Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 86




Nửa đêm, các fan còn đang mở tiệc chống mắt lên chờ Hứa Điện có động thái mới.

Hứa thị tập đoàn Hứa Điện V: Hình ảnh

Không có chú thích gì thêm, hình ảnh mặt đất trải đầy cánh hoa hồng, ở trên là những quả bóng bay lơ lửng, còn có rất nhiều nến, ánh sáng từ ngọn nến khiến khung cảnh càng thêm lãng mạn.

Fan hâm mộ: "..."

Đa số là nữ mà, trông thấy hình ảnh như vậy, không xiêu lòng mới là lạ.

"Mị còn phóng to ra, phát hiện còn có bóng hai người phản chiếu lên tường kìa, chời ơi...."

"Xem đi, lại ngoi lên khiêu khích chúng ta đó, hừ, tui tuyệt đối sẽ không thừa nhận là cũng không tệ lắm đâu, hứ."

"Đó, phải vậy chứ, vậy tui mới chịu."

"Còn phải để nhắc nhở mới chịu làm, mà thôi, tôi cũng rung rinh trước khung cảnh này luôn á."

Thế là Hứa Điện tạm thời được xem là qua cửa ải của fan Mạnh Oánh.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Oánh đưa tiễn Hứa Điện, thắt cà vạt cho anh, Hứa Điện nhận điện thoại, đầu kia là Giang Dịch, hỏi thăm hôm nay có sắp xếp máy bay tư nhân không, Hứa Điện nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói: "Sắp xếp đi."

Giang Dịch: "Vâng."

Hứa Điện nâng cằm Mạnh Oánh, hôn một cái, nói: "Anh phải đi công tác một ngày, ngày mai mới về, không kịp xem suất chiếu đầu tiên của em, không sao chứ?"

"Không sao, tối nay em cũng muốn ở công ty, ngày mai anh về rồi nói sau." Mạnh Oánh mặc váy dài, chỉnh chiếc cà vạt trên ngực anh.

Lấy áo khoác âu phục đưa cho anh, Hứa Điện nhận lấy, khoác lên trên cánh tay, khom lưng hôn cô một cái rồi quay người đi ra ngoài.

Mạnh Oánh đóng cửa, trở lại, ánh mắt bị thu hút bởi một tia ánh sáng xanh lóe lên bên cửa sổ, cô sửng sốt một chút, đi đến, cầm chiếc nhẫn lên, lại nhặt hộp gấm bị rơi trong góc, cả người ngơ ngẩn.

Cái gì đây? Không phải nó ở trong túi quần Hứa Điện sao?

Đột nhiên, nhớ tới một vài khung cảnh nóng bỏng tối qua khiến mặt và bên tai cô không kiềm được mà đỏ lên, sau đó nhanh chóng bỏ chiếc nhẫn vào trong hộp gấm rồi đứng lên, đi vào trong phòng.

Đặt ở trong hòm sắt nhỏ, chờ khi Hứa Điện trở về, đưa lại cho anh.

Không giờ tối nay là buổi khởi chiếu đầu tiên trên cả nước, buổi sáng Mạnh Oánh còn đi chụp tạp chí, buổi chiều và buổi tối thì ở lại công ty, bởi vì nội dung phim cũng khá nhạy cảm.

Đề tài là thế thân, mà trước đó ở « hưu nhàn thời gian » Mạnh Oánh đã nói về chuyện cô đã từng trải qua, đến nay còn ảnh hưởng rất nhiều, bởi vậy người trong nội bộ công ty không ai muốn xem suất đầu nên đều đưa vé ra ngoài, chuẩn bị tinh thần hai ngày nữa đến rạp chiếu phim ủng hộ Mạnh Oánh cũng không muộn.

Cả ngày nay, Mạnh Oánh không có hồi hộp như hai ngày trước, càng đến giờ, cô càng tỉnh táo, phòng quan hệ công chúng của công ty cũng đang ở tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Mà các loại số liệu cũng đã bắt đầu chuẩn bị chạy.

Các đồ thị lên xuống không ngừng.

Chỉ chờ đợi một giây phút đáng nhớ này.

Toàn bộ công ty, những người làm việc cho Mạnh Oánh cũng chưa tan tầm, tất cả đều tình nguyện ở lại công ty, đặt rất nhiều đồ ăn, chuẩn bị tác chiến một đêm ở công ty.

