The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 4: Những chiếc vương miện




Khi cậu chạy thẳng đến lò rèn, cảnh tượng những công nhân làm việc, chạy đôn chạy đáo khắp nơi từ sáng sớm hiện ra trước mắt cậu. Riftan bối rối. Có lẽ do tâm trạng của cậu mà lò rèn có vẻ bận rộn hơn bình thường.

"Cuối cùng, mày cũng xuất hiện rồi!"

Khi cậu bước vào lò rèn, một người thợ cầm búa chỉ trích với giọng nói vang dội. Gã ta soi mói cậu từ đầu đến chân khiến Riftan cảm thấy khó chịu.

"Mày bệnh sao? Trông mày ổn mà."

"...Tôi vừa tỉnh lại vào sáng nay thôi."

Gã thợ rèn cười thành tiếng.

"Ý mày là tao nên kiếm một đứa ngu ngốc khác để xài và thay thế mày hả?"

Riftan nuốt ngược ý muốn trả đũa đang tích tụ trong cổ họng. Cậu đã khỏi bệnh, nhưng đến sáng nay cậu mới có thể bước xuống giường. Mặc dù vậy, cậu cũng không muốn làm xấu mặt gã thợ rèn và bị đánh vào đầu bằng bàn tay dính đầy dầu mỡ của ông ta. Gã thợ khiếp sợ nhìn cậu rồi chỉ vào mấy bao tải chồng chất trong góc.

"Đêm qua các hiệp sĩ hoàng gia đã đến, khiến cho công việc chất thành núi. Tao muốn hoàn thành ngay nhưng do nhiều việc quá nên tao đành phải chấp nhận mày lần này!"

'Ông đang làm ầm ĩ mọi thứ lên đấy'.

Riftan bắt đầu làm việc trong âm thầm, sự mỉa mai sôi sục trong cậu. Như gã thợ rèn đã nói, quả thực có rất nhiều việc phải làm; từ việc sửa chữa áo giáp, kiếm, chùy, rìu chiến, mũi giáo, khiên, và chế tạo hàng trăm đầu cung tên.

'Tất cả những thứ này sẽ được mang đến đâu?'

Họ được lệnh làm hàng trăm chiếc móng ngựa cho tiểu đoàn kỵ sĩ hoàng gia, tiếng búa đập vang lên không dứt. Tất cả những người thợ rèn đều bận rộn với đống công việc, ngay cả cậu cũng được gọi vào để giúp họ.

"Cậu đến đây được vài tháng rồi, cậu có lẽ phải biết cách đóng móng ngựa, đúng không? Tôi sẽ đóng một mẫu, hãy nhìn theo nó mà làm."

Cậu chưa bao giờ được dạy một cách đúng đắn cả và đã bị choáng khi đột nhiên một công việc mới đến với cậu nhưng Riftan gõ thanh sắt mà không nói lời nào. Suốt thời gian qua, khi làm việc lặt vặt trong lò rèn, cậu đã nhìn mấy người thợ hoàn thành công việc như thế nào và cố gắng bắt chước dựa trên những gì cậu nhớ.

Cậu đặt thanh sắt vào đống than đang cháy và dùng búa đập nó, tạo thành hình móng ngựa. Sự khác biệt rất lớn khi chỉ nhìn quá trình và khi thực sự làm ra nó. Nhưng cậu rất khéo léo, và miếng sắt luôn bị bẻ cong theo ý muốn của cậu nên cậu đã có thể đóng được bốn cặp móng với thời gian cậu có.

Người thợ rèn xem xét sản phẩm của cậu, kiểm tra kích thước, độ dày và độ bền của nó. Hài lòng với thành phẩm, ông ta ném nó vào rổ cùng với những thành phẩm khác. Công việc đã được thông qua. Sau đó cậu tiếp tục chuyển sang những việc khác.

Cậu đã gần như không thể rời khỏi giường nhưng giờ cậu đang ở đây, mồ hôi nhễ nhại, đập búa cho đến khi vai đau khủng khiếp, cậu thấy mình như đang ở bờ vực của cái chết vậy; nhưng cậu không dám nói một lời nào cũng như không dám thể hiện ra rằng mình đang rất mệt mỏi. Nếu cậu nghỉ tay dù chỉ một chút, mấy gã thợ rèn chắc chắn sẽ chửi cậu một trận.

