Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 88: Ánh trăng soi bóng




Dường như tất cả lại trở về điểm ban đầu, Hạ Dịch Dương không điện thoại cho cô nữa, màu đen Passat không có xuất hiện ở bên ngoài biệt thự Ngô gia, không có không hẹn mà gặp, cũng không có bóng dáng thoáng qua. Đương nhiên, hình ảnh của anh, cô vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy trên tivi. Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh dài ngày, vừa mở tivi lên, dường như mặc kệ là kênh nào, thời gian nào, đều có thể nhìn thấy anh.

Cô đến CCTV một lần, vì phối âm khâu hậu kỳ cho đoạn quảng cáo công ích đã quay lần trước. Thời gian so với ngày hẹn bị hoãn lại, Tần Phái quá bận. Tần Phái gọi điện thoại hỏi cô có thể lại đây hay không, nếu không được, thì tìm người khác lồng tiếng thay cô. Cô trầm ngâm một hồi, hỏi thời gian, sau đó cùng tới với Vu Binh.

Đến phòng ghi âm, Hạ Dịch Dương đã có mặt ở đó, lúc này xem như hai người chính thức chạm mặt trong thời gian làm việc, cũng là một lần duy nhất, từ lần chia tay không vui vẻ gì vào một tháng trước. Anh đang cùng nhân viên công tác xem xét hình ảnh cắt nối biên tập, Tần Phái vẫn là có chút tài năng, quay đẹp hoàn hảo, ấm áp vô cùng. Khi anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia giống như vô hạn trìu mến, quý trọng, cô cười đến xinh đẹp ngọt ngào như vậy, vừa thấy liền biết là cô gái đang đắm chìm trong tình yêu.

Kia chính là quảng cáo, không thể là thật sao.

Tần Phái đứng dậy nghênh đón cô, anh cũng đứng lên, xuất phát từ lễ nghĩa, thản nhiên hướng cô gật đầu.

Anh chưa từng nhìn cô như vậy bao giờ, ánh mắt xa cách tựa như cách một con sông dài. Cô duy trì mỉm cười, trong lòng lại như bị kim châm, không biết gió từ nơi nào nổi lên, luồn lách đi vào, trong phòng ghi âm nhiệt độ ổn định - hai mươi độ, cô lạnh đến cả môi đều trắng.

Tần Phái quỷ dị đánh giá hai người, may mắn là đang trong lúc làm việc, anh ta cũng không có hỏi nhiều.

Lời kịch chỉ một câu như vầy: Đây là nhà của chúng ta, chúng ta yêu nó, che chở nó, phải đồng thanh đọc chậm. Vì điều tiết cảm xúc của cả hai, làm cho thanh âm càng tròn trĩnh, thâm tình, Tần Phái cho người chỉnh đèn tối xuống, mở nhạc lên. Một khúc violon trữ tình, âm thanh tuyệt vời êm ả như dòng nước, tràn ngập bên trong.

Tim cô đập rất nhanh, dù đeo tai nghe, cô vẫn có thể nghe được thanh âm bùm bùm. Hai người trước tiên luyện tập ngữ tốc, sau đó mới thu âm.

“Khi nói đến hai cái từ ‘Yêu’ cùng '’Che chở’ này, chúng ta tăng mạnh ngữ khí một chút, như vậy, chỉnh câu còn có trình tự.” Anh nói.

Cô gật gật đầu.

Đợi cho đến khi thu, cô vẫn chưa nắm giữ được tiết tấu, cô quá khẩn trương, thanh âm có hơi run. Tần Phái cho làm lại một lần, thực mất mặt, lại một lần không thành công.

Bên trong im lặng khiến cho người ta hít thở không thông, tất cả mọi người đều nhìn cô. Cô quẫn bách cũng không dám nuốt nước miếng, ngại ngùng nói với Tần Phái: “Tôi đi ra ngoài điều chỉnh cảm xúc một chút.”

Tần Phái phất phất tay, cô tháo tai nghe xuống đi ra phòng ghi âm, bên ngoài là một bức tường thủy tinh rộng lớn, có thể quan sát được thành phốn Bắc Kinh phồn vinh hoa lệ bên ngoài.

