The Loyal Pin (Pinpak - Trâm Cài Tóc Hoàng Gia)

Chương 5: Phòng đọc sách




Phòng đọc sách của cung điện Bua rất nhỏ vì nó nằm cạnh cổng ngũ giác của cung điện, thứ được tô điểm bằng những khung cửa sổ mái vòm vươn đến tận trần nhà, bao phủ hết hình ngũ giác.

Chiếc bàn bằng gỗ tếch nghiêm trang được đặt ở ngay giữa căn phòng, được ánh đèn xinh đẹp chiếu sáng một góc một cách có chủ đích, vây quanh bởi những chiếc kệ sách lớn đựng đầy sách giáo khoa với những trang giấy đã ngả vàng đủ để mùi giấy cũ lấp đầy căn phòng.

"Cô yêu cầu Người chép phạt sách giáo khoa, tại sao Người cứ ngồi vẽ vậy?"

Tiểu thư Pin hỏi một cách mất kiên nhẫn khi nàng liếc thấy công chúa Aninlaphat phấn khích với việc vẽ vời và viết nguệch ngoạc vào vở vẽ hơn là chép phạt sách giáo khoa - hình phạt của cô nàng cho việc hai cô gái lẻn ra ngoài, đi hội chợ ở đền mà không xin phép bất cứ ai.

"Ta chán mà, khun Pin. Tại sao nàng phải chép sách giáo khoa trong khi quyển sách đã có sẵn tất cả các chữ cái rồi chứ?"

Công chúa Aninlaphat ngẩng lên nhìn tiểu thư Pin và đôi mắt của cô như viên pha lê tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

"Người chép để ghi nhớ. Có thể Cô sẽ kiểm tra nó sau khi Người rời khỏi phòng đó."

Tiểu thư Pin chán chường chống cằm, tự hỏi khi nào thì công chúa Anilaphat mới nghe theo yêu cầu của ai đó mà không hỏi tới hỏi lui.

"Nếu như bà ấy muốn xem, ta sẽ đọc thuộc nó cho bà ấy nghe. Ta đã học thuộc lòng nó rồi." Vì chưa làm xong, công chúa Aninlaphat lại cúi xuống để tiếp tục tập trung vẽ vào cuốn vở.

"Hừm, khi chúng ta bị phạt, ta nghĩ rằng Người đã chấp nhận yêu cầu của Cô rồi mà." Tiểu thư Pin muốn chiến thắng cô bé bướng bỉnh này, cho nên nàng dành thời gian để "đuổi bắt" với cô.

"Ta chỉ hứa không đi ra ngoài, chứ không phải là chép sách giáo khoa." Công chúa Aninlaphat vẫn không có ý định để cho tiểu thư Pin bắt kịp được mình.

Tiểu thư Pin chỉ có thể thở dài khi nàng nhận ra rất khó để đánh bại công chúa Aninlaphat. Nàng bèn chuyển sang nhìn vào vở vẽ của công chúa Aninlaphat và nhíu mày.

"Người vẽ cái gì thế? Nó trông như mấy bức vẽ nguệch ngoạc vậy."

"Vẽ gương mặt của khun Pin á." Công chúa Aninlaphat mỉm cười rạng rỡ. Lúc này, đôi mắt đen láy của nàng tỏa sáng rực rỡ.

Nghe thấy vậy, tiểu thư Pin cúi sát xuống quyển vở vẽ cho đến khi đầu mũi của nàng gần như chạm vào tờ giấy. Bức tranh bắt đầu bằng một vòng tròn ở chính giữa với những đường nét nguệch ngoạc ở trên đỉnh hình tròn nhìn khá giống tóc. Có hai chấm nhỏ nằm bên trong hình tròn, tượng trưng cho đôi mắt. Phía dưới cùng là một đường cong hình bán nguyệt trông như nụ cười.

Sau khi nhìn bức tranh đó ở khoảng cách gần, tiểu thư Pin ngẩng đầu lên và nhìn công chúa Aninlaphat với một ánh mắt lạnh như băng.

"Ta xấu như vậy sao?"

"Hả? Xấu à? Sao ta lại thấy nó đáng yêu nhỉ?"

"Bức tranh này mà trông đáng yêu á?" Đôi môi gợn sóng, màu hồng nhạt của nàng lúc này như xoắn lại với nhau.

