The Loyal Pin (Pinpak - Trâm Cài Tóc Hoàng Gia)

Chương 25: Sinh nhật




Bản Anh để tên cung điện của công chúa Anil là cung điện Pine nên từ giờ trở đi, cung điện Matsumiya sẽ đổi thành cung điện Pine.

- --------

Cơn ác mộng của tiểu thư Pin đã kéo dài gần một tuần lễ.

Trong mơ...

Nàng nhìn thấy công chúa Anil mặc chiếc đầm đen tuyền có họa tiết hình chữ thập, ngồi xếp bằng trên chiếc ghế sô pha màu xám khói yêu thích, cạnh cửa sổ ban công của cô. Cơn mưa phùn lất phất bên ngoài cửa sổ như hòa làm một với bầu trời xám tro u ám và nặng nề.

Nhưng ngay khi tiểu thư Pin ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện công chúa, cơ thể mảnh khảnh của cô chợt mờ dần, mờ dần như làn sương sớm dưới ánh mặt trời ấm áp. Tiểu thư Pin muốn vươn tay, lại chỉ có thể tóm vào khoảng không. Khi mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, chỉ còn sót lại sự trống rỗng... Cô gái bỗng ngã khuỵu, tuyệt vọng quỳ xuống cạnh ghế sô pha, vùi mặt vào lòng bàn tay rồi bắt đầu òa khóc. Nàng luôn chợt choàng tỉnh mỗi khi mơ đến đây.

Lần đầu tiên nàng bừng tỉnh...

Tiểu thư Pin phát hiện sau khi nàng mở mắt, trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh... Còn chiếc gối nằm của nàng lúc nào cũng ướt đẫm nước mắt. Tiểu thư Pin chỉ có thể vươn tay ôm lấy cơ thể của công chúa Anil đang nằm ngay bên cạnh, kéo lại gần, vùi vào lòng cô cho đến khi giữa hai người không còn bất cứ khoảng trống nào.

"Khun Pin..." Giọng nói ngái ngủ nhưng vẫn đầy dịu dàng của người bên cạnh thỏ thẻ vào tai nàng. Công chúa lại càng dán chặt lấy nàng.

"Gặp ác mộng à?"

"Ừm..."

Nàng thường đáp lại một cách ngắn gọn trong khi vùi gương mặt nhỏ nhắn của mình vào lồng ngực ấm áp của công chúa Anil như một đứa bé khao khát hơi ấm từ bụng mẹ.

Công chúa chỉ có thể giơ tay vuốt mái tóc đen óng ả của nàng một cách chậm rãi, âu yếm hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của người nằm trong vòng tay mình trước khi cô lại tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

Nhưng lúc này, tiểu thư Pin lại không dễ chìm vào giấc ngủ...

Mặc dù tối nay may mắn hơn những đêm trước. Những ngày vừa qua, nàng chỉ có thể vuốt ve chiếc giường trống bên cạnh mình, vì hoàng hậu Alisa đã yêu cầu cô con gái nhỏ của mình ở lại Chánh Cung cả ngày và cũng yêu cầu cô ngủ chung phòng với mẫu hậu như khi công chúa Anil vẫn còn nhỏ.

Không khó để đoán ra được lí do của hoàng hậu Alisa, nhưng tiểu thư Pin lại vờ như không biết, cố hết sức tránh né nó giống như lí do này chính là một lời nguyền rủa.

Thật ra thì, cảm xúc của hoàng hậu Alisa cũng không thua kém nàng là bao...

Bây giờ, hoàng hậu Alisa chỉ muốn dành thời gian ở bên cạnh cô con gái nhỏ của mình nhiều nhất có thể.

Từ sau khi khó khăn tin công chúa Anil sẽ quay về nước Anh mà Pranot nói vào tuần trước, tiểu thư Pin chợt nhận ra khoảng thời gian hạnh phúc của nàng đã biến mất không chút dấu vết. Thậm chí, nàng còn không dám hé môi nửa lời với công chúa Anil về chuyện đó. Còn bản thân công chúa cũng hiểu rõ, những cuộc trò chuyện xoay quanh chủ đề này chẳng khác nào một chiếc dằm, khiến cho nàng càng thêm lo lắng.

Tuy nhiên, nỗi lo lắng của tiểu thư Pin đã đạt đến một mức độ mà ngay cả bản thân nàng cũng không thể nào tưởng tượng được...

