The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 12: Cận kề cái chết




"Thời tiết sẽ không tệ hơn trong hai, ba giờ tới."

Riftan đo hướng gió và độ dày của những đám mây, và nhảy lên một tảng đá. Ruth đang hổn hển chăm chỉ theo sau chàng, thở dài thườn thượt và trườn lên con đường đầy đá. Họ leo thêm 40 phút, sau đó nghỉ ngơi khi tìm thấy một hồ nước nhỏ.

"Hãy nghỉ ngơi ở đây một chút."

Tên pháp sư chỉ gật đầu, không còn tí sức lực để đáp thành lời. Riftan mở bình nước và uống hết phần còn lại. Sau đó, chàng múc một ít nước từ hồ và đưa nó cho pháp sư. Ruth ngồi phịch xuống đất, uống một hơi và hỏi Riftan trong khi thở không ra hơi.

"Sẽ mưa sao?"

"...Sớm thôi."

Riftan trả lời một cách thẳng thừng, lấy thịt khô trong túi và nhai nó. Sau năm phút, họ lại tiếp tục cuộc hành trình. Những đám mây đen bắt đầu tụ lại phía trên họ, vượt ra ngoài những đỉnh núi trơ trụi, xám xịt.

Cảm thấy gió thổi lồng lộng, Riftan vội vàng tìm kiếm xung quanh một nơi có thể trú mưa. Khi thúc giục tên pháp sư leo lên con dốc đứng, Riftan phát hiện ra một hang động nhỏ giữa những tảng đá khổng lồ.

"Với tốc độ này, chúng ta sẽ hết nhu yếu phẩm trước khi chúng ta đến đích."

"Nếu vậy... thì không bao lâu nữa chúng ta sẽ trắng tay."

Ruth đáp lại một cách cộc lốc, thở gấp gáp.

"Ngài nghĩ có bao nhiêu người đang leo lên Dãy núi Ramek với tốc độ kinh hoàng như vậy? Chúng ta đã rời đi ngay khi nhận được nhiệm vụ, thậm chí những lính đánh thuê khác đã chấp nhận nhiệm vụ này và rời đi sớm nhất có thể, bây giờ vẫn đang ở phía sau chúng ta. Vì vậy, cin hãy ngừng nhìn tôi một cách thảm hại như vậy. Không có pháp sư nào khác trên thế giới có thể chịu đựng được điều này lâu như tôi đâu."

"Nếu cậu sử dụng sức lựa của mình để đi thay vì nói chuyện, chúng ta đã đến đích bây giờ rồi đấy."

Ruth mở miệng để trả đũa và bác bỏ lời nói của chàng thì một tiếng gầm vang vọng từ bầu trời. Riftan quay đầu nhìn cơn mưa tầm tã. Không mất nhiều thời gian để những đỉnh núi màu đen được phủ bằng màn sương trắng. Ruth ngồi dựa vào vách hang, lầm bầm không ngừng, có lẽ để giảm bớt căng thẳng.

"Giá như tôi biết điều này sẽ xảy ra, tôi đã đi theo những lính đánh thuê khác và tham gia một nhiệm vụ khác. Những gian nan trở nên đau khổ hơn và những lời chỉ trích ngày càng cay nghiệt hơn..."

"Tôi thực sự hy vọng cậu làm như vậy, sẽ tốt hơn nếu cậu làm điều đó vào lần sau."

Riftan lẩm bẩm một cách khô khan, ngồi duỗi một chân ra. Nước mưa nhanh chóng thấm đen những nhánh cây xơ xác. Ruth đang ngồi với chiếc chăn quấn quanh người như cái kén, đột nhiên mở miệng nói.