"Thì, nàng đáng yêu."

Công chúa Aninlaphat chỉ cây bút chì trong tay mình về phía tiểu thư Pin và mỉm cười rạng rỡ cho đến khi lúm đồng tiền của cô xuất hiện. Ánh mắt mắt của cô long lanh hơn bao giờ hết.

"Anin!"

Giọng nói của tiểu thư Pin vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng. Đôi mắt nàng trông cũng rất khó chịu nhưng gò má mịn màng dính những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi, lại đỏ ửng.

Tiểu thư Pin rời mắt khỏi cuốn tập vẽ của công chúa Aninlaphat và ngồi lại chỗ cũ, chuẩn bị chép sách giáo khoa. Đôi môi nàng mím chặt thành một đường thẳng tựa như đang kìm nén điều gì đó.

Có thứ gì đó đang đập loạn trong lồng ngực của nàng.

Làm ơn đó...

... Hãy đập chậm lại đi.

"Lát nữa ta sẽ vẽ lại nó thật cẩn thận. Vậy thì bức vẽ sẽ trông đáng yêu như người thật rồi." Công chúa Aninlaphat nói bằng giọng trêu đùa.

"Cứ làm bất cứ thứ gì Người muốn, Anin." Tiểu thư Pin liếc xéo công chúa Aninlaphat với sự tức giận và nụ cười mỉa mai. "Làm như ta cấm thì Người sẽ nghe theo vậy."

Sau khi nghe thấy tiểu thư Pin nói, công chúa Aninlaphat không nói nữa nhưng vẫn cười không ngừng.

Tiểu thư Pin lại thở dài và chuyển sang tập trung chăm chỉ chép sách giáo khoa. Nàng cảm thấy bớt căng thẳng khi tiếng cười của công chúa đã ngừng lại. Có vẻ như đứa trẻ bướng bỉnh kia đã hiểu ra và bắt đầu chép sách rồi.

Ngược lại là đằng khác...

"Khun Pin." Giọng nói trong trẻo đó khiến cho tiểu thư Pin có chút bối rối.

"Vâng?"

"Nhìn ta một cái đi."

"..."

Mặc dù tiểu thư Pin bị kinh ngạc với lời nói của công chúa Aninlaphat nhưng nàng vẫn theo bản năng nhìn về phía ánh mắt trong veo của Anin ngay lập tức. Bây giờ, nàng phát hiện công chúa Aninlaphat đang giơ chiếc bút chì ngang tầm mắt của nàng trong khi kéo qua kéo lại như một họa sĩ chuyên nghiệp.

Công chúa Aninlaphat chăm chú quan sát gương mặt nhỏ nhắn của tiểu thư Pin. Chân mày của Pilantita cong cong. Chiếc mũi cao làm tôn lên đôi môi gợn sóng, màu hồng nhạt đáng ganh tị của nàng. Đôi má mịn màng của nàng có xu hướng đỏ lên hết lần này đến lần khác vì lí do không biết tên nào đó. Đôi mắt to tròn, màu nâu nhạt của nàng như những chú hươu nhỏ, ngọt ngào và mạnh mẽ.

"Khun Pin có chiếc mũi và đôi môi nhỏ nhắn trông thật xinh xắn và đáng yêu. Ta thật sự rất muốn con bé trở thành đứa con gái khác của mình."

Gần như mỗi lần gặp mặt tiểu thư Pin, công chúa Alisa, mẹ của công chúa Aninlaphat luôn phải thốt lên như thế, đủ để khiến cho công chúa Aninlaphat gần như thuộc lòng câu nói của bà.

Hơn nữa, nó đã khắc sâu vào suy nghĩ của cô mỗi ngày.

"Đó." Công chúa Aninlaphat giữ cây bút chì gần sát mặt nàng và nhắm hờ một mắt. "Cười lên nào, khun Pin."

Cô vừa nói vừa mỉm cười thật tươi. Bất giác, tiểu thư Pin thật sự mỉm cười như được yêu cầu, giống như nàng thật sự nghiêm túc lắng nghe lời công chúa Aninlaphat nói, nhưng đó quả thật là nụ cười trìu mến dành cho cái người kiêu ngạo đang ngồi trước mặt.