Mạnh Oánh tự nhiên cũng rộn ràng khấp khởi không hề cảm thấy buồn ngủ, nên ở lại trong công ty với mọi người.

Nhiều người khiến cô càng an tâm.

*

Mà lúc này giờ phút này,ở rạp chiếu phim trên cả nước, khán giả tay cầm vé, xếp thành một hàng dài, fan Mạnh Oánh còn cầm theo bảng biểu, đi theo từng nhóm, không khí rất rộn ràng tưng bừng, sau khi được xét vé xong thì lần lượt vào chỗ, cho dù quá khứ ra sao, lúc này rất nhiều người vì Mạnh Oánh mà tới.

Vì bộ tiểu thuyết này mà tới.

Đồng hồ điểm 0 giờ.

Rạp phim tắt đèn tối om, sau khi phát quảng cáo xong, từng thước phim nhanh chóng hiện ra.

Đây là bộ phim tình cảm khá nặng nề, các nhân vật đều mang trong mình một câu chuyện riêng, một nỗi buồn riêng, cho dù là người em gái Nguyệt Linh bị mất tích, hay vị cảnh sát tài ba nhưng phải biến thành thế thân Nguyệt Yến, hay nhân vật Trương Hách Thâm vì không chấp nhận việc người yêu mất tích nên đã mơ hồ tìm thế thân, ngay cả tên tội phạm giết người cũng vậy, hắn có giao tình với Nguyệt Linh, lại dùng thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn sát hại một cô gái ở gần biệt thự Trương Hách Thâm, sau đó vu oan giá họa cho Trương Hách Thâm, cuối cùng lộ ra khuôn mặt thật là Lâm Uy, sư huynh của Nguyệt Yến, các vụ án liên quan đều do hắn chi phối dẫn đường dẫn đến những phán đoán sai lầm khiến mọi người đi lầm đường trong đó có cả Nguyệt Yến, suýt chút nữa biến Trương Hách Thâm trở thành hung thủ thật sự.

Toàn bộ mọi chuyện đều bắt đầu và xoay quanh vụ án này, nhưng người em gái Nguyệt Linh từ đầu đến cuối không thể có được tự do, bởi vì bị vây vào cuộc chiến của ba người đàn ông hòng có được cô.

Trong khi Nguyệt Yến làm việc ngay thẳng, bắt được hung thủ, làm thế thân, yêu một người không yêu mình, cuối cùng cô còn vì người đó mà đánh mất đi sinh mệnh của chính mình.

Dù cho có thêm được huân chương, trên bờ vai có nhiều hơn một ngôi sao.

Cô cũng không còn ở lại trên thế gian này.

Cho dù cô nỗ lực bao nhiêu, yêu thương nhiều đền thế nào, sau cùng cô vẫn là người phải hy sinh, khiến mọi người cảm thấy thương xót vô cùng.

Toàn bộ khán phòng.

Cho đến khi bộ phim kết thúc, có tiếng sụt sùi, có tiếng khóc thút thít.

Màn hình dừng lại ở phân cảnh Nguyệt Yến mặc chiếc váy yêu thích của Nguyệt Linh đổ vào ngực Trương Hách Thâm, cho đến cuối cùng, ánh mắt của cô dành cho Trương Hách Thâm vẫn là ôn nhu và yêu thương.

Cô chưa bao giờ hối hận.

Ống kính quay cận cảnh đôi mắt Mạnh Oánh đẫm lệ, ánh mắt, còn có cánh tay mảnh khảnh, trắng nõn, cố gắng nâng lên rồi lại rủ xuống vô lực.

Trương Hách Thâm đau xé tim gan kêu to.

Cũng là âm thanh trong lòng của toàn bộ khán giả.

"A a a a a a..... Òa....."

"Nguyệt Yến."

"A a a a a, Mạnh Oánh diễn thật tốt, Oánh Oánh của tui."

Rất nhiều người không kịp chờ đợi mà lên mạng đánh giá, chấm điểm, review ngay cho nóng, nhìn thấy Mạnh Oánh, rồi nhìn hai chữ thế thân, mọi người đột nhiên nhớ lại, bản thân Mạnh Oánh cũng đã từng làm thế thân.

Bọn họ nắm thật chặt điện thoại, tràn vào khung bình luận, đi an ủi Mạnh Oánh đi thương xót cô đi review đi chấm điểm.

« song bào thai » rất nhanh lên hot search.