"Ngài Calypse, tại sao ngài chỉ chọn những nhiệm vụ khó? Mặc dù khám phá tàn tích và tìm kiếm di tích hoặc cổ vật kiếm được nhiều tiền, nhưng có rất nhiều mối nguy hiểm đi kèm. Khả năng cao ngài sẽ chạm tráng với quái vật hoặc những cái bẫy khó chịu. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu tham gia vào chiến trường như mọi người sao? Với kỹ năng của Ngài Calypse, ngài sẽ có những đóng góp huyền thoại..."

Riftan trả lời, cắt ngang Ruth ở giữa câu.

"Không có tiền trong các cuộc chiến. Bắt được một con bán-rồng sẽ có giá tốt hơn rất nhiều."

"Nhưng những người tham gia vào chiến tranh có nhiều khả năng để thăng tiến. Nếu ngài thể hiện tốt, ngài có thể lọt vào mắt xanh của các quý tộc và trở thành một hiệp sĩ..."

"Tôi không có hứng."

"...Nếu ngài tiếp tục sống như thế này, ngài có thể sẽ chết trước khi ngài bốn mươi tuổi."

Môi dưới của Ruth nhô ra trong khi càu nhàu. Riftan khịt mũi khi nhìn cơn mưa mờ ảo.

"Vậy, tôi sẽ phải ăn nhiều hơn từ bây giờ trong khi tôi vẫn có thể ăn nếu tôi chỉ sống được bấy nhiêu đó."

Những giọt mưa rơi ngày càng dày. Vì hầu hết quái vật đều ghét mưa, nên không cảnh giác một chút cũng không sao. Riftan nới lỏng thắt lưng và nhắm mắt lại, định tận dụng cơ hội để lấy lại năng lượng và thể lực. Tuy nhiên, tên pháp sư dường như không muốn để chàng nghỉ ngơi và hỏi với giọng đầy nghi ngờ.

"Giờ ngài bao nhiêu tuổi?"

"Không phải cậu vừa than vãn vì gian nan sao? Ngay khi cơn mưa này tạnh, chúng ta sẽ lập tức lên đường và tiếp tục cuộc hành trình. Hãy nhân cơ hội này mà ngủ đi."

Ruth lại ngậm miệng trước giọng nói sắc bén của Riftan. Nhưng như không thể kiềm chế được sự tò mò đột ngột của mình, cậu ta tiếp tục chọc chàng bằng những câu hỏi.

"Có lẽ ngài đang ở độ tuổi ngoài hai mươi chăng?"

Riftan thở dài. Một khi anh chàng này bắt đầu đặt câu hỏi, cậu ta sẽ không bao giờ để yên cho đến khi chàng trả lời chúng. Thay vào đó, tốt hơn hết hãy nhanh chóng thỏa mãn sự tò mò của cậu ta.

"Tôi mười sáu tuổi."

"..."

Riftan kéo mũ áo sâu hơn qua đầu, hy vọng tên pháp sư sẽ yên lặng một chút và điều chỉnh tư thế để giúp mình nghỉ ngơi tốt hơn. Đúng lúc đó, một tiếng thét chói tai vang lên.

"Mười sáuuuuuuuuuuu?!"

Tên pháp sư giật mình đứng dậy, va đầu mạnh vào nóc hang hẹp. Ruth nhìn Riftan từ đầu đến chân như không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, ôm đầu xoa chỗ đau, những giọt nước mắt đau đớn trào ra.

Riftan nhìn cậu ta chằm chằm. Chàng biết cậu ta không có nhiều khía cạnh nam tính, nhưng phản ứng của Ruth thật quá đáng, điều đó đã xúc phạm chàng.

Riftan cằn nhằn dữ dội.

"Cậu có vấn đề gì với tuổi của tôi?"

"Đừng có đùa nữa! Đứa trẻ mười sáu tuổi nào lại như thế chứ?"

Tên pháp sư kêu lên, nhìn vào cơ thể của Riftan.

