Thế Thân Cảnh Nóng

Chương 16: Họp lớp




Thứ bảy là ngày họp lớp đại học. Đường Mật cũng không gọi cho Lâm Tiêu Tiêu nữa, nhưng thật ra trong group có không ít người cố ý tag tên cô, lặp đi lặp lại dò hỏi cô có tới không.

Lâm Tiêu Tiêu mặc kệ mấy người đó, âm thầm suy nghĩ: Đương nhiên muốn đi, cô còn muốn đi nhìn Đường Mật bày thêm trò mèo gì nữa.

Để chuẩn bị, Lâm Tiêu Tiêu còn đi salon tạo hình lại kiểu tóc. Làn da vốn trắng nõn, thêm mái tóc màu nâu nhẹ xoăn xoăn lả lơi, càng tăng thêm sự quyến rũ. Trong tủ giày, mấy đôi cao gót phủ đầy bụi cũng bị cô lôi ra hết, chọn trái chọn phải, quyết định một đôi màu bạc tinh tế, cao 12 phân. Cô thích mua giày cao gót, nhưng lại không thường xuyên đi, mỗi lần không phải xước gót chân thì lại xước ngón chân, có khi còn trẹo luôn chân.

Đúng là ăn cho mình, mặc cho người.

Cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng, cô dán sáu cái băng keo cá nhân lên chân mới đi được đôi này. Trước giờ hẹn năm phút, ghế lô đã ngồi đầy, các bạn học đều biến hóa không nhiều lắm, chỉ hơi gầy - béo hay trắng - đen đi chút thôi.

"Lâm Tiêu Tiêu, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không tới, tới tới tới, ngồi chỗ này."

Lớp trưởng nhận ra đầu tiên, dẫn cô tới chỗ ngồi. Từ ghế lô tới cửa lớn cũng chỉ mấy chục bước, nhưng cô rõ ràng cảm giác được ánh mắt của tất cả mọi người đang chiếu vào mình, phảng phất giờ phút này đi vào không phải là người, mà là động vật kỳ quái nào.

Cũng không biết bọn họ cố ý hay không, tên tra nam bạn trai cũ Âu Dương kiệt an vị bên tay trái chỗ của cô.

Âu Dương kiệt sửng sốt một chút, ngồi bên phải hắn là Đường Mật. Ả thấy ánh mắt hắn vẫn luôn dừng trên người Lâm Tiêu Tiêu, thở phì phì nhăn nhăn mi, đòi đổi chỗ.

"Đang êm đẹp, đổi cái gì?" Âu Dương kiệt khó hiểu hỏi.

Trà xanh Đường Mật đương nhiên không ngốc, cười ỏn ẻn: "Không phải người ta thật lâu chưa gặp Tiêu Tiêu sao, muốn ngồi gần cô ấy để tâm sự, làm ơn ~" nghe cô ta nói như vậy, Âu Dương kiệt đành phải đổi chỗ.

Lâm Tiêu Tiêu yên lặng ở trong lòng trợn trắng mắt cá chết: Thế giới nợ Đường Mật một giải Oscar.

"Tiêu Tiêu a~, gần đây cậu bận lắm sao?" Đường Mật động tác tự nhiên mà ôm tay Lâm Tiêu Tiêu, một bộ dáng tri kỷ làm sao.

"Đừng diễn nữa bà nội."

Lâm Tiêu Tiêu ném tay ả ra, "Quan hệ của chúng ta như thế nào, mọi người đều rõ, đừng nói là nói chuyện phiếm, đến nhìn cũng không muốn nhìn."

Lâm Tiêu Tiêu không thèm hạ giọng, vì thế mọi người ngồi cùng bàn đều nghe rõ được động tĩnh bên này. Bị mọi người chú ý, Đường Mật có chút không xuống đài được. Thần sắc xấu hổ loé qua đáy mắt nhanh chóng thay thế bằng ý cười.

"Tiêu Tiêu, ở một mức độ nào đó, cậu cũng xem như thành công nhất trong số chúng ta rồi."

Đường Mật bưng chén rượu đứng lên, toàn bộ ghế lô tất cả mọi người đều ngồi, chỉ có ả phá lệ bắt mắt, "Tuy rằng trong phim điện ảnh cậu không lộ mặt, nhưng lại cùng ảnh đế Thẩm Thư Lạc quay cảnh giường chiếu, không phải ai cũng có thể làm được. Tới, tớ kính cậu một ly."

Lâm Tiêu Tiêu mắt lạnh xem ả ta uống một hơi cạn sạch.

Rượu xông lên khiến gương mặt Đường Mật đỏ ửng, ả hơi hơi nheo lại đôi mắt, giả vờ say mà nói: "Cùng là bạn bè của nhau cả, cậu có thể tiết lộ một chút được không, thật là tò mò, kỹ thuật trên giường của Thẩm Thư Lạc thế nào?"

Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười đón nhận, lén cho ả ta một ánh mắt xem thường: "Thật sự muốn biết, không bằng đi hỏi đương sự đi."

Cô lấy di động, gọi điện thoại cho Thẩm Thư Lạc, sau đó ở trước mắt bao người, đặt điện thoại di động đặt lên bàn.

Đường Mật khinh thường mà cong cong khóe môi, ấn nút mở loa trên màn hình di động.

Đô —— đô —— theo từng tiếng chuông reo, không chỉ Lâm Tiêu Tiêu mà cả bàn người nín thở nhìn chằm chằm di động nho nhỏ, ngay cả mấy bàn bên cạnh cũng có vài người lại đây hóng,

Nửa phút sau, điện thoại không người nhận, tự động kết thúc.

"Cậu thật sự có số của Thẩm Thư Lạc sao, cái này không phải là giả vờ lấy cái số nào không thông được để lấp liếm chứ?" Đường Mật trào phúng mà cười rộ lên.

Lâm Tiêu Tiêu thần sắc bất biến, nhưng kỳ thật trong lòng đã có chút hoảng loạn. Cô cũng không nhờ anh chuyện này trước, thứ nhất nghĩ là chuyện nhỏ nên cần quấy rầy, thứ hai là không nghĩ Đường Mật sẽ lấy đó làm cớ để khó dễ. Vừa rồi đem điện thoại giao ra, hoàn toàn là bản năng khi cô tức giận nóng đầu.

Khi tay Lâm Tiêu Tiêu toát ra một chút mồ hôi thì, di động trên bàn đột nhiên kêu lên, trên màn hình lóng lánh ba chữ to: 【Thẩm Thư Lạc】

Đường Mật dùng loa ngoài nhận điện thoại: "Alo?"

"Tiêu Tiêu, ngại quá, anh mới vừa đóng phim xong, lúc nãy không nhận được điện thoại của em." Giọng nói chuẩn xác của Thẩm Thư Lạc trầm ổn, dịu dàng truyền tới.

Trên bàn có cô gái là fan não tàn của Thẩm Thư Lạc, nghe được giọng của anh, nhảy dựng lên: "Đúng là giọng của Thẩm ca nhà ta a—! Tai cũng muốn mang thai rồi!"

Đường Mật hiển nhiên khó có thể tin, truy vấn: "Anh, anh thật là Thẩm Thư Lạc?"

"Đúng vậy." Thẩm Thư Lạc lễ phép hỏi, "Có thể đem điện thoại đưa cho Tiêu Tiêu không?"

"Được." Đường Mật không tình nguyện mà trả lại điện thoại cho Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Tiêu Tiêu tiếp nhận, nhẹ nhàng lên tiếng: "Alo, em đây."

"Bị người khác khi dễ?"

Thanh âm chậm rãi ôn nhu của anh làm mũi cô có chút cay cay, cô hít một cái rồi nói: "Sao anh biết?"

"Trực giác của đàn ông."

Bên phía Thẩm Thư Lạc có chút ồn ào, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng đạo diễn kêu lớn lẫn tạp âm khác. Dù bối cảnh xung quanh hỗn loạn, giọng nói của anh vẫn thật bình tĩnh nhẹ nhàng truyền vào tai khiến cô vô cùng ấm áp, "Cần anh giúp gì không? Cứ việc nói."

Mọi người không nghe rõ được giọng nói của Thẩm Thư Lạc, duỗi cổ dài ra, hướng về phía Lâm Tiêu Tiêu. Cô nhìn quét một vòng, nói: "Hôm nay em đi họp lớp, có người tò mò công phu trên giường của anh có được không, nên em muốn cho cô ta trực tiếp hỏi anh."

Thẩm Thư Lạc cười khẽ lên: "Em đem điện thoại chuyển qua, anh sẽ tự mình trả lời."

"Cầm."

Lâm Tiêu Tiêu hướng về phía Đường Mật nhướng mày, "Không phải tò mò sao, chính mình nghe đi."

Không biết là đã quên, hay có ý khác, lúc này Đường Mật không mở loa ngoài. Ả ta tiếp nhận điện thoại, chỉ chốc lát sau sắc mặt vừa đỏ lại vừa trắng.

Thím fan não tàn không tiếng động vọt tới hỏi: "Sao rồi? Thẩm ca nhà ta nói gì đó?"

"Không có gì."

Đường Mật kết thúc cuộc gọi rồi trả di động lại. Lâm Tiêu Tiêu cũng thật tò mò, rốt cuộc Thẩm Thư Lạc đã nói cái gì, khiến ả ta ăn mệt mà nín sủa liền như vậy.

