The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 20: Chàng hiệp sĩ tóc xoăn




Trước lời tuyên bố huyên náo của tên pháp sư, Riftan đập mạnh cái ly của mình xuống bàn. Tuy nhiên, Ruth không hề bối rối và vui mừng đến mức cậu ta vô tư mời những ly bia cho những người xung quanh quán bar.

Riftan nheo mắt nhìn cậu ta, rồi thở dài đứng dậy. Khi chàng cố đi lên phòng của mình, một người đàn ông say rượu không biết từ đâu đến đặt tay lên vai chàng và phá lên cười.

"Cậu đấu đôi điêu luyện quá! Bây giờ, Balbon đang phát điên lên kìa. Cả thành phố đang xôn xao về khả năng một dân thường sẽ là người chiến thắng sau vài thập kỷ. Cảm giác như thế nào khi trở nên nổi tiếng?"

Riftan chỉ cau mày với người đàn ông và cố gắng lạnh lùng kéo cánh tay của anh ta ra. Vào lúc đó, một giọng nói hung hăng vang lên từ góc quán rượu.

"Thật là một lũ ngốc! Một con chó lai mang dòng máu ngoại giáo sẽ lấy đi kho báu của chúng ta, điều đó có gì hay ho chứ?!"

Đột nhiên, căn phòng trở nên tĩnh lặng và yên ắng, giống như ai đó đã dội nước đá lên đầu mọi người. Riftan quay đầu về hướng của giọng nói. Ba người đàn ông ăn mặc như lính canh ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, uống rượu. Một trong số họ đã say đỏ mặt và chỉ vào chàng.

"Giải thưởng của cuộc thi là thanh kiếm của một trong mười hai hiệp sĩ của Darian! Làm sao tôi có thể ở yên khi một báu vật anh hùng của lục địa phía Tây rơi vào tay của một kẻ thờ thần sa mạc hay ngoại giáo nào đó chứ?"

"Anh vừa nói cái gì?!"

Ruth đứng dậy, nổi cơn tức giận.

"Ngài Calypse không phải là người ngoại đạo! Tôi đã theo ngài ấy hơn một năm nay và tôi chưa bao giờ thấy ngài ấy làm bất cứ điều gì trái với giáo lý! Anh có lý do gì để nói như vậy chứ?"

"Tại sao tôi phải cần bằng chứng? Nó đã được viết sẵn trên khắp khuôn mặt của tên đó rồi!"

Người đàn ông chỉ tay về phía Riftan và khịt mũi thật to.

"Làm thế nào mà một kẻ đã làm điều xấu xa, chẳng hạn như săn bắt và bán các bộ phận quái vật, lại dám đứng trước mặt Giáo hoàng?"

"Này, anh có vấn đề gì với những người làm nghề đó để kiếm sống hả?"

Những người lính đánh thuê đang uống rượu ở một bên của quán rượu, gầm lên và lộ ra hàm răng nghiến lợi của họ. Tên lính canh, người đang cố gắng đưa ra lý lẽ của mình, nhún vai và ngẩng đầu lên lần nữa để nói.

"Tôi đã nói gì sai nào?"

"Thật là một tên khốn kiếp thấp hèn, anh đang cố chọc tức chúng tôi sao?"

Một tên lính đánh thuê ăn mặc rách rưới đập mạnh cốc bia của mình xuống và thở khò khè. Khi bầu không khí trở nên hung hãn hơn, những lính canh khác ngồi bên cạnh đã thúc cùi chỏ vào đồng đội của họ như thể để ngăn cản anh ta.

Chỉ sau đó, người đàn ông gây ra vụ náo động mới nhìn xung quanh như chợt thức tỉnh. Riftan im lặng nhìn cảnh tượng đã được giải quyết, mở miệng nói.

"Anh có vẻ không thoải mái với việc tôi giành chiến thắng trong cuộc thi, vì vậy tôi sẽ cho anh một cơ hội để ngăn tôi chiến thắng. Nếu anh có thể gây ra dù chỉ một vết thương nhỏ trên cơ thể tôi, tôi sẽ rút lui khỏi các trận đấu ngày mai. Anh có muốn thách thức không?"