"Không có lý nào một đứa trẻ mười sáu tuổi có được vóc dáng và khuôn mặt đó. Ngài nhảy lên mình con wyvern mà không chớp mắt, lao vào bọn bán-rồng và đâm vào cổ chúng! Ngài làm đủ thứ chuyện tàn nhẫn và mới chỉ được mười sáu năm kể từ khi ngài được sinh ra? Ngài đã sống cái kiếp quái quỷ gì để trở nên như thế này?"

"...Ý cậu là sao chứ?"

Pháp sư run rẩy cảm nhận được sự thù địch nhẹ trong giọng nói của chàng, cười ngượng nghịu và khóe miệng nhếch lên một cách bất thường. Tuy nhiên, cậu ta phải nói những gì mình muốn nói, bởi vì cậu ta là một người không thể bỏ qua sự tò mò của mình. Pháp sư nhìn vào mắt Riftan một cách kiên quyết, mở miệng nói.

"Ngài trông giống như một người đã trải qua mọi thứ, cứ như một cựu chiến binh. Làm thế nào mà một đứa trẻ mười sáu tuổi có thể biết được quá nhiều sự tàn khốc của thế giới này? Chỉ là thật vô lý khi một người quá trẻ lại có được sức mạnh tuyệt đối đó!"

"Mười sáu tuổi và trông như thế này thì sao chứ!"

Tên pháp sư im lặng trước tính khí cáu kỉnh và nóng nảy rõ ràng của chàng. Một biểu cảm tinh tế nhưng phức tạp khắc trên khuôn mặt của Riftan.

"Vậy thì, ngài bao nhiêu tuổi khi gia nhập quân đoàn đánh thuê? Ngài bắt đầu cầm kiếm từ lúc mấy tuổi? Ngài đã..."

Vào lúc đó, không hề báo trước, một tia chớp chói mắt xuất hiện trên bầu trời, sau đó là một tiếng sấm vang dội. Riftan ngay lập tức nhận thấy một mùi lạ trong không khí và đẩy tên pháp sư xuống đất. Một cái bóng khổng lồ dưới cơn mưa tầm tã.

"Này, này... chúng ta hãy nói về điều này! Không cần phải đi xa như vậy và đẩy tôi xuống đất đâu!"

"Im đi!"

Một con quái vật khổng lồ đang lảng vảng xung quanh và bắt đầu tiếp cận họ. Nó to lớn đến mức như cả một ngọn đồi đang di chuyển về phía họ. Nhìn thấy đôi mắt vàng rực của nó lấp lánh và phát sáng trong màn mưa mờ ảo, Riftan nhận ra rằng họ đã bị phát hiện và ngay lập tức rút kiếm ra. Chỉ sau đó pháp sư mới biết điều gì đang xảy ra và thủ thế phòng thủ.

"C-có con bán-rồng nào lớn như vậy không?"

Riftan không thể tự trả lời câu hỏi chứa sự lo lắng rõ ràng của Ruth. Ngay cả bản thân chàng cũng chưa từng gặp phải con quái vật nào to lớn như vậy trong suốt cuộc đời mình. Mặc dù có vẻ ngoài giống bán-rồng nhưng kích thước của nó lớn hơn gấp 4 lần, với những chiếc vảy nhọn màu đen bao phủ toàn thân và có tứ chi.

'Có thể có đã bị đột biến, hoặc một loài hiếm, chưa được biết đến?'

Riftan đang ở trên bờ vực của sự lo lắng. Để đánh bại những con quái vật mạnh hơn và lớn hơn mình gấp nhiều lần, chàng phải có đủ kiến thức về nó. Không chỉ phải hiểu điểm mạnh và điểm yếu của chúng, mà còn cả khuynh hướng và thói quen của chúng để có ưu thế.

Tuy nhiên, chàng chưa bao giờ nhìn thấy con quái vật nào như vậy trước đây. Chàng không biết liệu chúng có độc hay không, và đâu là điểm chí mạng hay điểm yếu. Rất khó để xác định vì cấu trúc cơ thể của nó khác xa so với cấu trúc cơ thể của các phân loài rồng nói chung.