Sau khi chỉ cây bút chì qua lại một lúc, công chúa Aninlaphat bắt đầu nguệch ngoạc vào quyển tập vẽ một lần nữa trong khi tiểu thư Pin dành thời gian nhìn đôi má mịn màng và chiếc mũi cao của công chúa Aninlaphat - người đã tập trung vẽ được một lúc lâu.

Cho đến khi...

"Bây giờ thì thế nào?" Công chúa Aninlaphat hỏi trong khi đưa bức tranh cho tiểu thư Pin đang ngồi đó, chống cằm, và nhìn cô được một lúc.

"Đ..."

Cuối cùng, sau khi tiểu thư Pin nhìn chằm chằm vào bức tranh trong vở vẽ một lúc với nét mặt khó đoán thì nàng lẩm bẩm.

"Đẹp hả?" Công chúa Aninlaphat hỏi lại bằng chất giọng trong trẻo.

"Đáng xấu hổ!" Tiểu thư Pin nhíu mày và trả lời bằng giọng thâm trầm. "Tại sao Người lại vẽ ta là một cô gái với cái đầu to, ngực bự, còn tay chân thì như que củi vậy?"

"Nó trông không giống sao?" Công chúa Aninlaphat nhướng một bên chân mày một cách tò mò.

"Chẳng giống một chút nào cả!"

"Vậy thì, ta sẽ vẽ lại một lần nữa." Đôi mắt đang híp lại của cô chợt mở to như muốn van xin nhưng tiểu thư Pin không lại không nhìn thấy điều đó.

"Anin!" Tiểu thư Pin nâng giọng một cách nghiêm túc: "Đừng có trốn chép sách nữa, Người đang làm phiền ta đó."

Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn của tiểu thư Pin trở nên cau có. Nàng đẩy bức tranh của công chúa Aninlaphat sang chỗ khác với thái độ khó chịu, như những lần nàng bắt đầu cảm thấy bản thân không thể khống chế được công chúa Aninlaphat.

"Nếu như Người vẽ lại một lần nữa, ta sẽ nổi giận đó." Đôi mắt đáng yêu như một chú hươu con của nàng đầy vẻ đe dọa.

Mặc dù vậy...

"Ta đành vẽ thứ khác vậy." Công chúa Aninlaphat cười khúc khích, nói một cách không thèm quan tâm.

Giống như cho dù tiểu thư Pin có liếc đến mức rớt con mắt ra thì công chúa Aninlaphat vẫn sẽ không thèm quan tâm vậy.

Ngay cả lúc này, công chúa Aninlaphat vừa tiếp tục hí hoáy vừa thì thầm ca hát bởi vì cô là một cô gái không bao giờ kiên nhẫn với chuyện gì.

"Ta sẽ không quan tâm đến Người nữa."

Tiểu thư Pin nói trong khi giơ tay xoa xoa Thái Dương cứ như thể đứa trẻ trước mặt làm cho nàng bị đau đầu.

Có vẻ hình phạt bắt nàng và công chúa Aninlaphat ở yên trong một căn phòng nhỏ của cô nàng vẫn là tra tấn nàng nhiều nhất.

Anin quá bướng bỉnh.

Ngay cả hành động cắn bút chì của công chúa Aninlaphat cũng rất bướng bỉnh, làm cho nàng muốn giơ tay nhéo vào tay của cô bé kia và khiến cô bật khóc.

"Nè!" Công chúa Aninlaphat mỉm cười đến tận mang tai. "Nàng nói nàng không quan tâm, nhưng tại sao nàng lại cứ nhìn ta vậy?"

"Ôi trời đất ơi!"

Sau khi bị bắt tại trận, tiểu thư Pin mím chặt môi trước khi hơi quay mặt đi để tránh ánh mắt của công chúa Aninlaphat rồi quay lại với việc chép sách như trước đó. Lúc này, có vẻ như nàng khó có thể ngẩng đầu lên để nhìn người trước mặt mình.

Đứa nhóc đó lại bắt đầu quấy rầy sự tập trung của tiểu thư Pin, giống như cô được gửi đến từ thiên đường để làm gián đoạn công việc chép sách của nàng vậy.

"Khun Pin... nhìn nè." Giọng nói ngọt ngào đó dễ dàng làm dịu đi sự bực tức của tiểu thư Pin như trước đó nó từng làm.

"..."