Một nỗi lo lắng bao trùm lên tất cả.

Một tương lai không xa không thể không đối mặt...

Nhưng tương lai xa xôi ấy vẫn không thể nào nhìn thấu được...

Mối quan tâm lớn nhất của tiểu thư Pin không phải là chuyện này... Chỉ là, nàng chợt nhận ra, nàng đã trao hết trái tim của mình cho công chúa Anil, trao đi tất cả, không giữ lại một chút nào. Vậy thì trong khoảng thời gian cô không có ở đây, trái tim đã bỏ nàng mà đi đó phải sinh hoạt như thế nào đây?

Có lẽ là do nàng đã kiềm nén tình cảm mãnh liệt của bản thân dành cho công chúa quá lâu. Nhưng nơi đó lại có một bức tường cao được tạo ra từ định kiến xã hội và lòng biết ơn sâu sắc đối với Cô Pad. Tất cả mọi thứ mà nàng từng cố gắng kiềm nén, như một cơn lũ có sức tàn phá khủng khiếp, mãnh liệt đến mức ngay cả bản thân nàng cũng không lường trước được.

Tiểu thư Pin không ngờ bản thân lại say đắm công chúa Anil như thế này...

Nhưng chuyện đã đến nước này, không thể nào thay đổi được.

Nhìn bề ngoài, tình hình phát triển của câu chuyện vẫn giống như cuộc chia tay vào năm năm trước... nhưng thật ra, bản chất đã hoàn toàn khác với trước kia. Lúc đó, tiểu thư Pin chỉ đang trong trạng thái "cảm nắng", chưa rơi vào hố sâu tình yêu và mối quan hệ sâu đậm như hiện tại.

Đã từng có một tiểu thư Pin vẫn có thể sống mà không cần nụ hôn, dù đó là một nụ hôn khẽ như chú bướm vỗ cánh... hay là những nụ hôn nồng nàn tràn ngập hương vị ngọt ngào, mãnh liệt.

Nàng không hề bồn chồn khi thiếu vắng những cái chạm dịu dàng trước khi chìm vào giấc ngủ.



Nhưng lần này...

Nàng lại khao khát nụ hôn và tình yêu sâu đậm từ công chúa Anil như thể nàng bẩm sinh đã được cưng chiều như vậy. Cả đời nàng chưa bao giờ kiệt sức như lúc này...

Nàng không dám chắc bản thân có thể sống thiếu công chúa Anil hay không.

Tiểu thư Pin lo lắng về tất cả mọi chuyện sắp xảy ra...

Nhưng, sự lo lắng đầy nặng nề đó tạm thời được chữa lành bằng tiếng tim đập đều đặn, chậm rãi phát ra từ lồng ngực kia.

Ngạc nhiên thay, hương thơm phức tạp và quyến rũ mà nàng mê mẩn đến từ cơ thể của công chúa Anil kia lại có thể trấn an, vỗ về tiểu thư Pin chìm vào giấc ngủ một lần nữa...

Nếu như lần này nàng có thể ngủ được...

Thì ân huệ duy nhất mà nàng cầu xin từ thiên đường chính là... đừng lặp lại những giấc mơ khiến cho nàng bừng tỉnh như vậy nữa.

"Lại là đầm trắng à, khun Pin?"

Công chúa Anil thốt lời, nở nụ cười dịu dàng với cô gái trước mặt đang lo lắng cài chiếc nút áo cuối cùng cho cô.

"Nút nào cũng như nút nấy thôi... Có cần phải cài đến nút cuối cùng không? Ta không thở được."

Khóe môi của tiểu thư Pin nhếch lên. Nàng liếc công chúa Anil, nhíu mày và nói bằng giọng nghiêm túc.

"Em phải cài..."

"Tại sao? Nóng lắm." Giọng nói của cô gái quá đáng yêu, khiến cho nàng phải nở nụ cười đầy yêu thương.

"Anil cứ thích mở cổ áo thật rộng để mọi người có thể nhìn thấy hết mọi thứ bên trong nhỉ..."

Tiểu thư Pin vừa nói vừa vuốt mái tóc của công chúa. Nàng cúi xuống, hôn lên hai má của cô.

"Ta sẽ ghen đó..."

"..."

"Ta không muốn bất cứ ai nhìn thấy nó."