Cậu đập búa trong một thời gian dài, và khi giỏ của cậu đã đầy móng ngựa, cậu nhấc nó lên trên vai và mang đến chuồng ngựa. Cậu di chuyển nhanh qua khu rừng, và tòa nhà hiện ra trước mắt, khiến cậu cảm thấy bâng khuâng. Cậu không thể kiểm soát được cảm xúc của mình và đôi chân của cậu đã bước về hướng đó.

Cậu thấy mình như thằng ngốc khi mang cái giỏ nặng chứa đầy sắt, nhưng cậu không thể rũ bỏ mong muốn được tận mắt nhìn thấy cô bé khỏe mạnh.

Khi đến gần, tốc độ của cậu chậm lại và đôi mắt cậu cẩn thận quan sát khu vườn. Cô bé đang ngồi trước bồn hoa, dùng cành cây cào cào xuống đất.

Cậu liền cảm thấy nhẹ nhõm trong giây lát khi biết cô bé vẫn không sao, nhưng trái tim cậu lập tức nặng trĩu khi nhận thấy đôi mắt xám nhạt của cô, u ám khi cô lơ đãng nhìn xuống đất.

'Có lẽ cô bé vẫn đang đợi mình mang chú chó đến...'

Riftan bí mật quan sát khi cô bé ngước đôi mắt tròn của mình lên, liên tục liếc nhìn xung quanh và lại hướng ánh mắt quay trở lại mặt đất. Cậu nhanh chóng lướt qua, như thể đang chạy trốn.

'Bây giờ, đừng quan tâm nữa. Mày sẽ chỉ tự gây rắc rối cho mình thôi.'

Cậu chạy về phía chuồng ngựa, xóa bỏ hình ảnh cô bé đơn độc ra khỏi đầu. Tuy nhiên, ngay cả khi nhìn thấy những con ngựa con vẫn được chải chuốt suốt thời gian qua, cảm giác đau khổ của cậu vẫn không nguôi ngoai.

Riftan giúp thay móng ngựa một cách máy móc, sau đó lập tức quay trở lại lò rèn và rèn sắt liên tục. Mãi cho đến khi mặt trời lặn, những người thợ rèn đã tất bật cả ngày dài, mới bắt đầu dọn dẹp đồ nghề.

"Hãy về nhà sau khi dọn dẹp xong."

Một trong những người thợ nói thẳng.

Riftan quét sạch bụi tro, sau đó dập ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong lò nung.

Sau khi dọn dẹp, cậu chuẩn bị về nhà thì có thứ gì đó vướng chân cậu. Cậu nhìn xuống; một chiếc móng ngựa bẹp dúm nằm lăn lóc trên sàn nhà. Có vẻ như thanh sắt bị lỗi không được đánh bóng đúng cách và đã không vượt qua vòng kiểm duyệt.

Riftan cúi xuống, nhặt thanh sắt bị uốn cong lên. Cậu định ném nó đi, nhưng thay vào đó, đôi chân của cậu đã dẫn đến chỗ cái đe. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, cậu ngập ngừng khi loay hoay với chiếc móng ngựa.

Cậu vừa mới dọn dẹp xong; cơ thể cậu như quỵ xuống, và cậu cảm thấy muốn chết đi vì mệt mỏi vì cậu bị buộc phải lao động nặng nhọc khi vừa mới khỏi bệnh. Sẽ tốt hơn gấp trăm lần nếu cậu trở về nhà và ngủ một giấc.

Vậy mà, cậu lại quay lại lò rèn và đốt than. Cậu quạt ống thổi bằng tất cả sức lực còn lại của mình. Sau khi tăng nhiệt độ đến mức thích hợp, cậu nung thanh sắt trên ngọn lửa và dùng búa gõ nó. Vai và cẳng tay cậu đau nhức vô cùng.

Riftan thấy khó chịu, tuy nhiên, cậu vẫn làm phẳng thanh sắt đã bị uốn cong và dùng một công cụ để tạo hình cho nó thành một chiếc vương miện. Trông nó tồi tàn bất chấp những nỗ lực của cậu và hoàn toàn trần trụi.

Riftan nhìn chằm chằm vào chiếc vương miện bằng sắt có vài chỗ lồi lõm trên đó. Cậu thở dài, nhét nó vào áo.