'M.ẹ kiếp, mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải chiến đấu với nó một cách mù quáng.'

"Hãy bảo vệ tôi từ phía sau!"

Riftan hét lên và ngay lập tức ném chiếc móc của mình, quấn một sợi xích quanh chân sau của nó. Mũi con quái vật nhăn lại, và mắt nó lướt qua Riftan với một chút tò mò, rồi nhấc chân lên. Riftan lăn qua bùn, tránh bàn chân có móng vuốt dài của con quái vật, và thả dây xích hết cỡ. Sau đó, chàng buộc nó vào chân còn lại của con quái để hạn chế chuyển động của nó và sinh vật kia loạng choạng nặng nề.

Tuy nhiên, sợi xích quá mỏng để có thể chịu được sức mạnh của con quái vật khác xa với thân hình của một con wyvern. Khi Riftan nhìn thấy những chiếc vòng của sợi xích đang căng ra như thể chúng sẽ đứt, chàng không để lỡ một giây nào và tháo dây xích, nhảy lên cơ thể con quái vật.

Chàng bám chặt vào lưng sinh vật khổng lồ đang lắc lư và dùng dao găm đâm vào lưng nó, tuy nhiên nó chẳng tạo được gì ngoài một đường nhỏ trên lớp da dày của nó. Khuôn mặt của Riftan nhăn nhó vì hoảng hốt và thất vọng. Với kích thước khổng lồ của con quái vật, da và cơ của nó sẽ dày hơn và cứng hơn so với bán-rồng bình thường.

'Ch.ết tiệt, mình thậm chí không có thời gian để thở và suy nghĩ.'

Riftan trèo lên lưng con quái vật hung hãn như đang leo lên một ngọn đồi đang chạy. Khi chàng khéo léo di chuyển đến phần đầu của nó bằng móc của mình, chàng phát hiện ra hai chiếc sừng.

Chàng nắm lấy một trong số chúng để giữ thăng bằng và giơ kiếm lên. Đúng lúc đó, một luồng điện cực mạnh xẹt qua toàn thân chàng. Các giác quan mất đi, và chàng cảm thấy cơ thể như bị xé toạc khi ngã xuống đất, hét lên vì đau đớn.

"Ngài Calypse!"

Nếu pháp sư không tạo ra một chiếc khiên ngay lập tức, chàng sẽ bị đè bẹp dưới đôi chân kềnh càng của con quái vật. Riftan gần như không thể đứng dậy khỏi mặt đất, căng thẳng chân tay co giật của mình.

Chàng nhanh chóng tìm điểm yếu của con quái vật, nắm chặt thanh kiếm với đôi tay run rẩy. Không có vảy trên bụng nó. Ngay khi Riftan nhận ra điều này, chàng chạy về phía sinh vật đó như một cơn gió. Chàng như một kẻ điên khi nhảy xuống dưới sinh vật và bám vào một chân của nó. Chàng quan sát thấy có tia điện ở khắp mọi nơi.

'Có phải nó đang điều khiển tia chớp không? Chết tiệt, thật xui xẻo khi gặp phải một con quái hiếm như thế này.'

Riftan nguyền rủa không ngừng trong suy nghĩ của mình khi trèo lên chân nó bằng một cái móc và vung kiếm. Chàng chọc vào bụng của nó và đúng như dự đoán, chỗ đó dễ bị tổn thương hơn nhiều so với các bộ phận khác trên cơ thể. Riftan đâm thanh kiếm sâu vào góc nơi chân và bụng gặp nhau, sau đó vung kiếm để tạo ra một vết cắt. May mắn thay, có vẻ như chàng đã có thể cắt qua một động mạch và máu đen tuôn ra như thác.

