The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 42: Từ biệt cha dượng




"... Có ổn không nếu chỉ huy không tự mình đến đó chứ?"

Riftan nắm chặt dây cương ngựa của mình, nhìn lại cậu ta với ánh sáng lờ mờ trong mắt. "Ta có một nhiệm vụ phải hoàn thành từ bây giờ."

Một vẻ nghiêm túc hiện lên khuôn mặt của Gabel. Cậu ta hé môi như thể định hỏi điều gì đó, nhưng thay vào đó, nó biến thành một nụ cười ngượng, ý thức được ánh mắt của cha dượng đang nhìn về phía họ.

"Ngài không có gì phải lo lắng cả. Tôi sẽ giải thích tình hình cho họ thật rõ ràng và đưa họ đến dinh thự của Tử tước một cách an toàn. Ngài Triden sẽ chăm sóc họ thật tốt".

"... Hãy thay ta làm điều đó."

Gabel cúi đầu một lần và sải bước về phía cha dượng và gia đình ông ấy. Riftan liếc nhìn khuôn mặt tiều tụy của cha dượng và quay lại trại. Sau khi nghe báo cáo về những gì đã xảy ra trong thời gian vắng mặt, chàng viết một lá thư gửi cho Tử tước Triden, sau đó tập hợp các hiệp sĩ để tóm tắt cho họ về những chuyện ở Croix. Phản ứng của mọi người đã được kiềm chế lại, như thể họ đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra sau khi nghe tin cha dượng của Riftan bị nhốt trong Ngục tối của Croix.

"Vậy, giờ ngài định làm gì?"

"Mặc dù việc ta từ chức chỉ huy Đội Hiệp sĩ sẽ là thích hợp nhất, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, khó có khả năng để Vua Ruben phong cho bất kỳ ai trong số các cậu một tước vị hay một thái ấp."

Riftan nhìn vào khuôn mặt của khoảng ba mươi hiệp sĩ được tập hợp khi chàng nói với một giọng nặng nề. Các hiệp sĩ được xếp hạng dựa trên kỹ năng và tất cả những người đang có mặt ở đây đều có quyền nói lên ý kiến ​​của mình. Sau khi cho họ ít thời gian chiêm nghiệm, Riftan tiếp tục nói với một giọng dịu nhẹ hơn.

"Ta sẽ sử dụng bất cứ quyền lực mà ta vẫn có để giúp các cậu trở thành một phần của một đội hiệp sĩ. Điều đó sẽ tốt hơn là trở thành những hiệp sĩ lang thang."

"Ngài nghĩ rằng những người rời bỏ đội hiệp sĩ này vì sợ phải đối mặt với con rồng sẽ được chào đón sao?"

Hebaron đang tựa vào một cây cột, lẩm bẩm một cách giễu cợt khi cậu ta đứng thẳng người. "Những người tham gia Đội Hiệp sĩ Hoàng gia sẽ bị coi là kẻ hèn nhát và bị chế giễu trong suốt phần đời còn lại của họ."

"...đừng phóng đại như vậy."

Môi của Riftan trở nên căng cứng. "Ngay cả khi điều đó xảy ra, hãy đối phó với nó bằng cách ngậm miệng lại và chứng minh bằng thực lực của các cậu. Không có lý do gì để cuộc chiến này liên quan đến tất cả các cậu".

"Nếu Vua Ruben không giao cuộc chinh phục này cho các vùng lãnh thổ phía Tây để kiềm hãm Công tước xứ Croix, thì Đội Hiệp sĩ Remdragon cũng sẽ được lệnh chuyển quân cho nhiệm vụ đó."

Lombardo, người đã im lặng suốt thời gian qua, cất giọng. "Một hiệp sĩ là người sẽ liều mạng để hoàn thành nghĩa vụ của mình đối với quốc vương. Nếu chúng tôi sợ chết, chúng tôi đã không trở thành hiệp sĩ ngay từ ban đầu."

"Mạo hiểm mạng sống chiến đấu để hoàn thành mệnh lệnh của Nhà vua và chiến đấu vì sự an toàn của Công tước là hai vấn đề khác nhau."