Cô nhắm mắt lại lẳng lặng đứng, bàn tay gắt gao nắm thành quyền.

Anh không có giống như lần trước ở trung tâm mua sắm Tây Đan đi ra an ủi cô, cô chua sót cong cong khóe miệng.

Lại trở vào phòng ghi âm, cô rất xuất sắc hoàn thành phối âm.

“Muốn sang gặp chú Ngô của cô hay không?” Tần Phái hỏi.

“Chúng tôi mỗi ngày gặp mặt, không cần quấy rầy chú ấy làm việc.” Cô hướng mọi người gật đầu, đi ra. Anh nhanh hơn cô một bước, đứng ở cửa thang máy.

Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu, “Dịch Dương…”

Anh nghiêng mặt qua, nhướng mày, “Có việc sao?”

Nụ cười cương ở trên khuôn mặt trắng bệch, hồi lâu mới khôi phục lại huyết sắc, cô lắc đầu, “Không có. Gần đây được không?”

Anh chợp mắt, nhún nhún vai, “Không tệ. Anh phải đi làm việc.” Cửa thang máy mở ra, anh bước đi vào.

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cửa thang máy màu xám, sau khi ra tới bên ngoài hít vào không khí trong lành nhưng lạnh lùng cuối thu, thần kinh căng thẳng mới từ từ thả lỏng.

Tần Phái đưa cô đến bãi đỗ xe, khóe miệng co rúm, “Hai người các ngươi sẽ không chiến tranh lạnh chứ?”

“Anh ánh mắt thế nào vậy?” Cô trắng mắt liếc Tần Phái một cái, cứng rắn chống chọi không để một chút lời giễu cợt của anh ta chạm vào cô, “Tôi nghe chú Ngô nói đài các ngươi có làm cái chuyên mục mới gì đó, gọi là ‘Tinh dạ vi quang’ gì đó, phải không?” Mặt lặng lẽ đỏ hồng, cô thường không có thói quen nói dối.

Tần Phái cân nhắc chằm chằm nhìn cô, “Cô muốn cắm một chân?”

“Không thể sao?”

“Có thể thì thật ra cũng có thể, bất quá, cô tới cũng chỉ là làm tán lá cây thôi.”

“Người chủ trì đã điều động nội bộ xong rồi?”

“Hiện tại, mấy nhà tài trợ cho chuyên mục này đều là do Kha An Di kéo tới được, bày ra cũng là cho cô ấy làm. À, nếu cô đưa mẹ cô ra mặt, lại nói chú Ngô của cô hỗ trợ, cơ hội có thể ngang hàng, đến lúc đó vở kịch liền gây cứng. Cô m tới sao?”

Cô phiết hạ miệng, “Thật sự là đen tối, Trung quốc sẽ không thể có một chuyện có thể công bằng cạnh tranh sao?”

“Quốc gia của chúng ta là lễ nghi chi bang, khắp nơi đều nói đến nhân tình, hắc hắc, không quen nhìn, cô chạy ra nước ngoài đi.”

Tim cô lộp bộp thật mạnh rồi dừng lại một chút.

Trở lại radio, tay giống như không nghe theo sai khiến, không biết như thế nào liền mở trang web tin tức lưu học. Đang nhìn, Tiểu Vệ tiến lại đây, “Chị Diệp, ai muốn xuất ngoại?”

Cô cuống quít tắt trang web, “Chị xem bừa thôi.”

Tiểu Vệ nhìn nhìn xung quanh, thần bí hề hề hướng cô nháy mắt, nhỏ tiếng nói, “Giám đốc Lâu có niềm vui mới!”

Cô xoay người, “Ai vậy?”

“So với anh ta nhỏ hơn mười lăm tuổi, nghiên cứu sinh mới ra trường, nghe nói ánh mắt nhìn Giám đốc Lâu tựa như kính ngưỡng vĩ nhân.”