Người đàn ông nhún vai một cách rõ ràng và liếc nhìn thanh kiếm ở thắt lưng. Nhưng anh ta đã im lặng. Riftan quan sát anh ta, tự hỏi liệu anh ta có đủ can đảm để đối đầu trực tiếp với chàng sau những lời lăng mạ công khai đó hay không.

Riftan chế giễu người đàn ông hèn nhát, sau đó quay người leo lên cầu thang. Ruth do dự và cố gắng đuổi theo chàng, nhưng chàng hất cậu ta ra với ánh mắt cay đắng: chàng sẽ chỉ cảm thấy bị xúc phạm nhiều hơn nếu tên pháp sư cố gắng an ủi chàng. Nó đã đủ xấu hổ cho chàng khi đã phản ứng một cách giận dữ vì những điều nhảm nhí tuôn ra từ miệng của tên lính canh.

Chàng đóng sầm cửa rồi cởi áo giáp, ném vào góc tường. Những tia sáng trong xanh của ánh trăng tràn vào phòng qua khung cửa sổ đang mở. Riftan nhìn vầng trăng tròn rồi gục xuống giường.

Đột nhiên, chàng cảm thấy lồng ngực thắt lại khó chịu và bứt rứt: có lẽ đó là những gì nàng nghĩ về chàng. Chàng đã có quá đủ trải nghiệm về những lời lăng mạ và chế giễu, nhưng chàng không thể chịu đựng được khi nghĩ đến việc nàng cũng nghĩ như vậy. Riftan xoa xoa bộ ngực đang đau nhói của mình và nhắm mắt lại để thoát khỏi tâm trạng khó chịu.

Ngày hôm sau, sân vận động chật kín người hơn hôm trước. Trong phòng chờ chỉ còn lại bốn người đàn ông để thi đấu, bao gồm cả chàng, và sáu người đàn ông khác tham dự cùng các hiệp sĩ tranh tài.

Riftan phớt lờ những cái nhìn soi mói của họ và ngồi một mình trong góc phòng chờ, mài kiếm. Một lúc sau, một người lính đến và gọi tên chàng. Chàng đội mũ bảo hiểm lên đầu và bước ra lối đi dẫn đến đấu trường. Đối thủ của chàng là một người đàn ông có vóc dáng to lớn, giống như tên lính đánh thuê tên Geiron. Riftan nheo mắt kiểm tra cậu ta.

Người đàn ông là một hiệp sĩ trẻ với mái tóc xoăn màu cam, nước da đỏ hồng của người đến từ miền Nam, thân hình to lớn như hậu duệ của đàn ông miền Bắc, và một đôi mắt điềm tĩnh không ảnh hưởng nhiều đến vóc dáng bạo lực của cậu ta. Người hiệp sĩ nhìn xuống Riftan và cười rạng rỡ.

"Người anh em, cậu rất giỏi phải không? Tôi đã rất ngứa ngáy muốn gặp cậu kể từ ngày đầu tiên."

Riftan nhướng lông mày với giọng điệu phù phiếm không phù hợp với hình tượng của một hiệp sĩ. Người đàn ông gõ vào thanh kiếm trên lưng mình và tiếp tục nói.

"Tôi đang nói với cậu, tôi cũng hung hăng như cậu vậy. Đã lâu rồi tôi chưa gặp được một đối thủ phù hợp và tôi muốn thưởng thức nó, vì vậy hãy luôn tỉnh táo. Đừng mất cảnh giác, tôi không muốn chuyện này kết thúc một cách dễ dàng."

"... Đối với một người nói nhiều về kỹ năng của tôi, cậu có vẻ không phải là một đối thủ tử tế."

"Tôi không thích những người làm người khác lo ngại một cách không cần thiết như cậu."

Người đàn ông đáp lại, không muốn thua cuộc tranh luận. Khi họ trao đổi những lời lẽ chế nhạo, tiếng kèn lớn đột nhiên vang lên để thông báo họ đang tiến vào. Riftan sải bước vào giữa đấu trường và đứng cách hiệp sĩ một khoảng khá xa. Tinh thần của đối thủ nhanh chóng thay đổi, như thể cậu ta không phải là một người nói chuyện phiếm như đã thể hiện chỉ một lúc trước đó. Riftan kiễng chân và giữ tư thế tập trung.

