The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 10: Sau cuộc chiến




Tên pháp sư nhanh chóng chộp lấy những đồng tiền vàng và cho vào áo choàng như vừa mới bị dội một gáo nước lạnh lên đầu và đuổi theo Riftan.

"Đ-đợi đã!"

Riftan nhìn cậu ta một cách khô khan, như thể muốn hỏi bằng mắt rằng có chuyện gì. Pháp sư nhìn sang bên này, và vội vàng nói.

"C-cậu vẫn chưa được điều trị. Ngồi xuống một lát đi. Tôi sẽ chữa cho cậu bằng phép thuật."

Riftan không nghĩ sẽ tin tưởng giao cơ thể của mình cho một người không đáng tin cậy. Chàng định từ chối lời đề nghị, nhưng rồi chàng nhìn những người xung quanh. Lính đánh thuê tràn qua khu vực này và chàng thì vừa nhận được một lượng tiền vàng rất lớn, những ai đang để mắt đến chúng có thể sẽ lên kế hoạch thực hiện một cuộc phục kích.

Chàng đưa mắt sang chỗ khác. Mặc dù Lãnh chúa của Nebron dường như bị phân tâm với xác chết của wyvern, nhưng có khả năng ông ta sẽ đổi ý và cố gắng lấy lại số tiền mà ông ta đã trả. Riftan chỉ bị bầm tím nhẹ nhưng vẫn tốt hơn nếu cơ thể ở trong tình trạng hoàn hảo, vì vậy chàng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

"Được. Làm ơn."

"Hãy ngồi xuống đây."

Pháp sư thở phào nhẹ nhõm và chỉ vào một tảng đá lớn. Riftan nhét bao tiền vàng vào trong túi và ngồi xuống. Pháp sư ngay lập tức chữa trị vết thương cho chàng bằng phép thuật để cơ thể được phục hồi. Riftan cào cổ khi cảm nhận một luồng nhiệt ấm áp truyền vào cơ thể mình. Trước đây chàng đã được điều trị bằng phép thuật, nhưng cảm giác một ngoại lực xuyên thấu vào xương tủy khiến chàng luôn cảm thấy khó chịu. Chàng di chuyển với cơ thể cảm thấy nhẹ hơn đáng kể và từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Cám ơn."

Chàng lẩm bẩm một lời cảm kích bắt buộc và định quay đi, nhưng một bàn tay quá gầy cho một người đàn ông, nắm chặt gấu quần của chàng. Riftan nhướng mày khó chịu.

"Gì nữa đây?"

"C-cậu đi đâu vậy?"

"Và tại sao tôi phải nói với cậu điều đó..."

Riftan cố rũ bỏ cậu ta một cách lạnh lùng vì khó chịu với sự quấy rầy và thở dài.

"Còn đi đâu nữa? Tôi phải đi và tách lũ quái vật ra. Tôi phải giúp mổ xẻ chúng và hoàn thành phần việc còn lại."

Chàng hất cằm về phía những người lính đánh thuê đang lắp ráp thiết bị để mổ xẻ lũ quái vật, và pháp sư thả tay ra, mắt cậu ta chớp chớp nhận ra rằng cuộc thám hiểm vẫn chưa kết thúc. Thật vậy, pháp sư dường như thiếu thứ gì đó trong mắt Riftan.

Chàng tặc lưỡi nhẹ và đến hỗ trợ tách xác wyvern, nhưng sau đó nhận ra rằng tên phù thủy ngốc nghếch đang theo bước chân của chàng. Sự kiên nhẫn đã chạm đến đáy. Riftan nhìn cậu ta đầy đe dọa.

"Sao cậu đi theo tôi?"

"Ch-chà, đó là..."

Chàng trai đang bồn chồn ngẩng đầu lên và nói không biết xấu hổ.

"Bởi vì tôi là một pháp sư hỗ trợ! Tôi đã nhận được phần tiền công của mình, vì vậy tôi sẽ giúp cậu cho đến cùng."

"Tôi không cần cậu nữa, cậu có thể quay lại nhóm của mình."

Riftan nói không chút do dự và bước về phía toa xe, nhưng pháp sư khẩn trương giữ lấy chàng.

"Nếu tôi quay lại bây giờ, họ sẽ cố lấy tiền vàng của tôi!"