"..."

Công chúa Anil nghe thấy vậy thì vô cùng vui vẻ.

"Tại sao nàng lại ghen với Anil chứ? Mỗi ngày, Anil chẳng hề bước chân ra khỏi cửa, chỉ đi gặp Prik và người nhà thôi."

"Ai biết được? Một ngày đẹp trời nào đó, sẽ thường xuyên có các chàng trai, và cả các cô gái nữa, muốn đến thăm nơi này của em thôi." Tiểu thư Pin vừa nói vừa mân mê đôi môi đầy đặn của công chúa một cách cưng chiều.

"Hôm qua em không đến phố người Hoa với mẫu hậu à?"

"Ai thèm để ý đến Anil chứ?" Công chúa Anil lộ ra nụ cười ngọt ngào.

"Sao có thể nói vậy chứ?" Tiểu thư Pin nghĩ đến sự đáng yêu của người trước mặt, không kiềm lòng được hôn liên tục lên lúm đồng tiền đang tỏa sáng rạng ngời trên đôi má mềm mại của công chúa Anil.

"Anil rất xinh đẹp..."

Sau khi tiểu thư Pin nói xong, công chúa Anil hơi híp mắt lại, cho đến khi gần như không còn nhìn thấy đôi mắt đen láy kia nữa, trông vô cùng đáng yêu đến mức khiến cho niềm hạnh phúc của tiểu thư Pin trào dâng, thậm chí hoàn toàn quên mất tất cả nỗi lo lắng. Bởi vì cuộc sống trước mắt nàng, đã rất gần với bức tranh mà tiểu thư Pin từng ao ước...

Nếu như nàng thật sự có thể kết hôn và sống với công chúa Anil, vậy thì tốt biết mấy.

Tiểu thư Pin không mong cầu gì hơn ngoài việc chuẩn bị quần áo mỗi ngày cho công chúa điện hạ sau khi thức giấc, ăn nhẹ vào buổi trà chiều hoặc lúc chạng vạng. Đến tối, họ sẽ cùng nhau trò chuyện và nô đùa. Cuối cùng, giữa đêm khuya, trước khi an giấc, họ sẽ diễn ra một màn yêu đương dịu dàng nhưng cũng vô tình kích thích. Khi nàng bừng tỉnh từ cơn ác mộng, nàng chỉ cần một cái ôm dỗ dành...

Có phải ước ao của tiểu thư Pin có hơi quá đáng rồi không...

Vài ngày trước, Cô của nàng đã cho phép nàng ở lại cung điện Pine một tuần, theo như mong muốn của công chúa Anil.

"Con đã rời xa khun Pin trong một khoảng thời gian dài. Tụi con có khá nhiều thứ để tâm sự, và con sẽ rất vui nếu Người cho phép khun Pin tạm thời ở lại cung điện Pine với con."

"Nếu như chuyện đó không làm phiền công chúa Anil thì ta không có ý kiến gì." Tiểu thư Pin hiểu ra rằng, công chúa Anil sẽ không bao giờ buông bỏ ham muốn của bản thân xuôi theo chiều gió.

Từ đầu đến cuối, cô luôn hiểu rất rõ bản thân muốn gì. Quan trọng hơn chính là, công chúa vì để thực hiện mục đích của mình, sẽ không tiếc bất cứ giá nào... Cô luôn có thể trong thời điểm thích hợp, lợi dụng tất cả ưu thế về quyền lực và địa vị của mình.

"Đây chính là cách thức làm việc của công chúa Anil.

Lần nào cũng có thể đánh bại cái cách thức đầy lễ giáo, truyền thống của công chúa Padmika.

"Hôm nay mẫu thân có dặn dò, muốn mời khun Pin cùng đi đến Tiền Điện để dùng bữa trưa." Công chúa nói xong, rồi ngẩng đầu nhìn về phía khun Pin.

"Ăn cơm chung được không?"

"Cô Alisa chưa từng kêu ta đi gặp bà ấy như vậy." Lúc này, vẻ mặt của tiểu thư Pin tràn ngập nỗi lo lắng khó có thể che giấu.

"Anil, em có biết... Bà ấy có chuyện gì đặc biệt muốn nói với ta không?"

"Chuyện này Anil cũng không biết nữa..." Công chúa nũng nịu ôm lấy vòng eo thon của tiểu thư Pin, kéo vào lòng mình.