Ngay sau đó, lá cờ ra hiệu bắt đầu cuộc đọ sức của họ vươn cao, tiếng reo hò vang dội từ đám đông. Hiệp sĩ chắc chắn không hề tỏ ra ngốc nghếch khi vung thanh kiếm dài của mình với tốc độ kinh hoàng. Riftan đỡ đòn bằng kiếm của mình, một tác động nặng nề vang dội trong xương và chàng cảm thấy một áp lực đè lên vai mình. Cứ như thể chàng đã bị trúng một viên đạn bay.

"Tuyệt thật. Cậu đã có thể chặn đòn tấn công phía trước của tôi..."

Người đàn ông nghiến răng nói khi cậu ta đẩy thanh kiếm của mình ra xa hơn và cậu ta có vẻ chân thật với những lời ngưỡng mộ của mình. Riftan cũng ngạc nhiên không kém khi chàng cố đẩy hiệp sĩ trở lại, nhưng cậu ta không hề nhúc nhích. Đó là lần đầu tiên kể từ khi bước sang tuổi mười lăm, chàng gặp một người gần như mạnh mẽ như chàng. Chàng nghiến răng và dùng sức tiếp đất, củng cố tư thế của mình.

Hiệp sĩ cũng nghiến răng trả đũa. Mỗi người đều biết rõ rằng dù chỉ một sai lầm nhỏ hay mất cảnh giác trong giây lát cũng có nghĩa là trận đấu sẽ kết thúc. Một lúc lâu đã trôi qua khi họ dùng kiếm đẩy nhau ở các góc độ khác nhau. Đột nhiên, người đàn ông khẩn trương như một cây cung đang căng và thay đổi tư thế. Cậu ta di chuyển với tốc độ mà Riftan sẽ không bao giờ dự đoán được đến từ một người đàn ông có vóc dáng như cậu ta.

Chàng chặn đường kiếm vung ra từ bên dưới trong gang tấc. Tuy nhiên, người đàn ông ngay lập tức vung kiếm trở lại, không lãng phí một giây nào. Tư thế của cậu ta thay đổi quá nhanh nên rất khó để có cơ hội ra đòn đúng cách. Lưỡi kiếm của họ đập vào nhau, tạo ra tia lửa và âm thanh ầm ầm của sắt va vào nhau vang lên trong màng nhĩ của họ.

'Sẽ rất nguy hiểm nếu cứ tiếp tục như thế này.'

Âm thanh phát ra từ lưỡi kiếm của chàng thật đáng báo động. Nếu đối thủ cứ tiếp tục các cuộc tấn công trực diện, thanh kiếm của chàng sẽ không thể chịu đựng được nữa. Riftan chặn thanh kiếm đáng sợ đang bay về phía mình với một sức mạnh dữ dội và sắc bén nhìn xung quanh để tìm kẽ hở. Thanh kiếm của hiệp sĩ dài hơn và dày hơn thanh kiếm của chàng. Không có cách nào khác để đánh bại cậu ta ngoài việc chấp nhận rủi ro thích đáng.

Riftan điều chỉnh thế của mình, để các đòn tấn công bay với tốc độ đáng sợ về phía đối thủ. Hiệp sĩ cũng thay đổi tư thế, chuyển người và vung kiếm qua đầu Riftan. Riftan rút kiếm từ dưới lên để chặn đòn tấn công sắp tới. Lưỡi kiếm lóe ánh xanh lam của chàng trong gang tấc bật ra thanh kiếm dày gấp đôi của đối thủ.

Chàng không bỏ lỡ khoảnh khắc khi cánh tay của hiệp sĩ khẽ hất lên, để lộ một khoảng hở. Chàng đẩy kiếm qua và nhắm đến đầu cậu ta, đối thủ vội vàng thu lại chuôi kiếm to lớn của mình. Tuy nhiên, cậu ta đã muộn một giây để đỡ đòn của Riftan.

Thanh kiếm của chàng đập vào mũ bảo hiểm của đối thủ. Người đàn ông hầu như không thể cản được đòn tấn công của chàng. Mặc dù không làm bị thương nặng người đàn ông vạm vỡ, nhưng chàng đã thành công phá vỡ thế đứng của cậu ta. Riftan không do dự và dùng chuôi kiếm đánh vào tay cậu ta để tước vũ khí và đâm lưỡi kiếm của chàng vào khe hở của mũ bảo hiểm.