Tin tức Mạnh Oánh đã từng làm thế thân bị đào lại.

Mà lúc này đây.

Một chiếc hot search lặng lẽ ngoi lên.

# người biến Mạnh Oánh thành thế thân là Hứa Điện #

Chiếc hot search này giống như một thanh kiếm đâm vào lòng người, đám fan hâm mộ náo loạn, kêu gào, hỗn độn, ai ai cũng nháo nhào đi xác nhận thực hư.

Mà đối phương nói có sách mách có chứng, những cuộc trò chuyện được chụp lại, đều là thật, fan hâm mộ quả thực không thể tin được, hận không thể đâm mù mắt của mình.

*

Một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh xuống sân bay ở Vịnh Sơn Thủy, thang lầu hạ xuống, Giang Dịch bật ô che mưa, nghiêng người che cho Hứa Điện đang kéo lỏng cà vạt, đi xuống dưới, nước mưa xối xả, Hứa Điện nhìn đồng hồ đeo tay, còn một lúc nữa là phim được chiếu, anh vừa ngồi lên xe về biệt thự, vừa mở tin nhắn của Mạnh Oánh gửi đến.

Mạnh Oánh đã nhắn một tiếng trước: Ở công ty, chuẩn bị thức đêm.

Hứa Điện định soạn tin nhắn, cuối cùng xe đến cửa, anh cầm ô xuống xe, đi vào trong biệt thự, trực tiếp lên lầu.

Giang Dịch chạy chậm theo sau, trong ngực ôm rất nhiều văn kiện, cùng đi theo Hứa Điện lên thư phòng, để văn kiện lên bàn.

Hứa Điện vén màn cửa lên nhìn màn mưa giăng khắp lối, sau đó nhấn khởi động máy tính, lúc này Giang Dịch đưa tới một cái USB, nói: "Phim « song bào thai » đây ạ."

Hứa Điện kéo ra ngăn kéo, lấy một điếu thuốc châm lửa rồi nhận USB, cắm ở trong máy vi tính, nói: "Cậu về trước đi."

"Vâng." Giang Dịch gật gật đầu, đi ra khỏi thư phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

Hứa Điện ngồi xuống, vừa lấy văn kiện, vừa mở phim.

Phim nhựa không có quảng cáo, trực tiếp vào phim.

Hứa Điện cầm bút, ký văn kiện, rà soát lại.

Dần dần, âm thanh của bộ phim đã thu hút sự chú ý của anh, anh ngước đầu lên, nhìn lướt qua.

Đúng lúc là phân cảnh Nguyệt Yến mặc chiếc váy yêu thích của Nguyệt Linh, bước ra ngoài.

Giống như lúc Mạnh Oánh sờ lên lỗ tai.

Gân xanh trên mu bàn tay của Hứa Điện nổi lên, đôi mắt chăm chú vào gương mặt Mạnh Oánh trên màn hình, toàn thân anh như bị điểm huyệt căng cứng, cảm giác như đang rơi xuống vực sâu.

Bộ phim vẫn đang phát.

Ánh mắt quen thuộc, nhưng đôi khi lại không, cảnh tượng, biểu cảm của Trương Hách Thâm, hành động của Trương Hách Thâm, Hứa Điện nhấn vội nút tắt.

Trong đầu.

Chỉ là một mảnh trống rỗng.

Điện thoại tích tích tích vang lên.

Hứa Điện nhìn lướt qua.

Giang Dịch gửi tới, hot search, bình luận...

Còn có hỏi thăm.

Giang Dịch: Hứa tổng, có cần rút hot search không?

Hứa Điện không đáp, chỉ bấm vào hot search.

"Hứa Điện out."

"Mau mau cút."

"TT TT TT sao anh có thể làm như vậy được, thật sự rất quá đáng đó."

"A a a a a a a ánh mắt đó của Mạnh Oánh cũng đủ làm trái tim tui vỡ vụn rồi, đời này anh phải làm trâu làm ngựa cho cô ấy đi."

"Tức giùm luôn á, anh chính là tên khốn nạn."

"Mạnh Oánh nếu chị bỏ hắn, chúng em tuyệt đối giơ hai tay tán thành..."

Xoạt ——

Hứa Điện bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe cùng điện thoại, xuống lầu, rảo bước đến chỗ để xe, nổ máy xe, không đầy một lát, chiếc Hummer đã trên đường đi đến khu biệt thự, đi được nửa đường, Hứa Điện bấm gọi Mạnh Oánh, "Em ở đâu?"

