Thế Nào Là Tra Nam

Chương 10




12

Hôm đó tôi nhốt mình ở trong phòng làm việc, tôi chìm trong bóng đêm, đầu đau như búa bổ. Lời nói của Tần Thư cứ văng vẳng bên tai, tôi luôn có cảm giác mình đã quên đi một điều gì rất quan trọng.

Nhưng quên mất cái gì thì tôi lại nghĩ không ra.

Sau khi hạng mục kết thúc, Lạc Hoan liền kéo Trình Tử Mộ vào danh sách đen.

Tần Thư dọn về chỗ ở trước đây, trước khi đi thì cô ấy muốn đem nhẫn trả lại cho tôi. Chiếc nhẫn rõ ràng rất nhỏ nhưng tôi có cảm giác như nặng cả ngàn cân. Tay tôi run run không muốn cầm lấy nhẫn, trong đầu lại nghĩ đến một ý nghĩ xấu xa.

“Ném đi.”

“Được.”

Cô ấy nhìn tôi một lúc lâu rồi dứt khoát ném chiếc nhẫn vào hồ nước ven đường.

Đó là một chiếc nhẫn độc nhất vô nhị, vậy mà chính tay Tần Thư đã ném nó đi.

Cuối cùng tôi cũng đã thành công chia rẽ cô ấy và Trình Tử Mộ.

Nhưng sau đó thì thế nào?



Tôi không dám tiếp tục đi tìm Tần Thư, cũng không dám trở về căn nhà của Trình Tử Mộ. Tôi một mình ở trong khách sạn, tâm trí ngày càng trở nên mơ màng.

Tôi rốt cuộc cũng không hiểu được, tại sao đã có cơ hội bắt đầu lần nữa cùng cô ấy, vậy mà tôi vẫn phải khổ sở như thế này.

Cho đến hoàng hôn ngày hôm đó, có tiếng cãi nhau phát ra từ phòng bên cạnh, tôi mơ hồ nghe được mấy chữ “tiểu tam”, “ngoại tình.”

Lúc đầu tôi cũng không để ý, nhưng khi đi ngang qua thì lại vô tình nhìn thấy một người phụ nữ quần áo xộc xệch đang bị vợ người ta túm tóc.

Người phụ nữ đó là Cố Lê.

Tôi bị cảnh tượng này kích thích đến nỗi trước mắt tối sầm đi, tôi làm như không nhìn thấy rồi vội vàng trở về phòng, nhưng vừa đóng cửa lại thì lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tôi đã mơ thấy một giấc mơ rất dài.

Trong giấc mơ đó là tôi và Tần Thư từ quen biết đến yêu nhau, chúng tôi cũng chuẩn bị kết hôn, mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp.

Nhưng hình ảnh nhanh chóng chuyển đến trong một căn phòng tối tăm, quần áo bị ném xuống đất, hai người trên giường đang quấn lấy nhau.

Dưới ánh đèn mờ ảo ấy, tôi sợ hãi không dám tiến lên.

Cho đến khi người phụ nữ trên giường rên lên một tiếng “Chu Nghiêu.”

Chỉ một câu nói nhưng cũng khiến tôi rơi xuống vực sâu.

Hóa ra trước đây tôi thực sự đã lên giường với Cố Lê, chỉ là sau khi hối hận thì bị tai nạn xe hơi, trong tiềm thức đã xóa bỏ đi đoạn ký ức này.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi mở mắt ra lần nữa thì tôi đã quay trở lại trạng thái linh hồn, và tôi đang lơ lửng ở hồ nước nơi mà Tần Thư ném chiếc nhẫn đi.

Bây giờ đã là cuối thu, Trình Tử Mộ hết lần này đến lần khác ngụp lặn dưới đáy hồ để tìm chiếc nhẫn.

Hừ, hồ này lớn như vậy, hắn định tìm kiếm kiểu gì?



Nhưng mà trời xanh vẫn luôn ưu ái hắn, sau 3 ngày liên tiếp thì hắn cũng đã tìm được chiếc nhẫn đó rồi.

Khi Trình Tử Mộ một lần nữa cầm nhẫn và xuất hiện trước mặt Tần Thư, sắc mặt Tần Thư đã lạnh hơn một chút:

“Trình Tử Mộ, anh chơi tôi có vui không? Đồ vật đã ném đi rồi thì tôi sẽ không nhận lại nữa.”

Hắn im lặng một lúc rồi kéo Tần Thư ôm vào trong ngực, hai mắt hắn đỏ bừng lên, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào:

“Tiểu Thư, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh chưa từng có ý nghĩ muốn chia tay với em.”

“Tiểu Thư, nếu anh nói người tỉnh lại sau khi hôn mê trước đây… không phải là anh, em có tin không?”

Trình Tử Mộ cố gắng ngăn cản bản thân ngất xỉu để giải thích với Tần Thư.

Tần Thư giãy giụa một chút: “Anh đi bệnh viện trước đã.”

“Không được, anh không muốn em hiểu lầm anh.”

Sau khi giải thích đến chữ cuối cùng, hắn mới yên tâm mà hôn mê bất tỉnh.

Người ta thường nói, đừng bao giờ làm tổn thương người thực lòng yêu bạn, nếu không sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.

Từ trước đến nay tôi không tin lời này, mãi cho đến khi báo ứng đó xuất hiện trên người tôi.

Ba tháng sau, Tần Thư kết hôn với Trình Tử Mộ.

Mà tôi thì mãi mãi bị giam lại ở tiểu khu này, mãi mãi không thể vào trong nhà của bọn họ. Tôi chỉ có thể nhìn bọn họ vui vẻ về nhà, sống hạnh phúc hết năm này qua năm khác.

Có lẽ là trong một buổi tối nào đó, khi bọn họ dắt tay tản bộ, tôi mới có cơ hội ở gần Tần Thư thêm một chút.

Ba năm sau, Tần Thư sinh được một đứa con gái đáng yêu. Trình Tử Mộ càng yêu thương cô ấy nhiều hơn, mỗi lần ra cửa đều lưu luyến không muốn rời, khiến cho Tần Thư không kiên nhẫn mà phải đuổi hắn đi.

Vào buổi chiều tối một ngày cuối tuần, Trình Tử Mộ ôm con gái của bọn họ và đi dạo ở tiểu khu. Tôi lại gần nhìn thì thấy con bé đang cười với tôi, trong lòng lập tức trở nên mềm mại.

Đứa trẻ đó rất giống Tần Thư, con bé ấy đang cười với tôi.

Tần Thư cũng nhanh chóng xuất hiện, cô ấy mặc trang phục màu hồng nhạt, vẫn là dáng vẻ dịu dàng mềm mại như trước đây. Dường như trên khuôn mặt Tần Thư vẫn chưa in hằn dấu vết của năm tháng.

Cuối cùng tôi mới hiểu được, tôi đã bỏ lỡ một bông hoa hướng dương ấm áp.

Trong lúc tôi đang thất thần, Trình Tử Mộ bỗng nhiên kích động mà kêu lên:

“Tiểu Thư, con chúng ta vừa gọi bố…”

Ánh hoàng hôn rực đỏ cuối chân trời, cỏ cây nhẹ nhàng lay động theo làn gió.

Trước đây đã vô số lần cơ hội xuất hiện trước mặt tôi, nhưng tôi lại không bắt lấy.

Phụ bạc tấm lòng người khác, cuối cùng báo ứng lại vận lên chính mình.

[Hoàn]