"Ta chỉ biết rằng mẫu thân rất thích khun Pin."

"..."

"Bà ấy thường hay nói với ta, "Ta muốn khun Pin trở thành con nuôi của mình". Anil đã nghe thấy lời mẫu thân nói, luôn ghi nhớ trong lòng."



"..."

"Thật ra, người mà Anil biết ơn nhất, chính là mẫu thân."

"..."

"Sao lúc đó mẫu thân lại xem khun Pin như con dâu của mình chứ nhỉ?"

"Anil!"

Con dâu? Sao cô lại to gan như vậy chứ? Tiểu thư Pin xấu hổ, mặt đỏ phừng phừng. Mà người bắt đầu câu chuyện lại chỉ mỉm cười, không nói gì, cho đến khi tiểu thư Pin bất đắc dĩ vỗ vỗ cánh tay của cô mới xem như khuyên được cô.

Đến gần giữa trưa, công chúa Anil mời tiểu thư Pin cùng ngồi lên xe của hoàng thất. Nàng không có cách nào từ chối, vì nếu như tiểu thư Pin đi bộ, thì công chúa Anil cũng sẽ đi bộ theo nàng qua đó. Nhưng nắng trưa hôm nay thật sự quá oi bức. Tiểu thư Pin không đành lòng để cho công chúa đội nắng, mồ hôi chảy ròng ròng cùng đi đến Tiền Điện với nàng.

"Anil hư quá đi..." Ngay khi cửa xe đóng lại, tiểu thư Pin thỏ thẻ phàn nàn chỉ vừa đủ cho hai người họ nghe thấy. Trái lại, người bị phê bình thì lại mỉm cười, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe với tâm trạng vui vẻ.

Tiểu thư Pin không khỏi nhớ lại khoảng những ngày tháng công chúa đứng đợi xe của P'Perm, cùng nàng ngồi trên chiếc Chao Kae để đi học.

Khi đó, công chúa Anil bé nhỏ cũng chỉ mỉm cười rồi nhìn ra ngoài cửa sổ như bây giờ...

Nàng từng chỉ trích người kia đã trở nên xa lạ... nhưng thật ra cô chưa từng thay đổi. Mà trái lại, tình cảm của cô dành cho nàng lại càng bền chặt và kiên định hơn.

Lúc suy nghĩ của tiểu thư Pin đang trôi đến những miền kí ức xa xôi thì Lung Plai đã đưa hai người đến Tiền Điện.

Tiểu thư Pin hít sâu một hơi, lo lắng hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó không nằm trong dự định. Lúc này, nếu như là vài ngày trước... nàng sẽ cùng Prik tranh thủ khoảng thời gian bữa trưa để làm vài món điểm tâm, để khi công chúa Anil quay về từ Tiền Điện sẽ dùng chung với vài tách trà nóng.

Trông qua thì có vẻ nàng đang thực hiện chức trách mà Cô giao cho mình.

Nhưng trên thực tế, tiểu thư Pin muốn thông qua việc làm điểm tâm để giết thời gian khi chờ đợi công chúa Anil...

Thật là, một cô gái rơi vào vực sâu của sự chờ đợi... nhưng lại ghét nhất phải đợi chờ.

Trên chiếc bàn trong Tiền Điện bày một bàn dài đồ ăn tinh tế. Chỉ nhìn lướt một cái, tiểu thư Pin biết ngay món nào là tay nghề của Cô. Khi nàng nhìn thấy đôi mắt sắc sảo kia của Cô đang dõi theo mình, nàng bèn hít sâu một hơi.

Trong những ngày làm việc như thứ Hai... trên bàn cơm ở Tiền Điện chỉ có những nữ chủ nhân. Vị trí chủ nhà là hoàng hậu Alisa, bên trái là vợ của đại hoàng tử Anantawut, công nương Pravati, bên cạnh công nương Pravati là công chúa Padmika. Phía bên trái của hoàng hậu là cô công chúa Anil bé nhỏ của bà ấy.

Và tiểu thư Pin...

Cô gái được công chúa Anil gọi là con dâu út của cung Sawetwarit.

"Khun Pin của ta..." Ánh mắt của hoàng hậu Alisa vô cùng dịu dàng. Bà ấy nói chuyện với tiểu thư Pin: "Ăn nhiều một chút, cô Pad của con đã cố tình chuẩn bị những món này đó."