Anh không thể khống chế được sự khẩn trương, bối rối trong giọng nói được nữa.

Nhưng tiếng mưa lớn, Mạnh Oánh ở bên kia nghe không rõ lắm, chỉ đáp lại: "Chuẩn bị trở về tiểu khu Hinh Nguyệt."

Nước mưa cũng át đi tiếng của Mạnh Oánh khiến Hứa Điện chẳng thể nghe rõ ngữ điệu của cô, anh càng siết chặt tay lái hơn, ừ một tiếng.

Đầu kia, Mạnh Oánh liền cúp máy.

Hứa Điện đè mạnh chân ga hơn.

Đến tiểu khu Hinh Nguyệt, thế nhưng đêm dài hun hút, cơn mưa tầm tã càng khiến khung cảnh trở nên mông lung, huyền ảo hơn, mà tiểu khu Hinh Nguyệt thì không yên tĩnh như dáng vẻ nó vốn có vì sự xuất hiện của một số fan hâm mộ.

Họ cầm bảng biểu, một số cầm dù che mưa, có người mặc áo mưa, có người còn khóc, cũng có người hô cố lên với Mạnh Oánh.

Xe bảo mẫu màu đen dừng lại.

Mạnh Oánh giơ ô, từ trong xe đi xuống, giày cao gót đi vào vũng nước mưa, cô đứng cách màn mưa, khuyên họ về nhà.

Lại cách màn mưa, không biết cô đã nói cái gì, mà trấn an được bọn họ, tâm tình của các fan dần bình tĩnh trở lại, mà đúng lúc này,chiếc Hummer đen lái đến.

Trong đêm tối, chiếc xe đi trong màn mưa dày đặc, được cọ rửa đến sáng bóng loáng.

Mưa rơi tầm tã.

Đèn xe cũng không tắt, đám đông lại dáo dác ngó nghiêng, ngay sau đó, cửa xe mở ra, Hứa Điện một thân áo sơ mi đen, quần dài bước ra khỏi xe.

Trực tiếp đi vào trong cơn mưa xối xả.

Fan hâm mộ càng thêm kích động, những giọng nói hỗn độn hòa cùng cơn mưa.

Có mắng.

Có hận.

Có tiếng khóc thút thít.

* Hứa Điện chẳng màng bất kỳ điều gì, nhưng cũng không đuổi theo, anh chẳng biết phải nên làm gì, tiếng của fan càng lớn hơn, đều là những lời trách móc, chỉ hận không thể mắng chết anh.

Phía trước là bóng lưng ôn nhu, mảnh khảnh chuẩn bị đi vào tiểu khu.

Lúc này, Mạnh Oánh rốt cuộc cũng nghe thấy âm thanh huyên náo, cô xoay người, nhìn Hứa Điện đang đứng giữa màn mưa, áo sơ mi quần dài đen như hòa làm một với cơn mưa dày đặc, cô nhíu mày, nhưng có lẽ là đứng cách nhau khá xa, hơn nữa tầm nhìn còn bị cản trở bởi cơn mưa nặng hạt, Hứa Điện như thấy được khung cảnh quen thuộc ở một năm trước, ánh mắt vô cảm, lạnh lẽo của Mạnh Oánh.

Anh hốt hoảng, tim như muốn bay ra ngoài, thậm chí còn có một chút nhói trong lòng.

Hứa Điện bước tới, đến trước mặt Mạnh Oánh, ôm lấy gương mặt cô, đặt cô dựa vào khung cửa sắt.

Giọng nói trầm khàn, khô khốc.

"Vợ, anh sai rồi, anh sẽ dùng cả một đời bồi thường cho em, anh......"

Mạnh Oánh cầm dù quơ quơ.

Nước mưa chảy dài trên khuôn mặt anh, khiến anh thoạt nhìn càng sắc bén, nhưng cũng có một nỗi thống khổ đến chật vật. Vài giây sau, Mạnh Oánh túm tay anh, xoay người đi vào tiểu khu.

Các fan lại thét chói tai, như không thể tin được, hoặc là do không hiểu được diễn biến này.

Dọc theo đường đi lên nhà.

Hai người vào nhà, Mạnh Oánh muốn bỏ tay anh ra, Hứa Điện lại không buông tay, anh trở tay nắm còn chặt hơn, sau đó còn kéo Mạnh Oánh lại, muốn hôn cô.

