"Pin có nhíu mày hay không quan trọng lắm sao?"

"Rất quan trọng..." Nụ cười của công chúa Aninlaphat như bao trùm trong sự lo lắng.

"Lúc khiến cho nàng nhíu mày, lòng ta chợt quặn thắt."

Cuộc trò chuyện lại được tiếp tục. Khi tiểu thư Pin phát hiện công chúa Aninlaphat vẫn tùy hứng và xúc động hệt như trước kia thì nàng cảm thấy Anin bé nhỏ đã quay về rồi.

"Ta muốn khun Pin mỉm cười nhiều hơn. Nụ cười của nàng rất đẹp."

"Để Prik cười với Người là đủ rồi. Không phải hai người rất nhớ nhau đó sao?" Ánh mắt của cô gái đột nhiên lạnh đi, chứa đựng sức mạnh nào đó khiến cho công chúa Aninlaphat cảm thấy có chút e dè.

"Ha.. ả... khun Pin không thích như vậy đúng không?"

"..."

Tiểu thư Pin không nói gì, chỉ muốn đứng lên bỏ đi, nhưng công chúa lại nắm chặt lấy tay nàng.

"Đợi đã, khun Pin, nàng đừng đi." Lúc này, trong ánh mắt của công chúa Aninlaphat hiện lên sự cầu xin.

"Ta thật sự rất nhớ Prik."

"Ta biết. Ta đã nghe Anin nói rất nhiều lần rồi." Tiểu thư Pin bị nắm chặt tay, tức giận nói.

Mặc dù bản thân nàng cũng không hiểu... không hiểu rốt cuộc đang buồn phiền điều gì.

Nhất là khi công chúa đang dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của nàng.

Suy nghĩ của tiểu thư Pin lập tức hỗn loạn, đầu nàng trống rỗng.

"Đối với Prik, ta chỉ xem em ấy như một người bạn thân thiết thôi..."

"..."

"Nhưng đối với khun Pin..."

Công chúa Aninlaphat hôn lên bàn tay mảnh khảnh của tiểu thư Pin, đặt tay nàng áp lên lồng ngực của mình. Sau đó ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

"Cảm xúc của ta, không chỉ dừng lại ở đó..."