Bất chấp điều đó, Riftan đâm thanh kiếm của mình một lần nữa. Sau đó, con quái vật vùng lên, ho một tiếng thét như xé toạc bầu trời. Tác động nặng nề từ chuyển động của nó đã khiến Riftan bị trượt khỏi chân con quái vật.

Chàng trườn người trong bùn theo bản năng để thoát khỏi cuộc tấn công sau đó của con quái vật. Tuy nhiên, cơ thể của chàng đã bị suy yếu do điện giật, không di chuyển nhanh như chàng muốn.

Chẳng mấy chốc, nỗi đau âm ỉ trong tâm trí chàng chợt trào dâng. Riftan hét lên, đau khổ tột cùng: đầu gối của chàng bị nghiền nát dưới bàn chân nặng nề của con quái vật. Muộn một chút nữa thôi thì cả cơ thể chàng sẽ bị giẫm nát. Nó không thực sự khiến chàng lo lắng rằng liệu chàng có sống sót hay không và kéo lê cái chân hoàn toàn bị dập nát của mình để tìm cách trốn thoát. Nhưng không có nơi nào để trốn cả.

'Đến đây là hết rồi, kết thúc rồi.'

Vào thời điểm khủng hoảng đó, một tảng đá sắc nhọn hình chóp bay lên khỏi mặt đất và xuyên qua cơ thể của con quái vật. Sinh vật mở miệng, nôn ra một tiếng kêu the thé như thể nó sẽ phun ra lửa.

"Ngài C-Calypse! Ngài ổn chứ? Tôi sẽ dùng phép để chữa lành cho ngài ngay bây giờ...!"

Ruth đang choáng váng vì cú sốc, đã nhanh chóng chạy đến để giúp chàng. Riftan hất tay cậu ta ra và hét lên dữ dội.

"Cậu còn đang làm cái quái gì ở đây vậy! Hãy đi và tự cứu lấy mình đi!"

Tên pháp sư bối rối, cậu ta nghĩ rằng cậu ta đã hoàn toàn kết liễu con quái vật, nhưng nó vẫn gầm gừ khi nó thở một cách tối tăm. Sinh vật trong gang tấc đã tránh khỏi bị đốt sống lưng.

Riftan siết chặt thanh kiếm của mình bằng một tay. Con quái vật lao tới chỗ họ với cái miệng há to, nghiền nát những tảng đá cản đường nó, định nuốt chửng cả hai người cùng một lúc. Riftan đẩy Ruth vừa đủ để đưa cậu ta ra khỏi chỗ đó và chạy để tránh cú va chạm. Tuy nhiên, chỉ với một chân còn hoạt động, chàng đã không thể tránh được đòn tấn công.

'Nếu mày không kiểm soát tâm trí của mày, thì mày xong đời rồi đấy.'

Với sức lực còn lại của mình, Riftan vung kiếm và đâm sâu vào mắt con quái vật. Sinh vật mở cái hàm cứng của nó và ngóc đầu lên, hét lớn.

Riftan dùng chân và cánh tay còn lại của mình, trèo lên mặt con quái vật, dùng hết sức mạnh đâm kiếm vào đầu con quái vật. Sau một lúc, sinh vật dừng vùng vẫy dữ dội và trở nên cứng như đá, đổ gục xuống với một tiếng va đập mạnh.

Riftan lăn xuống, cạn kiệt sức lực. Chàng không còn sức để nhấc dù chỉ một ngón tay. Chàng nằm trên mặt đất khi mưa đổ xuống cơ thể héo mòn của chàng. Não chàng mơ hồ, mọi giác quan tê liệt, tầm nhìn thì mờ mịt, như đồng tử bị nhấn chìm dưới nước.

"Ngài C-Calypse..."

Chàng lờ mờ nghe thấy giọng nói khẩn cấp của pháp sư, nhưng chàng không còn gì trong cơ thể để phản ứng lại. Chàng mệt và lạnh.