Mạnh Oánh bất ngờ, nhưng phát hiện anh đang khẩn trương, liền xoay đầu, nhiệt tình đón nhận.

Cho đến khi chạm vào bờ môi mềm mại ấm áp của cô, Hứa Điện như phát điên mà gặm cắn, Mạnh Oánh hơi giãy giụa, nhưng vẫn duỗi tay ôm cổ anh.

Hai người dầm mưa ướt như chuột lột, ôm nhau không còn một kẽ hở, hôn nhau say đắm.

Hứa Điện không dám làm gì quá trớn, Mạnh Oánh duỗi tay vuốt ve mặt anh, cảm nhận hơi lạnh của nước mưa, cả một chút ấm áp của nhiệt độ cơ thể.

Quần áo ướt đẫm dinh dính, Mạnh Oánh đẩy anh ra.

Hứa Điện cũng không dám làm trái, cởi nút cổ tay áo, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi cô.

Bên trong che giấu một tia hoảng loạn.

Hai người nhìn nhau nửa ngày, Hứa Điện kéo tay áo, nói: "Em lấy cho anh cái bàn phím."

Mạnh Oánh cũng không nghĩ nhiều dù cảm thấy hơi khó hiểu, cô xoay người đi lấy. Hứa Điện lại nhìn thấy một cái ván giặt đồ dưới bàn trà, anh nói: "Không cần."

Mạnh Oánh quay trở lại, Hứa Điện lấy ván giặt đồ ra, sau đó quỳ một gối lên chiếc ván giặt đồ.

"Anh sai rồi."

Mạnh Oánh: "......"

Vài giây sau, Mạnh Oánh đi qua, ngồi lên bàn trà, cúi người, nhìn chằm chằm anh, lướt ngón tay trên khuôn mặt anh, dịu dàng nói: "Chồng à, anh là đồ khốn nạn."

"Em học cái này của ai vậy?"

Hứa Điện nhìn sự thích chí trong mắt của cô.

Mọi buồn lo đều được xua đi hết, anh cất giọng trầm trầm, "Em muốn anh quỳ cái gì, cũng được hết."

"Chỉ cần đừng bỏ anh."

*Đây là bản dịch mình thấy không có liên kết với chương sau

Hứa Điện không màng tới bất kỳ điều gì mà đi tới, anh không đuổi theo, mà chỉ dõi theo bóng lưng mảnh khảnh, ôn nhu kia đang xa dần, rồi khuỵu chân quỳ xuống.

Hành động này.

Tiếng thét chói tai vang lên.

Mạnh Oánh đã đi đến cửa tiểu khu, rốt cục nghe được thanh âm, cô quay người, thấy Hứa Điện ở cách đó không xa, anh mặc áo sơ mi đen quần dài, môi mỏng nhếch, mở cổ tay áo, quỳ đúng lẽ thường đương nhiên, tư thế vô cùng hiên ngang, nhưng vẻ bối rối không thể che giấu trong đôi mắt của anh đã nói lên tất cả.

Hai người đối mặt.

Như tái hiện lại khung cảnh của một năm trước.

Nhưng lúc này.

Mạnh Oánh giơ ô, bước về phía anh.

Giày cao gót bước từng bước ổn định, khoan thai đi đến trước mặt Hứa Điện.

Yết hầu Hứa Điện khô khốc, "Vợ, anh sai rồi, anh sẽ dùng cả một đời bồi thường cho em."

Mạnh Oánh không nói gì dù chỉ là một chữ, cô vẫn đứng bình thản nhìn xuống Hứa Điện, thế giới yên tĩnh như chỉ còn hai người họ, ngay cả mưa cũng tạnh, sau đó, Mạnh Oánh ngồi xuống, tầm nhìn của hai người ngang nhau, Hứa Điện còn chưa kịp nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô thì Mạnh Oánh đã chống một tay xuống đất làm tâm rồi nghiêng về phía trước.

Âm thanh dịu dàng nói "Chồng à, anh rất khốn nạn đó biết không."

Nói cong, liền áp lên bờ môi mỏng của anh.

Hứa Điện bị cảm xúc lạnh lẽo của môi cô làm cho tỉnh táo, một giây sau, môi anh khẽ mở, ôm chặt lấy cô, cúi đầu đáp lại.