Riftan có một biểu hiện dữ tợn trên khuôn mặt của mình. Chàng nghĩ người này không biết gì, nhưng thật ngạc nhiên, cậu ta có vẻ hiểu rõ tình hình. Giống như một chú gà con theo sau mẹ của nó, tên pháp sư bám vào chàng, bắn cái nhìn đầy nghi hoặc cho bất kỳ ai xung quanh.

Cậu ta trông giống Riftan khi chàng lần đầu tiên gia nhập quân đoàn đánh thuê, pháp sư dường như cũng có một cuộc sống khó khăn. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Riftan có nghĩa vụ phải bảo vệ con người thô sơ này. Chàng lạnh lùng khịt mũi.

"Điều đó thì liên quan gì đến tôi? Cậu có thể đối phó với họ bằng phép thuật của mình."

"Tôi không thể sử dụng phép thuật để tấn công con người! Ngay từ đầu, là lỗi của cậu khi ném cho tôi những đồng tiền vàng trước mặt mọi người! Chính xác mà nói, không phải đó là trách nhiệm của cậu sao, nếu tôi bị nhắm mục tiêu bởi những con người tham lam mù quáng này và sau đó xác của tôi được tìm thấy trong rừng?"

Ngay cả Riftan, người không nháy mắt bởi bất cứ thứ gì, nhất thời cạn lời trước thái độ trơ tráo của con người này.

'Sau khi làm nhiều nhất có thể cho anh chàng này, mình lại nghe những lời như thế từ miệng cậu ta.'

Riftan cau mày và nói một cách gay gắt.

"Nếu cậu không trân trọng nó thì trả lại đây."

Ngay khi chàng nóng lên, tên pháp sư, người đã đeo bám chàng không buông, tạo một khoảng cách đáng kể với chàng. Riftan trừng mắt nhìn cậu ta đang sững sờ khi ôm chặt lấy chiếc túi chứa phần xu của mình, sau đó thở dài và kiên quyết quay lưng lại với cậu ta. Tuy nhiên, tên pháp sư không hề bị chàng uy hiếp, thực tế là cậu ta vẫn tiếp tục bám theo và thì thầm một cách kín đáo.

"Ý tôi là, tôi biết ít nhất mình sẽ an toàn nếu ở bên cạnh cậu. Khi đó những người khác sẽ không dám làm hại tôi."

"..."

"Cậu không có gì để mất cả. Pháp sư có ích về nhiều mặt. Như cậu đã thấy đó, tôi có thể nâng nhiều vật nặng. Nếu cậu mệt mỏi, tôi có thể hồi sức cho cậu bằng phép thuật. Nếu cậu bị thương, tôi có thể chữa nó nhanh chóng bằng phép chữa trị. Cậu thấy đấy, đó sẽ là một mối quan hệ cho đi và nhận lại."

Riftan giả vờ không nghe khi chàng chui vào xe hàng và lục lọi các trang bị. Bất chấp sự hỗn loạn mà các wyvern đã gây ra, không gì trong xe bị hư hại cả. Chàng chọn một chiếc kìm sắt để lột da con quái vật và một chiếc cưa làm từ vật liệu đặc biệt để cắt các khớp của nó.

Những lính đánh thuê khác đã hoàn thành việc lắp ráp thiết bị và đang hút hết máu từ cơ thể của wyvern. Trong số đó, Riftan tìm thấy Samon và trừng mắt nhìn anh ta dữ dội. Cảm nhận được sự tức giận của chàng, anh ta vội vàng quay đi, giả vờ bận rộn và đi mất.

Riftan nhìn bóng dáng đang rút lui của anh ta và nghiến răng, kéo một cái cưa cao bằng chàng và đi tới trước xác của con wyvern. Chàng đang suy tính cách đối phó với Samon sau đó, nhưng tên pháp sư lẽo đẽo theo chàng đến mọi nơi và huyên thuyên không ngừng.

"Tôi nhận ra rằng tôi chưa giới thiệu bản thân. Tên tôi là Ruth Serbel, cứ tự nhiên gọi tôi là Ruth. Tôi nghe những lính đánh thuê khác gọi cậu là Calypse... Tôi cũng thoải mái gọi cậu là Calypse, có ổn không?"

Riftan nghiến răng. Pháp sư rên rỉ và bật ra tiếng cười ngượng nghịu.

"Tất nhiên, tôi sẽ không! Tôi đã tự phụ rồi. Tôi sẽ lịch sự và gọi ngài là ngài Calypse."