Diệp Phong phốc nở nụ cười, “Khoa trương như vậy hả!” Thế này thì vẫn là cô gái sống trong tháp ngà, không rành thế sự, dám cá là vô cùng thích hợp nắm trong tay, đắp nặn, cùng so với Thôi Linh là hai cái thái cực.

Vì thành công, người đàn ông cũng có thể chịu nhục, một khi thực hiện được mục tiêu, là có thể trải nghiệm cuộc sống chính mình muốn. Tình yêu, có đôi khi chính là một cái công cụ. Này là lý trí của đàn ông, là bi ai của phụ nữ.

Cho nên tình cảm lưu luyến của mối tình đầu, tất nhiên rồi sẽ theo gió bay đi. Ở mỗi một cái giai đoạn của đàn ông, yêu cầu đối với tình yêu đều là bất đồng.

Trước thứ sáu, c cùng chuyên gia tham thảo các trưởng bối của chúng ta vì sao có thể so với con người hiện tại hạnh phúc mà vui vẻ hơn? Hôn nhân của họ đa số là mai mối và mệnh lệnh của cha mẹ, giữa họ không có trải qua luyến ái, thậm chí là đối với đối phương không hề hiểu biết.

Chuyên gia giảng giải vô cùng khách quan, khi đó, mọi người quan niệm còn bảo thủ, thiếu thốn vật chất, tính lưu động không lớn, nữ tính ý thức chưa thức tỉnh, còn có phương thức biểu đạt tình yêu bất đồng.

Cô hỏi: Cô là nói khi đó con người cũng không biết yêu sao?

Chuyên gia nói, yêu là có kết quả, hẳn là cân nhắc đến ý thức trách nhiệm ngày sau. Người hiện tại, yêu chính là bắt tại bên miệng một câu diễn ngữ, cũng không phải lời hứa chân chính xuất phát từ nội tâm, đáng thương là, đối phương tin là thật.

Cô nhớ tới bài ‘Mary tình yêu’ kia, khe khẽ thở dài.

“Vậy chúng ta muốn làm như thế nào mới có thể biết cái gì là tình yêu chân chính chứ?”

Chuyên gia nói đùa một câu: “Đến khi cô tóc tựa tuyết, ngồi ở trên xích đu, làm sao cũng không đi được, người kia vẫn đem cô trở thành bảo vật trong lòng bàn tay, chính là chân ái của cô.”

“Tìm một quả cầu thủy tinh có thể nhìn thấu tương lai, thấy rõ anh ấy, sau đó liền chạy đến cửa nhà anh ấy chờ đợi.”

“Ha ha, tình yêu như vậy còn có cái gì thú vị!”

Trước kia, khát vọng tình yêu là lãng mạn mà lại kinh thiên động địa. Trải qua rồi mới hiểu được, tình yêu không cần thú vị, cần là cảm giác yên ổn, chân thật.

Thư ký Lâu Dương lại đây, nói cô đi đến văn phòng giám đốc một chút. Tình cảm m cũng không làm cho Lâu Dương nhìn thoáng qua vẻ mặt rạng ngời, anh vẫn là nhã nhặn, nho nhã, nụ cười thong dong bình tĩnh.

“Như thế nào?” Anh hướng cô triển khai một bức ảnh chụp thật lớn, là hai ngày trước cô đã chụp, ăn mặc vô cùng chức nghiệp, cười đến thực thân thiết. Ảnh chụp đã được PS qua, răng cô trắng đến có thể đem quảng cáo kem đánh răng, làn da mịn màng có thể so với ngôi sao mới trên bìa tạp chí. Ở trên, phía bên trái ảnh chụp, đề rõ ràng năm chữ ‘Lá cây tinh không’[20].

Cô khó hiểu nhìn anh.

“Ngày một tháng mười một, ‘Đêm khuya khuynh tình’ chính thức đổi tên thành ‘Lá cây tinh không’, hiện tại chính thức bắt đầu khởi động tuyên truyền.”

“Này… quá đột nhiên!” Trong đầu cô trống rỗng, không phải vui mừng kinh ngạc quá độ, mà là có điểm chột dạ.