'Đây là loại vương miện gì thế này? Mình đã làm một việc vô ích rồi.'

Cậu cười khổ và đi thẳng ra khỏi khuôn viên lâu đài.

Vì cậu về nhà muộn hơn thường lệ, bóng đêm đã bao quanh con đường cậu đi. Khi cậu xuống đồi, cẩn thận để không vấp phải tảng đá, mũi cậu nhột nhạt vì mùi thức ăn lan tỏa từ căn chòi của họ.

Riftan xoa xoa chiếc bụng đang đánh trống, mở cửa bước vào. Đôi mắt của mẹ cậu lóe lên giận dữ khi bà ngồi trong góc sáng của ngôi nhà.

Giật mình vì phản ứng thái quá của bà, cậu vẫn đứng ở cửa. Mẹ nhìn cậu một cách miễn cưỡng và nhanh chóng đứng dậy.

"Hôm nay con... về trễ. Mẹ sẽ hâm nóng thức ăn, vì vậy hãy nghỉ ngơi trước đi."

Bà vén mái tóc rối bù ra sau tai và đi đến trước lò sưởi. Cậu bối rối nhìn bà. Mẹ run rẩy một cách kỳ lạ.

'Có phải mẹ lo lắng vì mình về nhà uộn không?'

Riftan ngồi xuống bàn với vẻ mặt u tối.

"Cha đâu?"

"Ông ấy... vẫn chưa về nhà."

Bà khuấy nồi và lẩm bẩm bằng giọng trầm lắng. Riftan cau mày với bà. Cha dượng có lẽ đang uống cạn cuộc đời mình tại một quán rượu đâu đó trong làng. Đó là niềm vui duy nhất mà cuộc đời này có thể mang lại cho ông. Riftan không thể không tỏ ra thất vọng, thở dài.

Cậu không hiểu nỗi ý định của cha dượng. Ông đã ở cùng họ mười năm rồi; ông ấy sẽ thấy tốt hơn nếu không sống chung với một người vợ cư xử như thể là vợ của người khác và một thằng bé da ngâm không hề có chung giọt máu với ông.

Cậu ăn một bát cháo đầy, dùng khăn ướt lau mặt một cách thô bạo rồi nằm xuống chiếc giường làm bằng rơm. Mẹ nhìn cậu và khẽ hỏi.

"...Con thấy thế nào rồi?"

"Bây giờ con khá hơn rồi."

Sự quan tâm đột ngột mà mẹ dành cho cậu khiến cậu cảm thấy không quen, nên cậu thẳng thừng đáp lại và xoay người nằm quay mặt vào tường.

Bà ngập ngừng kéo chăn qua vai Riftan. Đôi tay thận trọng của bà khiến mũi cậu nhăn lại. Riftan nhắm mắt lại, nghĩ rằng, thỉnh thoảng bị bệnh có vẻ cũng không tệ.

***

Ngày hôm sau vẫn bận rộn như vậy. Cậu đã chạy đôn chạy đáo quanh lò rèn từ lúc bình minh. Những người thợ rèn đang lo lắng phải hoàn thành mọi công việc sửa chữa trước khi đoàn hiệp sĩ hoàng gia rời lâu đài.

Cố gắng không làm họ tức giận, Riftan thực hiện nhiệm vụ của mình khi cậu nhìn thấy một mái tóc xoăn đỏ thoáng qua.

Riftan lúc đó đang gánh củi, chớp mắt một cách ngu ngốc. Con gái lớn của công tước đang nấp đằng sau cánh cửa, chỉ lộ mỗi cái đầu ra để nhìn vào bên trong lò rèn.

'Em đang làm cái gì ở đây vậy?'

Cậu nheo mắt nhìn ra bên ngoài. Không có ai đi cùng cô ấy cả. Mặt Riftan đanh lại. Lò rèn cách lâu đài một khoảng khá xa.

'Cô ấy đã tự mình đi xa như vậy sao?'

Cậu ném đống củi cạnh lò rồi đi đến chỗ cánh cửa. Cô ấy đã gặp nguy hiểm chỉ vài ngày trước và giờ cô ấy lại ở đây, không có ai bảo vệ.