"Con vô cùng biết ơn ạ."

Tiểu thư Pin ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt trông trẻ hơn tuổi thật của hoàng hậu Alisa, bẽn lẽn nở nụ cười thẹn thùng. Lúc này, nàng chợt nhận ra, hóa ra cử chỉ dịu dàng và giọng nói ngọt ngào của công chúa Anil đều được di truyền từ mẫu thân của cô.

"Cô thích gương mặt nhỏ nhắn của khun Pin, trông như búp bê vậy, rất đáng yêu."

Hoàng hậu Alisa mỉm cười chân thành, không giống như tùy tiện nói vài lời để lấy lòng cô gái trước mặt.

Tất cả chuyện này đều không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của công chúa Padmika... Còn đôi mắt hẹp dài, đen láy của công chúa Anil cũng đang chăm chú nhìn nàng.

Vì sự thân thiết của hoàng hậu Alisa, thời gian dùng bữa trưa thuận lợi hơn rất nhiều so với trong dự đoán của tiểu thư Pin.

Điều kì lạ chính là, sau lúc đó, hoàng hậu Alisa âm thầm kêu nàng và công chúa Anil cùng bà đi đến phòng trang điểm cá nhân. Thậm chí còn hao tâm tổn trí để không bị vợ của đại hoàng tử và công chúa Pad nhận ra.

Phòng trang điểm có một cánh cửa nối thông với phòng ngủ của hoàng hậu Alisa, rộng rãi, cân đối. Dù nàng đã từng tưởng tượng thử căn phòng này sẽ rộng lớn đến mức nào, nhưng khi nàng thật sự đặt chân đến đây, tiểu thư Pin lại cảm thấy có chút xấu hổ vì trí tưởng tượng của mình thua xa hoàn cảnh hiện tại.

Trên thực tế, phòng trang điểm của công chúa Alisa xa hoa hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng...

Căn phòng rộn lớn với vách tường bốn phía đều được khảm những tấm gương lớn. Chỉ có bên cạnh bức tường bằng vải bố được trưng bày một chiếc ghế sô pha dài với họa tiết mosaic xa xỉ. Phía sau bức tường có vẻ có một mật thất, bên trong xếp đầy vali mật mã và két sắt.

Hoàng hậu Alisa ra hiệu cho tiểu thư Pin và công chúa Anil ngồi vào ghế sô pha đợi bà, sau đó, bản thân biến mất trong mật thất một lúc lâu.

"Tìm được rồi." Giọng nói của công chúa Alisa nghe có vẻ vô cùng hưng phấn. Điều này khiến cho tiểu thư Pin không thể kiềm được sự tò mò của mình. Một giây sau, chỉ nhìn thấy công chúa Alisa cầm một chiếc hộp nhung màu đỏ thẫm, đi đến trước sô pha.

"Bộ trang sức hồng ngọc mà ta thích nhất." Hoàng hậu Alisa vừa nói vừa mở chiếc hộp nhung ra.

"Hồng ngọc được kim cương đính xung quanh."

Khi chiếc nắp của hộp nhung hoàn toàn được mở ra, châu báu bên trong chiếu sáng rực rỡ. Một sợi dây chuyền hồng ngọc lớn, kim cương mỹ lệ đính xung quanh, tạo hình lộng lẫy, khiến cho tiểu thư Pin kinh thán không thôi.

"Ta muốn tặng nó cho khun Pin." Hoàng hậu Alisa không chỉ nói miệng. Bà ấy cầm sợi dây chuyền hồng ngọc trong chiếc hộp nhung, cẩn thận đeo lên chiếc cổ mảnh khảnh của tiểu thư Pin.

"Thưa Cô, cái này..." Tiểu thư từ chối theo thói quen. Sau khi nàng nhận ra, mới an tĩnh ngồi xuống, không chút phản kháng, mặc cho công chúa Alisa tô điểm cho nàng như một cô búp bê.

"Quá dễ thương..." Hoàng hậu Alisa nghiêm túc nhìn tiểu thư Pin và sợi dây chuyền hồng ngọc xinh đẹp kia.

"Sợi dây chuyền này rất hợp với khun Pin của cô."