"Chúng tôi không chiến đấu vì Công tước xứ Croix. Chúng tôi đang chiến đấu vì danh dự của Đội Hiệp sĩ Remdragon!"

Uslin bác bỏ bằng một giọng gay gắt khi đang ngồi khoanh tay trước ngực. "Không có sự khác biệt giữa việc tham gia cuộc thám hiểm dưới sự chỉ huy của Bệ hạ và đi theo chỉ huy."

Riftan đã hơi ngạc nhiên vì Uslin là người hết sức tôn trọng và trung thành với Hoàng gia. Sau khi nói những lời đó, không khí trong phòng đã thay đổi đáng kể. Sau một lúc im lặng kỳ lạ, Hebaron hắng giọng và vỗ vai Uslin trong khi run rẩy.

"Đã lâu rồi thiếu gia mới nói điều gì đó mà tôi có thể đồng ý. Tôi ghét việc phải đi chuyến thám hiểm thay mặt cho một kẻ gian xảo, nhưng xét cho cùng, việc tiêu diệt một con rồng và tạo dựng tên tuổi của chúng ta trên khắp lục địa không phải là một ý tưởng tồi."

"... Những người như cậu thường sẽ chết đầu tiên đấy."

"Gì cơ?"

Riftan giơ tay ngăn họ cãi nhau. "Đủ rồi. Đây không phải là vấn đề kể đến phẩm giá của các cậu."

"Ngài xem chúng tôi là cái quái gì...!"

"Ta sẽ cho mọi người thời gian để suy nghĩ." Riftan cắt lời Hebaron và nhìn họ một cách nghiêm khắc.

"Mọi người chắc hẳn đã nghe về những gì đã xảy ra với Đội Thánh kỵ sĩ của Osyria, một số người trong số họ đã bỏ mạng. Không thể biết được mọi thứ sẽ ra sao. Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ bước vào một vương quốc không thể lường trước được, nơi đó đầy rẫy quái vật khủng bố toàn bộ lục địa, và sau đó chúng ta sẽ đối đầu với chúng. Hãy cân nhắc kỹ lưỡng xem liệu các cậu có thực sự sẵn sàng để mạo hiểm tính mạng của mình hay không."

Khuôn mặt của các hiệp sĩ đỏ bừng như thể họ không hài lòng khi bị đặt câu hỏi về lòng can đảm của họ. Tuy nhiên, Riftan ra khỏi chỗ ngồi của mình mà không cho họ bất kỳ cơ hội nào để phản đối thêm.

"Ta sẽ nghe câu trả lời của mọi người sau ba ngày nữa."

Sau đó, chàng đi thẳng ra khỏi doanh trại.

Ngày hôm sau, Gabel cùng với những người đồng hành của mình đến doanh trại của Riftan, sẵn sàng lên đường đến trang viên của Tử tước. Riftan đưa cho cậu ta một bức thư mà chàng viết cho Triden và một cái túi chứa đầy tiền vàng.

"Đưa cái này cho Tử tước."

"Như ngài mong muốn." Gabel lấy chúng và cất kỹ trong áo giáp của mình.

Riftan quay trở lại chỗ ngồi sau bàn làm việc để viết báo cáo gửi cho Nhà vua. Gabel quan sát chàng và cẩn thận hỏi.

"Còn con gái của Công tước thì sao?"

Toàn thân Riftan cứng đờ. Gabel nói một cách cẩn thận khi Riftan lườm cậu ta như để hỏi cậu ta đang nói về chuyện gì.

"Người đó bây giờ là... đó không phải là vợ của Ngài Calypse sao? Khi lãnh chúa đi vắng, phu nhân phải là người trông coi Anatol".

"Ta đang có ý định giao quyền quản lý Anatol cho tên pháp sư."

"Nhưng pháp sư đang lên kế hoạch để tham gia cuộc thám hiểm."