“Đột nhiên cái gì, trước đây chúng ta đã nói qua chuyện này, hiện tại thời cơ đã chín muồi.”

“Tôi lo lắng tôi… không chắc có thể đảm nhiệm.”

Lâu Dương hé mắt nhìn cô, nhướng mày, “Hôm nay sao lại khiêm tốn như vậy? Sẽ không phải trong lòng cô có tính toán khác?”

Cô cuống quít xua tay, chua chát cười, “Không… Không…”

Lâu Dương con ngươi trở nên sâu không lường được, “Diệp Phong, nếu cô có bình đài tốt hơn, tôi không ngăn cản cô, nhưng cần ở trước khi tuyên truyền nói cho tôi biết, bằng không, trận này có thể sẽ không tốt thu xếp. Hử?”

Cô đấu tranh để mở mắt nhì

“Tôi sẽ đem việc này dời lại một tháng sau.” Lâu Dương nói, ngữ khí vẫn hiền hòa như cũ.

Cô phải kính cẩn cúi người trước Lâu Dương rồi, bản thân mình thật sự là cái diễn viên a ma tơ, cái gì cũng giấu không được.

Rừng phong phía trước thư viện Quảng viện, đã muốn từ hồng nhạt biến thành đỏ thẩm, thời điểm cô đi học, luôn có thể nhìn thấy có sinh viên ở đó chụp ảnh.

Cô dừng chân lại, như có thể nhìn thấy thời gian kéo dài.

Ngả Lỵ hỏi cô có phải hâm mộ tuổi thanh xuân của người ta hay không, mà ánh mắt ưu buồn như vậy. Cô hung hăng đạp Ngả Lỵ một cái, “Chẳng lẽ mình già đi sao?”

“Dù sao không còn trẻ tuổi là sự thật.” Ngả Lỵ vẻ mặt giọng điệu mỉa mai.

“Đừng nói mình, lo cho chính cậu kìa.” Ngả Lỵ béo lên rất nhiều, quần áo mùa thu gần như là phải mua mới nhiều lắm, trước kia mái tóc gọn gàng sóng vai giờ ra thật dài, lung tung túm thành một túm ở phía sau, mặt cả ngày hướng lên trời, ngay cả trang điểm chút xíu cho trang nhã cũng không làm, trên mũi mụn đầu đen rất nhiều, da mặt vừa nhờn lại nám, vừa thấy chính là cái cô gái lười biếng.

“Mình cảm thấy hiện tại mình rất tốt nha, muốn ăn cái gì, muốn mặc cái gì, đều không cần để ý ánh mắt của người khác.” Ngả Lỵ chẳng hề để ý nắm vai của cô.

Cô nghe thấy mà lòng buồn bã.

Có đôi khi, tuy rằng yêu là thống khổ, nhưng mỗi ngày đều tràn ngập sức sống, chân chính đem người trong lòng ép đi ra ngoài, lòng là nhẹ nhõm nhưng người lại thành một khối thể xác không có linh hồn.

Cô ở Quảng viện cũng từng gặp được Vương Vĩ, chủ động chào hỏi với cô, thân thiết nói chuyện với Ngả Lỵ, so với lúc trước không có gì hai loại. Ngả Lỵ vẫn cúi đầu, khi cô nắm tay cô ấy, phát giác cả bàn tay Ngả Lỵ ra mồ hôi lạnh.

Cô hỏi qua Ngả Lỵ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả những chuyện có liên quan đến Vương Vĩ, Ngả Lỵ tránh né, không phải đổi đề tài, thì là giả ngu.

Này xem như chân chính giải thoát sao?

Hết giờ lên lớp, đi ra ngoài, trời đã tối đen, Ngả Lỵ đứng ở trên hành lang, chờ cô cùng ăn cơm chiều với nhau.

“Mình biết một quán thịt nướng, cũng được lắm.” Ngả Lỵ nói.

“Sao lại ăn thịt nướng?” Cô nóng nảy. Hiện tại Ngả Lỵ không thịt không vui, hai người vài lần đi ăn cơm, đều là thịt nướng.