Lại một lần nữa, công chúa Aninlaphat đặt bức tranh gần tiểu thư Pin - người lúc này đang chăm chú liếc nhìn bức tranh.

"Đây là ngôi nhà trong mơ của Anin á."

Kế sách làm hòa với tiểu thư Pin bằng cách xưng tên mình trông có vẻ hiệu quả, mỗi lần tiểu thư Pilantita nghe thấy nó, nàng lại không thể tự chủ mà mỉm cười. Lúc này, ánh mắt của công chúa Aninlaphat sẽ bừng sáng, và cô trông ngây thơ hệt như những cô bé ngoan ngoãn khác.

Làm sao tiểu thư Pin có thể lạnh lùng cho được?

"Cái này trông có vẻ nhỏ hơn Chánh Cung đó, Anin." Tiểu thư Pin nhìn bức tranh vẽ ngôi nhỏ nhỏ một tầng được bao quanh bởi những cây thông rồi ân cần cất tiếng. "Tại sao Người lại muốn sống trong một ngôi nhà nhỏ bé như vậy?"

"Ta nghĩ nó sẽ rất ấm cúng." Công chúa Aninlaphat nở nụ cười dịu dàng.

"Ở trong một nơi chật hẹp như vậy, chúng ta không bị vô hình."

Trong lúc cô đang nói, đôi mắt của công chúa Aninlaphat trông không hề giống với những gì tiểu thư Pin từng nhìn thấy trước kia.

Nó trông thật mơ mộng...

Nhưng nó có vẻ rất nghiêm túc, đủ để khiến cho nhịp tim của tiểu thư Pin lại tăng tốc...

"Nếu như ta thật sự có được một ngôi nhà cho riêng mình..." Công chúa Aninlaphat nói với một chất giọng cực kì dịu dàng và đứng đắn.

"Ta sẽ mời nàng đến sống chung với ta."

Rẹttttt

Tiếng động phát ra từ cây viết chì nàng cầm trên tay đang vạch trên trang giấy cho đến khi nó để lại một vết to đã thức tỉnh tiểu thư Pin khỏi giấc mơ ban ngày của nàng. Nàng luống cuống lật sang trang khác, vì nàng chẳng biết nên làm gì.

Tiểu thư Pin không nói gì về lời đề nghị của công chúa Aninlaphat.

Nàng vẫn tiếp tục giữ im lặng, chép sách với một bàn tay đẫm mồ hôi và một trái tim loạn nhịp.

"Nếu như tờ giấy bị rách... không biết Cô có tức điên không nhỉ?"

Công chúa Aninlaphat lẩm bẩm và nói rằng cô sẽ cảm thấy có lỗi nếu như lại khiến cho công chúa Padmika nổi giận với tiểu thư Pin một lần nữa.

Nhưng, lần này, tiểu thư Pin không hề rời mặt khỏi quyển sách giáo khoa; cho nên, công chúa Aninlaphat vẫn phải làm một đứa trẻ bướng bỉnh như thường lệ.

Sau khi ngồi yên một chỗ trong thời gian dài, đôi mắt của công chúa Aninlaphat bắt đầu liếc ngang liếc dọc. Cô đặt tay lên bàn một cách chậm rãi trước khi gối đầu lên cánh tay làm gối.

Không bao lâu sau, cô ngủ thiếp đi...

Sau khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của công chúa Aninlaphat, trái tim của tiểu thư Pin cũng dần bình tĩnh lại.

Trước đây, tiểu thư Pin chưa bao giờ có cơ hội để nhìn thấy công chúa Aninlaphat khi cô ngủ. Cô có hai lúm đồng tiền dài và xinh xắn. Đôi môi của cô hơi mở ra khiến cô trông thật ngây thơ. Mồ hôi trên đường chân tóc ẩm ướt của cô chảy dọc xuống má vì căn phòng đọc sách vô cùng oi bức và ngột ngạt.

Tiểu thư Pin mỉm cười...

Nàng mỉm cười chẳng vì lí do gì cả.

Nàng chỉ biết rằng ngay giờ phút này, nàng phải đặt chiếc bút chì trên tay xuống trước khi ngồi chống cằm và nhìn công chúa Aninlaphat một cách nghiêm túc hơn trước.

Và có vẻ nàng sẽ không có ý định tiếp tục việc chép sách giáo khoa nữa.