'Tại sao họ cho phép em đi loanh quanh một mình vậy? Mấy người lính canh có còn tỉnh táo không, tại sao họ không giám sát em?'

Cậu sải bước với ý chí kiên định và khi đó một người thợ rèn bắt lấy cánh tay cậu một cách tàn nhẫn.

"Hãy giả vờ như cậu không thấy gì đi. Cậu không biết rằng người hầu không được phép bắt chuyện với quý tộc sao?"

"Nhưng để một đứa trẻ ở nơi này thì rất nguy hiểm!"

"Đó không phải là vấn đề của chúng ta, đó là vấn đề của những người hầu chăm sóc cô ấy."

Người thợ rèn thẳng thừng đáp lại và hung hăng đẩy cậu ra.

"Chúng ta nên tập trung làm việc và tránh tạo ra rắc rối cho mình đi."

Riftan trừng mắt nhìn gã ta một cách bực bội nhưng dường như những người thợ khác cũng đồng ý với những gì gã đó nói và nhìn cậu một cách cáu kỉnh. Mọi người đều biết đến sự hiện diện của cô nhưng lại chọn cách phớt lờ. Khi Riftan không nhún nhít, người thợ rèn đe dọa cậu bằng nắm đấm.

"Cậu không nghe tôi nói sao? Hãy làm việc của cậu và giả vờ như cô ấy không có ở đây!"

Riftan miễn cưỡng quay lại. Nhưng trong khi cậu rèn sắt, cậu không thể ngăn mình nhìn trộm qua phía cánh cửa. Cô bé đang nhìn quanh bên trong lò rèn với đôi mắt to tò mò.

'Em đang tìm gì vậy?'

Có quá nhiều đồ vật nguy hiểm trong lò rèn cho một đứa trẻ. Vũ khí thì chất đống, tia lửa nóng bắn ra từ khắp nơi, và không khí âm u vì khói bụi mù mịt. Cậu quan sát, lo lắng cô sẽ bước vào nơi này và tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô.

Cô bé có vẻ giật mình và núp sau cánh cửa. Riftan bật cười khi nhận ra mái tóc gợn sóng đỏ rực nhô ra từ bậc cửa.

'Em nghĩ rằng anh không biết em đang trốn ở đó sao?'

Khi Riftan lắc đầu, cô gái nhỏ lại ló đầu ra và nhìn cậu. Khi ánh mắt họ chạm nhau lần thứ hai, cô lại nấp sau cánh cửa, rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu lần thứ ba...

Lông mày của Riftan nhíu lại.

'Em đến để tìm anh sao?'

Có lẽ cô bé đến để hỏi tại sao cậu không mang chú chó đến cho cô ấy. Với ý nghĩ đó, Riftan cảm thấy như bị đâm và quay đầu đi chỗ khác.

Cậu không đủ can đảm để nói với cô rằng cậu đã chôn chú chó rồi. Riftan bắt đầu đập búa, giả vờ như đang bận.

Sau khi làm việc rất lâu, cậu quay đầu nhìn về phía cửa, nhưng cô bé đã biến mất rồi. Cô bé có lẽ đã cảm thấy buồn chán và quay trở lại tòa nhà phụ. Riftan cắn môi. Không đời nào cậu có thể để cô đi xung quanh một mình được.

Riftan giả vờ đi lấy những nguyên liệu sắp hết từ nhà kho và đi ra khỏi lò rèn với những bao tải rỗng. Sau đó, khi cậu nắm chiếc xe đẩy cạnh lò rèn, có thứ gì đó lạ lẫm đập vào mắt cậu.

Cậu chớp mắt ngơ ngác. Bên cạnh cửa sổ là một chiếc vương miện làm từ những bông hoa mùa hè đầy màu sắc được đan vào nhau. Cậu nhặt lên, nhìn chằm chằm vào nó, rồi ngẩng đầu và tìm kiếm xung quanh. Cô bé đang trốn sau một cái cây, nhìn cậu.

'Em cố ý để nó ở đây sao?'

Cậu do dự và đặt nó lại cạnh cửa sổ rồi nhấc tay cầm của chiếc xe lên. Cô bé tóc đỏ bật dậy và dậm chân xung quanh, trông có vẻ bồn chồn. Riftan nhịn cười và nhặt chiếc vương miện lên lần nữa.