***

Do số lượng lính đánh thuê đã giảm, việc xử lý các wyvern mất nhiều thời gian hơn dự kiến. Phải mất nửa ngày để rút hết máu khỏi cơ thể những con quái và lốc da của chúng để làm da thuộc, và một ngày nữa để tách thịt khỏi xương chúng.

Trong tất cả khoảng thời gian đó, tên pháp sư thực sự chưa bao giờ rời khỏi chàng. Bất cứ khi nào chàng cố gắng đi đến một nơi nào đó, cậu ta sẽ đi theo. Nó làm cho không khí thật ngột ngạt, cậu ta theo chàng như những con nhân ngư đực bám theo con cái trong mùa giao phối - khiến chàng hoàn toàn chán ngấy với sự hiện diện của cậu ta.

Tên pháp sư luôn canh cánh, lo lắng rằng ai đó sẽ lấy trộm tiền vàng của mình, nên cậu ta không mất cảnh giác dù chỉ trong giây lát. Thời gian trôi qua, phần bọng mắt của cậu ta trở nên thâm quầng và khuôn mặt nhợt nhạt kiệt sức thấy rõ. Riftan nghĩ rằng sẽ tốt hơn nhiều nếu chàng không đưa cho cậu ta bất kỳ khoản tiền nào.

Mặc dù vậy, chàng tự hỏi tại sao một pháp sư lại bảo vệ và vui mừng về số tiền cậu ta đã nhận trong khi các pháp sư thường kiếm được số tiền lớn hơn đáng kể, tùy thuộc vào loại thám hiểm. Dường như pháp sư này đã bị lợi dụng bởi những kẻ tàn bạo và, vì một lý do nào đó, cậu ta tin chắc rằng Riftan sẽ bảo vệ cậu ta bằng mọi giá.

Mặc dù hành động trơ trẽn của tên pháp sư đã đánh gục chàng, Riftan quyết định sẽ rời bỏ cậu ta khi cuộc thám hiểm kết thúc. Bên cạnh đó, sự lo lắng của pháp sư cũng không hề quá đáng. Bản thân chàng cũng không ít lần cảm nhận được âm mưu và ánh mắt khác thường của những tên lính đánh thuê khác.

'...Mặc dù cậu ta mặt dày, những cũng tốt hơn là không có ai bên cạnh mình.'

Trong nhiều ngày, họ không thể tránh khỏi việc hy sinh giấc ngủ và đối phó với sự lo lắng rằng họ sẽ bị cướp nếu mất cảnh giác. Tuy nhiên, nếu họ tỏ ra tự mãn, điều đó có thể dẫn đến một thảm họa. Riftan đang trên đường trở về sau chuyến thám hiểm, nghiến răng khi thấy tên pháp sư vẫn đi theo mình như thể đó là điều đương nhiên.

"Này, cho tôi ít không gian đi. Cậu định theo tôi trong bao lâu nữa đây?"

"Hành trình trở về là nguy hiểm nhất! Có thể có người núp trong rừng chờ để tấn công đấy!"

Riftan nuốt những lời khó nghe đang dâng lên cổ họng, nhìn tên pháp sư run lên như một ông già bị suy nhược thần kinh. Nỗi sợ hãi của cậu ta không phải là vô căn cứ, đúng thật là phục kích trong rừng có lợi hơn nhiều so với nơi họ cắm trại.

"Được rồi. Thay vào đó, hãy đi ngay sau khi chúng ta ra khỏi rừng."

"Tôi không có nhiều điều để nói về điều đó. Tôi đã được phép tham gia chuyế đi này cho đến khi chúng ta đến được làng Golden Sand."

Riftan, người miễn cưỡng bước sang một bên để nhún nhường, cứng đờ người. Chàng từ từ quay đầu lại và nhìn cậu ta chằm chằm. Tên pháp sư ưỡn ngực và đắc thắng tuyên bố.

"Bây giờ tôi cũng là một thành viên của Quân đoàn đánh thuê Black Horn. Tôi đã vừa hỏi và anh ta nói với tôi rằng một pháp sư sẽ luôn được chào đón."

Riftan chuyển hướng nhìn về phía mà pháp sư đang chỉ. Cậu ta chỉ vào Samon, người đang chất đồ lên yên ngựa.

'Thằng khốn nạn đó...'