“Vì suy nghĩ cho cậu đó! Cậu có soi gương không? Mặt có lớn bằng bàn tay sao? Nếu không ăn nhiều thịt một chút, cậu sẽ thành nữ quỷ chủ trì, đến lúc đó, Hạ Dịch Dương lại càng không cần cậu.”

Cô không nói gì.

Ngả Lỵ rất quen thuộc quán thịt nướng này, không phải đặc biệt xa hoa nhưng là thực tinh xảo, thịt không cần tự mình nướng, có phục vụ sinh nướng xong đưa lên cho khách lựa chọn, có điểm giống tiệc đứng.

“Thêm bình rượu táo.” Ngả Lỵ rất quen hướng về phía phục vụ sinh gọi.

“Cậu lái xe mà!” Cô trừng mắt Ngả Lỵ.

“Rượu này hả, kỳ thật là đồ uống có cồn, ngọt ngào, có thể hòa tan mỡ trong thịt nướng, hơn nữa uống vào có lợi cho giấc ngủ

“Có phải cậu thường xuyên uống hay không?” Rượu màu xanh nhạt, Diệp Phong vươn đầu lưỡi liếm thử thấy ngọt, vì thế yên tâm uống một ngụm to, ai ngờ vào miệng cũng là thật cay, thiếu chút nữa làm nước mắt của cô bay đi ra.

Ngả Lỵ cười đến ngiêng trước ngã sau, “Sao cậu vẫn là giống như thời đi học không có tiền đồ như vậy?” Cô bảo phục vụ sinh đưa nước trái cây đến, chính mình chuyển nguyên bình rượu đi qua.

“Mình là người Thanh Đài, cũng không phải người ‘Đinh’ bắc.” Cô phản bác. Mùa ‘Đinh’ ở ‘Đinh’ bắc vô cùng lạnh lẽo, nơi đó mọi người thích uống chút rượu tăng cường sưởi ấm, thời gian dần trôi, tửu lượng cũng không nhỏ.

Ngả Lỵ ha ha cười, uống một ngụm rượu, gấp miếng thịt nướng, chấm vào đĩa tương ớt tương ngọt cuốn vào rau xà lách rồi nhét vào miệng.

“Cậu chậm một chút.” Diệp Phong gõ vào chiếc đũa của cô, cảm giác Ngả Lỵ dường như rượu chè ăn uống quá độ.

“Đừng quấy nhiễu niềm vui của mình.” Ngả Lỵ tránh đi, hỏi, “Vẫn không có liên hệ gì với Hạ Dịch Dương sao?”

Diệp Phong nghe thấy đầu cũng phình ra, nhìn bình rượu, cũng hơi chút muốn uống vào.

“Cậu cũng thật sự là bản lĩnh, đem cái người ôn hòa như vậy chọc cho giận dữ. Mình còn tưởng rằng cậu là đối với Biên Thành tình cũ chưa dứt, luôn luôn ở bồi hồi, ai ngờ cậu đã sớm thay lòng đổi dạ. Đi nói xin lỗi đi, sau đó làm nũng nhõng nhẽo, sẽ không chết đâu. Kỳ thật việc này đúng là cậu không đúng, Biên Thành lừa gạt cậu, cậu đem lửa giận phóng tới trên người Hạ Dịch Dương làm gì chứ?” yên lặng ăn thịt nướng.

Khi cô và Biên Thành bên nhau, mọi chuyện đều ỷ lại Biên Thành, Ngả Lỵ nói cậu không sợ người yêu sẽ mệt sao! Sau đó, Biên Thành thật sự mệt mỏi, không thể chịu được sự ỷ lại của cô, đem cô đẩy ra, đương nhiên việc này cũng có điều kiện tiên quyết, nếu Biên Thành không có gặp được biến cố, nhất định có thể tiếp tục yêu cô. Nhưng cái này thuyết minh cô chỉ là một người muốn hưởng thụ, muốn được yêu mà không hề hồi báo. Đối với Hạ Dịch Dương cũng vậy, anh có bao nhiêu yêu cô, cô vô cùng rõ ràng, cho nên mới đối với anh tùy ý tùy hứng như vậy, cố tình gây sự, dường như muốn thành công chọc giận anh, khiến anh phải đẩy mình ra xa.