Ruth, người đang ngồi yên lặng trong góc đọc một cuốn sách về phép thuật, và khịt mũi thật lớn. Riftan bắn cho cậu ta một cái nhìn dữ dội nhưng Ruth vẫn tiếp tục nói mà không chớp mắt.

"Thật nực cười khi ngài định bỏ rơi tôi. Bây giờ ngài đã có Phu nhân Calypse, vậy tại sao tôi phải làm đại diện cho Lãnh chúa?"

'Phu nhân Calypse'.

Riftan cảm thấy hơi rùng mình khi những từ đó vang lên một cách kỳ lạ. Lỗ tai chàng ngứa ran, nhớ đến dáng vẻ trần trụi của nàng đang nằm trên giường. Chàng liếm môi và giả vờ bận rộn với miếng giấy da để che giấu sự kích động của mình.:)))))

Khi chàng không đưa ra được quyết định, Gabel nói một cách cứng rắn. "Tôi hiểu rằng phu nhân không thể được tin cậy vì là con gái của Công tước. Tuy nhiên, nếu phu nhân ở lại Lâu đài Croix, phẩm giá của Ngài Calypse sẽ bị hoen ố. Trên đường trở về, tôi sẽ đưa phu nhân đến Lâu đài Calypse".

Riftan cau mày trước thái độ cứng đầu của hiệp sĩ. Việc sửa chữa lâu đài và các công trình xây dựng tường thành phải được hoàn thành vào lúc này. Tuy nhiên, nó không là gì so với Croix. Chàng cắn môi, vô thức quan tâm đến sự hạnh phúc của nàng.

Chàng tự hỏi liệu chàng có phải là người duy nhất không có gan dạ. Đó có thể chỉ là một buổi lễ kết hôn thoáng qua, nhưng nàng đã là vợ của chàng như lời tuyên bố của nhà thờ. Nếu chàng không thể sống sót để quay trở lại, nàng sẽ thừa kế tất cả tài sản của chàng, lâu đài và lãnh thổ của chàng sẽ là của nàng.

'Giá như mình có một đứa con...'

Riftan lấy lòng bàn tay dụi dụi khóe mắt trước một suy nghĩ đột nhiên lóe lên. Một sự pha trộn giữa hồi hộp và sợ hãi tràn qua huyết quản. Nếu nàng sinh con trai, đứa trẻ đó sẽ trở thành lãnh chúa tương lai của Anatol. Ngoài ra, đứa trẻ sẽ lớn lên mà không biết mặt cha mình. Riftan nuốt ngược tiếng rên rỉ đang dâng lên cổ họng.

'Mình không muốn rời đi. Mình thực sự không muốn rời đi như thế này.'

Chàng đợi cho cảm xúc lắng đọng, rồi từ từ hé môi. "Được rồi. Đưa nàng ấy đến Lâu đài Calypse."

Sau đó, chàng lập tức lấy ra một mảnh giấy da mới, chỉ thị cho Rodrigo làm mọi thứ có thể để đảm bảo rằng nàng sẽ sống thoải mái, và đưa nó cho Gabel. Hiệp sĩ cất lá thư vào áo giáp của mình và đi ra ngoài.

Riftan lại nhìn xuống các báo cáo chất đống trên bàn. Một khi chàng rời đi cho cuộc thám hiểm, một trong những hiệp sĩ hoàng gia hoặc chư hầu của công tước sẽ bảo vệ biên giới. Chàng phải ghi lại tình hình hiện tại một cách chi tiết, nhưng sự lo lắng trong tâm trí chàng hầu như không biến mất.

"Sao ngài không ít nhất ra nói lời từ biệt?"

Ruth kêu ca, nhận thấy rằng bút lông của chàng thậm chí còn không di chuyển. "Đây có thể là cơ hội cuối cùng mà ngài có. Đừng hối hận muộn màng và ra đó tiễn họ đi."

Chàng cố gắng gạt bỏ nó, nhưng từ "cơ hội cuối cùng" in hằn trong tâm trí chàng. Riftan cuối cùng cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lẩm bẩm một thứ ngôn ngữ khó chịu. Khi bước ra khỏi doanh trại, chàng thấy Gabel đang ngồi trên lưng ngựa và chỉ dẫn cho những người đồng hành. Gia đình của cha dượng ngồi cạnh nhau trên chiếc cỗ xe đứng yên cạnh bên.