Khi chàng đang ở trong xe hàng, tên pháp sư đột nhiên leo lên và ngồi trên bệ gỗ đối diện với chàng. Riftan đã nhẫn nhịn sự thôi thúc muốn đá cậu ta ra ngoài vào thời điểm đó. Chàng không có quyền ngăn cản cậu ta gia nhập đội lính đánh thuê. Khách quan mà nói, pháp sư sẽ có đóng góp quý giá trong các chuyến thám hiểm và quyết định chấp nhận cậu ta của Samon không phải là hoàn toàn vô lý.

Tuy nhiên, chàng không hề có ý định cho phép cậu ta bám lấy mình. Riftan gầm gừ trong giận dữ và khanh tay trước ngực.

"Tôi sẽ không ngăn cản cậu nếu cậu thực sự muốn tham gia, nhưng cậu đã nhầm nếu đang mong đợi tôi hỗ trợ cậu. Cậu sẽ bị loại bỏ một khi mọi việc trở nên khó khăn."

Vai của tên pháp sư rung lên giống như Riftan đã khiến cậu ta sợ hãi nhưng ngay sau đó đã lừa được chàng.

"Wow, thiệt tình! Đã bao giờ tôi yêu cầu ngài bảo vệ tôi chưa? Đừng lo lắng! Tôi sẽ làm phần việc của mình. Ngay cả khi ngài cố gắng tìm kiếm mọi ngóc ngách của Lục địa phía Tây, ngài cũng sẽ không tìm thấy một pháp sư nào giỏi hơn tôi đâu."

Riftan cười vô ích.

"Thật nực cười khi cậu nói những điều như vậy trong khi cậu vừa thất bại trong cuộc thám hiểm này. Nếu bùa mê ngủ của cậu hoạt động bình thường, chúng ta sẽ không thiệt hại lớn như vậy."

"À... hóa ra lý thuyết của tôi và thực hành hơi khác một chút..."

Mặt pháp sư tối sầm lại và cậu ta thú nhận với một tiếng thở dài.

"Tôi đã học tập và mắc kẹt trong một tòa tháp trong nhiều thập kỷ. Tôi chỉ mới có kinh nghiệm thực tế chưa đầy nửa năm. Trước đó, tôi chỉ dùng phép thuật cho việc chữa bệnh và phục hồi. Lần đầu tiên tôi bỏ bùa ngủ lên một con quái vật là khi tôi tham gia một chuyến thám hiểm loài bán-rồng... Tôi không biết rằng so với chúng, mấy con wyvern có khả năng kháng phép cao hơn nhiều. Tôi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tươngt ự nữa đâu."

Riftan bật cười.

'Trong nhiều thập kỷ, cậu ta nói. Anh chàng trông khoảng 20 tuổi là cùng. Mọi thứ phát ra từ miệng cậu ta toàn là phòng đại và hư cấu.'

"Hãy chứng minh thực lực của cậu qua hành động. Thật vô ích khi chỉ khoe khoang bằng lời."

Pháp sư im lặng như thể cậu ta không còn gì để phản bác. Riftan dựa vào bức tường gỗ của toa xe và nhắm mắt lại. Mặc dù chàng đã bảo pháp sư hãy chứng minh bản thân, nhưng chàng không có kế hoạch vướng vào cậu ta trong bất kỳ tình huống nào.

Rõ ràng, phép thuật rất tiện lợi. Tuy nhiên, tốt hơn hết nên loại bỏ bất cứ điều gì có thể thất bại ngay từ đầu. Không gì nặng nề hơn là một kế hoạch đi sai hướng, vì vậy chàng không thể tin tưởng vào kẻ khoác lác này một chút nào.

Tuy nhiên, bất chấp quyết tâm rũ bỏ cậu ta, người đàn ông tên Ruth vẫn kiên trì bám theo chàng. Cậu ta được giao nhiệm vụ đi theo sau anh ta, và khi ở quán trọ, cậu ta khăng khăng dù phải chết cũng phải ở căn phòng bên cạnh Riftan. Riftan ngay lập tức nhận ra rằng tên khốn kiếp đó đang sử dụng chàng như người hộ tống cá nhân bất cứ khi nào cậu ta có cơ hội.

Khó chịu nhất là lời đồn lan truyền trong đội đánh thuê rằng chàng đang bảo vệ tên pháp sư. Nhờ đó, cậu ta đã có thể hòa nhập một cách suôn sẻ vào nhóm lính đánh thuê của họ.