Đây là kết quả cô muốn sao?

Khẳng định là không phải.

Cô chính là cảm thấy không mặt mũi đối diện anh mà thôi, vì Biên Thành, cô đã làm bao nhiêu việc ngốc, tuy rằng không quan hệ với tình yêu, nhưng lại chưa từng suy nghĩ qua cảm thụ của anh. Anh xem ở trong mắt, bao dung, nhẫn nại.

Cô còn tưởng rằng đã cho anh rất nhiều.

Cô có chỗ nào đáng giá được anh đối đãi như vậy? Cũng có năng lực cho anh được cái gì?

Cô mờ mịt.

Ngả Lỵ lại uống một ngụm rượu, “Cậu rốt cuộc đang lo lắng cái gì? Sợ anh ấy không để ý tới cậu?”

“Không phải.” Tuy là nói như vậy, trong lòng lại không yên, cho nên cũng không đi thử, mặc cho cục diện bế tắc. Con người đều là như vậy, sau khi mất đi mới cảm thấy tiếc nuối mà quý trọng, nhưng mà lại có mấy ai đứng ở tại chỗ chờ bạn hối hận đâu?

“Anh ấy là người tốt.” Ngả Lỵ cảm khái.

“Quả thật không ác.” Cô cười khổ, “Nhưng mình hỏng mất rồi.”

“Cậu đang tự ti?” Ngả Lỵ hưng phấn mà đề cao âm lượng.

Cô tức giận trừng mắt liếc nhìn Ngả Lỵ một cái, “Mình sẽ sao? Mình chính là cảm giác mình dường như sẽ không yêu đương nữa. Ở nước ngoài sáu năm, thực cô đơn, nhưng là bình tĩnh. Hiện tại mỗi một khắc mình đều giống như đi xiếc trên dây, thường hoảng hốt ra một thân mồ hôi lạnh.”

“Không phải lại muốn chạy trốn lần nữa đó chớ?”

Cô không nói gì.

“Muốn chạy trốn bỏ chạy cả đời, đào cái động đem chính mình chôn sâu, chết già không gặp. Nếu còn muốn quay lại, liền ngoan ngoãn mà ở đây. Cậu xem mình còn cùng một cái học viện với Vương Vĩ đâu, mỗi ngày đều nhìn thấy anh ta cùng… Ai, không nói, uống rượu.”

“Nếu muốn chạy trốn, lần trước liền ở lại Thanh Đài, mình… Cho mình một ly rượu đi!” Cô đem nước trái cây trong ly uống sạch, đưa ly qua.

Di động vang lên.

Cô dùng khăn giấy xoa xoa tay, cầm lấy di động. Vừa thấy dãy số, không khỏi trầm mặt.

Là Biên Thành. Đây không biết đã là lần thứ mấy gọi điện thoại cô, mỗi một lần cô đều tìm mọi lý do từ chối gặp mặt. Không phải tức giận với anh, mà là cảm thấy không cần thiết phải gặp lại.

“Hạ Dịch Dương?” Ngả Lỵ thấy vẻ mặt cô cổ quái.

Cô lắc đầu, ấn nút nghe.

“Diệp Phong, ở nhà s

“Không phải, em với Ngả Lỵ ở bên ngoài ăn cơm.”

“Anh cũng chưa ăn cơm, giờ anh đi qua tìm hai người.”

“Chúng em đã sắp ăn xong, hơn nữa nơi này rất hẻo lánh.”

“Anh ngay cạnh khu phụ cận Quảng viện.”

Cô thở dài, anh thực hiểu các cô, ăn cơm liền thích vây quanh bốn phía Quảng viện mà chuyển tới lui. Cô nói địa điểm, tắt máy xong nói với Ngả Lỵ: “Gọi thêm một mâm thịt nướng nữa đi!”