Riftan quan sát ​​cảnh cha dượng bế đứa bé gái - cao gần đến đầu gối của ông ấy - lên xe ngựa và sau đó tiến lại gần ông ấy. Sau đó, cha dượng khom vai và nhìn lên chàng với ánh mắt mờ mịt. Mặc dù vết thương của ông ấy đã hoàn toàn lành lặn, nhưng dấu vết của sự đau khổ vẫn còn nguyên trên khuôn mặt ông.

"Ta xin lỗi vì đã gây rắc rối cho con."

Một giọng nói thô ráp với thổ ngữ vang lên một cách vụng về trong màng nhĩ của chàng. Cha dượng, người đang nhìn chàng với vẻ mặt mơ hồ như đang nói chuyện với một người lạ, lại cúi đầu và chất một gói hàng, không đủ để gọi là hành lý đàng hoàng, lên xe.

"Tuy nhiên, đừng lo lắng về bất kỳ điều gì liên quan đến ta. Một người là chỉ huy của đội hiệp sĩ chắc phải có cả ngàn việc khác để làm".

Riftan lặng lẽ nhìn xuống tấm lưng cứng đờ, xương xẩu và mái tóc trắng mỏng của ông, rồi chậm rãi gật đầu. Tuy nhiên, cha dượng đã bỏ lỡ câu trả lời của chàng khi chỉ nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Những lời cha dượng nói rằng chàng phải sống bằng cách chỉ nhìn xuống mặt đất đổ nát vang vọng trong đầu chàng. Riftan thẫn thờ nhìn tấm lưng cong của người đàn ông cả đời chỉ nhìn xuống mặt đất, rồi nói với giọng vô cảm.

"Đây sẽ là lần cuối cùng. Sẽ không có vấn đề gì trong tương lai buộc cha phải đối mặt với con."

Một cảm giác nhẹ nhõm lướt qua khuôn mặt nhăn nheo của cha dượng. Ông già gật đầu một cái, sau đó lên xe ngựa và ngồi xuống.

Riftan tự mình đóng cửa xe và ra hiệu cho Gabel. Sau đó, cỗ xe bắt đầu lăn bánh từ từ về phía trước theo tín hiệu của hiệp sĩ.

Riftan đứng bất động nhìn cỗ xe đi xa dần với vệt khói bụi. Một cơn gió lạnh thổi qua cổ chàng. Đôi mắt của Riftan cau lại khi cảm thấy rùng mình dưới ánh nắng nhàn nhạt.

'Bây giờ mình thực sự chỉ có một mình.'

***

Các hiệp sĩ di chuyển một cách có tổ chức khi họ lập tức hạ gục những tên khổng lồ đang trèo xuống bức tường đá. Tiếng gầm dữ dội của lũ ogre lần lượt vang vọng trên sườn núi. Riftan vung thanh kiếm của mình và nhanh chóng đếm số lượng sinh vật: khoảng ba mươi con. Rất hiếm khi ogre tụ tập thành một nhóm như vậy. Chàng tự hỏi một lúc có phải chúng đang bị con rồng điều khiển, rồi dừng suy nghĩ và hét vào những người lính ở phía sau.

"Sẵn sàng nỏ!"

Trong khi các hiệp sĩ ngăn cản lũ quái vật, những người lính đã được huấn luyện lấy vũ khí ra khỏi xe ngựa và nhanh chóng định vị chúng. Ngay khi những chiếc nỏ lớn đã sẵn sàng, Riftan ra hiệu cho các hiệp sĩ quay trở lại. Khi các hiệp sĩ đồng loạt rút lui, những mũi lao khổng lồ có chiều dài hơn 10 kvets (khoảng 3 mét) bay về phía lũ quái vật với tốc độ đáng sợ. Những thanh sắt dài xiên vào đầu và ngực của những con quái vật ngay lập tức.