Một sự im lặng nặng nề bao trùm trong sân vận động. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm đang chỉ vào cổ họng mình và tuyên bố với một tiếng thở dài.

"... Tôi đầu hàng."

Một tiếng reo hò vang lên từ khán giả. Riftan từ từ lùi lại và rút kiếm về. Người đàn ông vừa càu nhàu vừa cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm đã nát bét.

"Chết tiệt, đầu tôi đập còn hơn cả khi tôi uống bốn chai bia. Này, nếu tôi chậm một giây để chặn đòn tấn công của cậu, hộp sọ của tôi sẽ vỡ luôn đấy. Định giết tôi à?"

Riftan chế giễu và tra kiếm vào vỏ.

"Không phải cậu cũng định như vậy sao? Nếu tôi bị trúng một trong những đòn tấn công của cậu, tôi sẽ mất một chi đấy."

Chàng đáp lại một cách cay đắng, hất cằm về phía thanh claymore to lớn của đối thủ. Người đàn ông chỉ nhún vai.

"Sẽ thật xấu hổ nếu tôi để cậu kết thúc trận đấu trong vòng chưa đầy năm phút. Ít nhất thì tôi cũng phải cào xước cho bằng được danh tiếng sát thủ một đòn của cậu chứ."

Mặc dù hiệp sĩ đã bị đánh bại bởi một lính đánh thuê đơn thuần, nhưng có vẻ cậu ta không bị sỉ nhục sâu sắc. Cậu ta có hối hận, nhưng không biểu lộ bất kỳ sự tức giận nào. Đối thủ của chàng quay về hướng phòng chờ và nói thật ngầu.

"Cậu đừng có mà thua chỉ vì cậu đã đánh bại tôi."

Riftan nhìn chằm chằm vào dòng chữ khắc trên áo giáp của hiệp sĩ, hứng thú bởi thái độ lập dị của cậu ta. Một biểu tượng của một con rồng quấn bởi đôi cánh được khắc trên đó. Chàng không nhận ra nó thuộc về đội hiệp sĩ nào. Trong nhất thời, chàng nheo mắt và bước vào phòng chờ, không hiểu sao người đàn ông đó lại khác thường như vậy.

***

So với trận đấu đầu tiên, trận chung kết kết thúc dễ dàng hơn. Riftan là nhà vô địch của cuộc thi và leo lên bục nơi Giáo hoàng đang ngồi. Một ông già thanh lịch với bộ râu dài ngồi ở chính giữa, bên trái và bên phải là hoàng gia và quý tộc cao cấp của bảy vương quốc.

Riftan ngay lập tức tìm thấy Công tước Croix trong số họ. Chàng chỉ nhìn thấy ông ta một lần từ xa, nhưng chàng nhớ rõ bầu không khí ảm đạm độc nhất toát ra từ ông ta. Người đàn ông không có vóc dáng đẹp. Đúng hơn, ông ta mảnh khảnh nhưng lịch lãm và ăn mặc vô cùng sang trọng. Mái tóc màu nâu đỏ sẫm của ông ấy đã dần biến thành màu xám kể từ lần gặp ông ấy nhiều năm trước, nhưng khuôn mặt nghiêm nghị dữ tợn toát lên vẻ tàn nhẫn của ông ấy không hề thay đổi một chút nào.

Riftan cẩn thận nhìn ông ta, sau đó chuyển mắt sang trái phải. Không thấy nàng ở đâu cả. Có một vài phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi gần ông ấy, nhưng họ đều quá già so với cô gái chàng quen.

'... Có lẽ nàng ấy đã không đến.'

Nàng có thể vẫn còn quá trẻ để tham dự một sự kiện như vậy. Riftan ngoảnh mặt đi, cố che giấu sự thất vọng.

"Hãy quỳ xuống và thể hiện sự tôn trọng của cậu!"

Khi chàng đứng cách các quý tộc sáu bước, một hiệp sĩ ra lệnh cho chàng bằng giọng kêu vang. Riftan từ từ quỳ một gối và cúi đầu xuống.