7
Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, và vô số lần khác nữa.
Một lần nọ, Trình Tử Mộ rời đi nửa chừng vì Lạc Hoan thì Tần Thư cuối cùng đã nhận ra có điều gì không ổn. Bởi vì khung cảnh này giống hệt như ngày đó, khi tôi bỏ rơi cô ấy để đi tìm Cố Lê.
Tính tình Tần Thư từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt thì gương mặt cô ấy vẫn sẽ luôn lộ ra vẻ tươi cười.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tần Thư mất bình tĩnh là khi đến bệnh viện thăm một người bạn, và cô ấy đã vô tình nhìn thấy tôi đang ở bên cạnh Cố Lê.
Lúc đó tôi đã nói dối Tần Thư, tôi nói là tôi bận tăng ca nên không về nhà.
Thời điểm đó tôi vẫn chưa muốn chia tay với Tần Thư, nhưng cũng không thể buông bỏ được Cố Lê. Vì thế tôi vội dỗ dành cô ấy đó chỉ là bạn học cùng trường ngày trước, sau này tôi sẽ chú ý đúng mực hơn.
Sau đó cãi vã nhiều hơn, tôi bắt đầu phiền chán. Đồng thời tôi cũng quên mất một chuyện, mỗi lần tôi lấy cớ tăng ca đề ra ngoài thì Tần Thư đều sẽ tin tưởng tôi vô điều kiện.
Nhưng Tần Thư cũng không đi tìm Cố Lê gây phiền phức.
Chỉ là vài ngày trước khi đề nghị chia tay, khi Tần Thư đến công ty thì bắt gặp Cố Lê từ văn phòng tôi đi ra ngoài.
Lúc đó tôi lấy cớ với Tần Thư là giúp một người bạn cùng trường tìm công việc.
Thực ra lúc đó tôi cảm thấy rất vui vẻ vì Cố Lê đến tìm tôi giúp đỡ, cô ấy cần tài nguyên và nhân lực trong tay tôi. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn ở phía sau cô ấy, bây giờ vị trí của hai chúng tôi đã thay đổi, tôi không chỉ thỏa mãn được hư vinh mà còn có chút cảm giác thành tựu trong lòng.
Vậy nên khi tôi ở bên ngoài phòng trà và nghe được Cố Lê và Tần Thư đang nói chuyện, cảm giác hưng phấn này lại càng dâng cao.
Tần Thư chỉ nhẹ nhàng lên tiếng “Cô Cố, Chu Nghiêu có bạn gái rồi, cô làm như vậy có phải là hơi bất tiện không?”
Cố Lê cười khẽ: “Bạn gái? Cô Tần, tôi cũng đã làm gì đâu?
“Theo tôi được biết thì hai người ở bên nhau đã hơn 5 năm, tôi mới trở về còn chưa đến nửa năm. Nếu như bị cướp đi thật thì chỉ có thể khẳng định một điều… anh ấy không thuộc về cô.”
Tần Thư trầm mặc hồi lâu rồi mới nói “Tôi tin tưởng anh ấy.”
Tôi không cắt ngang cuộc trò chuyện đó mà xoay người bỏ đi, rồi vào đêm Tần Thư bị bệnh thì phản bội lòng tin của cô ấy, tôi ra ngoài đi dự sinh nhật Cố Lê.
Vào buổi sáng ngày chúng tôi chia tay, Tần Thư đã nói:
“Chu Nghiêu, tôi cảm thấy việc tranh giành đàn ông với một người phụ nữ khác thật sự là rất vô nghĩa. Tôi chỉ luyến tiếc những tình cảm mà mình bỏ ra suốt 5 năm nay, dù có khóc thì cũng chỉ là đau lòng cho chính mình. 5 năm cũng là thời gian khá dài, nhưng thà chấm dứt sớm còn hơn dày vò nhau cả đời. Tôi chấp nhận chia tay, cũng xem như đoạn tình cảm này không có kết quả. Còn riêng anh thì tôi đã từ bỏ rồi.”
Bây giờ tôi chỉ muốn nhìn thấy Tần Thư sẽ đối mặt với Trình Tử Mộ và mối tình đầu của hắn như thế nào. Hơn nữa cô ấy và Trình Tử Mộ quen nhau chưa được bao lâu, cảm tình cũng sẽ nhanh rạn nứt.
Buổi hoàng hôn ngày hôm đó, sau khi tan làm thì Tần Thư đi thang máy từ tầng 3 đến tầng 8. Cô ấy vừa định vào văn phòng của Trình Tử Mộ thì có người từ bên trong đẩy cửa đi ra.
Người đó là Lạc Hoan, tuy lớp trang điểm lộng lẫy nhưng 2 mắt đỏ bừng, hiển nhiên là cô ta vừa khóc.
Hai người họ nhìn thấy nhau thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó Lạc Hoan cúi đầu rời đi.
Tôi nhìn nét mặt Tần Thư thoáng hiện lên vẻ mơ hồ, không hiểu sao trong tim lại có cảm giác đau nhói, thậm chí còn nảy sinh mâu thuẫn trong lòng.
Tôi vừa hy vọng chuyện giữa Trình Tử Mộ và Lạc Hoan bị phát hiện. Nhưng lại không muốn Tần Thư phải chịu tổn thương.
“Tiểu Thư?” Trình Tử Mộ thấy Tần Thư đứng ở cửa, hắn định qua đó kéo cô ấy lại, nhưng lại bị cô ấy tránh đi.
Tần Thư điều chỉnh tâm trạng một chút rồi ngẩng đầu nhìn hắn:
“Trình tổng, người vừa ra ngoài là ai?”
“Giám đốc Lạc của tập đoàn Bo'ao.”
Cô ấy cong khóe môi “Vậy… cô ấy là ai?”
“Là tình đầu của anh.”