"Con vô cùng cảm ơn ạ." Chuyện đã đến nước này, tiểu thư Pin chỉ có thể trả lời như vậy. Nàng không thể không thừa nhận, sự yêu thích dành cho nàng mà hoàng hậu Alisa đã thể hiện hôm nay, không toàn không thua kém những lời công chúa Anil đã nói trước đó. Nàng nhận được sự ưu ái của một người rất có sức ảnh hưởng trong cung Sawetwarit. Sự ưu ái này đến từ vị hoàng hậu Alisa kia.

Có thể nói, so với sợi dây chuyền đắt đỏ này, sự thu nhận của hoàng hậu Alisa đối với nàng rõ ràng càng trân quý hơn nhiều...

"Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy chuyện này ít nhiều vẫn có dính dáng đến Anil." Hai người vừa về đến cung Pine, tiểu thư Pin lập tức lên tiếng: "Cô sẽ không vô duyên vô cớ tặng một món trang sức quý giá như vậy cho ta."

Hai người vừa bước vào phòng ngủ, tiểu thư Pin đã không nhịn được nữa, bày tỏ sự nghi ngờ mạnh mẽ của mình.

"Anil đã nói gì với mẫu thân rồi?" Tiểu thư Pin thâm tình ôm lấy công chúa Anil: "Xin hãy nói cho ta biết, để ta yên tâm một chút."



"Khun Pin, xin cứ tin tưởng Anil..." Đầu tiên, công chúa Anil nhiệt tình hôn một chút, sau đó lại dùng giọng nói ngọt ngào lên tiếng: "Mẫu thân chỉ là quá thích khun Pin thôi."

"Nhưng chắc Anil đã nói gì rồi." Tiểu thư rúc mặt vào người của công chúa Anil, làm nũng.

"Dù Cô có thích ta đến mức nào đi chăng nữa, thì hành động hôm nay cũng quá sốt sắng rồi."

"Anil chỉ nói với mẫu thân là..." Công chúa yêu thương vuốt ve tóc của tiểu thư Pin.

"Sinh nhật của khun Pin sắp đến rồi."

"..."

"Anil không ép buộc, hay thuyết phục mẫu thân tặng cho khun Pin bất cứ món quà gì cả."

Tiểu thư Pin im lặng, bởi vì nàng không phản bác được...

Lí do mà Anil đưa ra nhẹ nhàng hơn nhiều so với suy đoán của nàng.

Tiểu thư Pin không ngờ mợ Alisa thật sự lại thích mình đến mức này.

"Anil vẫn nhớ sinh nhật của ta à?"

Cô gái thay đổi đề tài. Nàng chỉ muốn bắt đầu một cuộc trò chuyện thôi. Bởi vì nàng hiểu rất rõ, công chúa Anil nhớ rõ sinh nhật của nàng còn hơn cả bản thân nàng.

"Đương nhiên nhớ rất rõ rồi." Trên gương mặt xinh đẹp của cô lộ ra nụ cười xán lạn.

"Nếu như nói đây là chuyện duy nhất mà Anil nhớ rõ thì cũng không khoa trương lắm đâu."

"..."

Tiểu thư Pin không thể phản bác được. Bởi vì trong năm năm họ mỗi người một nơi, mỗi khi đến sinh nhật của nàng, công chúa Anil đều sẽ tốn rất nhiều công sức gọi điện thoại đường dài, chúc nàng sinh nhật vui vẻ.

Cô luôn vô cùng xem trọng những ngày quan trọng của nàng. Điều này khiến cho tiểu thư Pin có chút xấu hổ mở miệng...

"Sinh nhật năm nay của ta..." Tiểu thư Pin dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve gương mặt trơn mịn của công chúa Anil, không khỏi có chút mong đợi, nói: "Anil có thể thức dậy sớm, đi làm công đức vì ta không?"

"Khun Pin..."

Vừa nghe thấy giọng điệu của công chúa Anil... lòng tiểu thư Pin chợt trùng xuống.

"Ngay ngày mai được không..."

"..."

Nghe thấy công chúa Anil mở miệng... nước mắt của tiểu thư Pin không kiềm nén được, bỗng thấm ướt bờ mi.

"Có lẽ không đợi được đến sinh nhật của khun Pin rồi." Công chúa Anin áy náy dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của tiểu thư Pin...

"Anil phải quay lại nước Anh rồi..."

"Vào cuối tuần này."