"A, mọi người đã đến đông đủ rồi, mau ăn thôi." Lớp trưởng thấy không khí hơi kỳ quái, cười ha hả tới hoà giải, "Tất cả mọi người đều động đũa đi, đừng ngượng ngùng. Nhà hàng này làm món cua trân bảo thật đặc biệt, còn có tôm bì bì cũng rất ngon, mau mau nếm thử."

Đường Mật một bên hướng gắp đồ ăn, một bên đè thấp thanh âm nói: "Lâm Tiêu Tiêu, đừng tưởng rằng cô thắng."

"Ồ, cô còn chủ ý nham hiểm nào thì mau xuất chiêu luôn một thể, tôi lười phải tiếp xúc với cô lắm rồi."

Lâm Tiêu Tiêu sớm minh bạch, trên đời này vô duyên vô cớ thiện ý thì ít, mà vô duyên vô cớ ác ý lại rất nhiều. Ta không đụng người chưa chắc người đã không đụng ta, thật muốn cắt đứt cho xong, cái não bé nhỏ của cô không muốn phí sức với loại người này.

"Cô cứ chờ xem." Đường Mật ăn vài miếng, rồi dùng khăn ưu nhã xoa xoa khóe miệng, lại một lần nữa đứng lên. "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại từ sau khi tốt nghiệp đại học, tớ rất là phấn khích, suốt đêm qua đem tất cả ảnh của chúng ta chỉnh sửa thành một đoạn clip, mọi người vừa ăn vừa thưởng thức nha~."

Âu Dương kiệt giữ tay cô ta: "Em làm clip lúc nào, sao anh không biết?"

Đường Mật cười trấn an: "Khi anh ngủ rồi thì em mới làm."

Lâm Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn, quả nhiên đã sớm chuẩn bị laptop cùng máy chiếu.

Mọi người hoà thuận vui vẻ chém gió tung trời, Đường Mật một mình đi đến trong góc, truyền phát clip. Chỉ chốc lát sau, trên cái màn trắng lớn ở sân khấu đột nhiên hiện ra một đôi nam nữ đang trần truồng. Nam là Thẩm Thư Lạc, cùng hắn hôn môi là minh tinh Mạn Diệu, nhưng khi chuyển qua cảnh nữ nhân trần truồng thì lại chính là Lâm Tiêu Tiêu.

Thấy hai vú đẫy đà vú đong đưa lên xuống trên màn chiếu, một đám đàn ông đều sáng cả mắt ra.

"A ngượng ngùng, tớ bấm nhầm phim khiêu dâm a~." Đường Mật giả vờ giả vịt kinh hô một tiếng, bấm đi bấm lại máy tính, nực cười là bấm cả buổi mà hình ảnh trên màn chiếu không hề dừng lại.

Chuyện trong group đã bị đồn loạn lên, ai cũng biết đây là Lâm Tiêu Tiêu loã thể diễn cảnh nóng. Hình ảnh thân thể Lâm Tiêu Tiêu dưới tác dụng âm thanh ánh sáng thật khiến tâm tình rục rịch. Có vài ánh mắt bất nhã đảo qua ngực của cô.

Lâm Tiêu Tiêu không nhanh không chậm mà uống xong ly nước, rồi mới đứng dậy đi đến trước mặt Đường Mật, dị thường bình tĩnh nói: "Nếu cô không xoá bỏ video này đi thì thật làm khó tôi rồi."

"Hừ, tôi nắm được nhược điểm của cô, ngu gì mà không tận dụng chứ." Đường Mật cười đến thật vui vẻ.

Lâm Tiêu Tiêu vươn ngón trỏ, tạm dừng video. Đường Mật không ngăn cản, bởi vì mục đích của ả đã đạt được. Ả giương cổ, giống như một con gà chọi mới chiến thắng trận đấu, nghênh ngang về chỗ ngồi.

"Đây là cô ép tôi phải phản kháng, tôi không thẹn với lương tâm." Lâm Tiêu Tiêu lấy trong túi ra một cái USB, cắm vào laptop.

Giây tiếp theo, màn sân khấu phóng ra hình ảnh. Trong phòng khách sạn, một nữ nhân mặc nội y tình thú, đang bị một tên nam nhân bụng phệ đè ở dưới thân.

"Giác đạo, gậy th*t sao lại thô đến như vậy." Lời nói thô tục của nữ nhân tuôn ra hết bài này đến bài khác, giống con cẩu ngoan ngoãn mà quỳ gối trên giường, nhếch cái mông lên, "gậy th*t lớn, cắm huyệt đến thật thoải mái"

"Thích ta làm như vậy sao?", tên bụng phệ ra sức mà nhấp nhấp.

"Thích~, xin ngài mau dùng sức mà đâm nát huyệt dâm a~!"

"Là bạn trai cắm đến sảng hay ta mới cắm em sảng, hả, Mật Mật."

"Đương nhiên là Giác đạo rồi, dương v*t vừa thô lại ngạnh, mới đẩy một chút đã nhét đầy tiểu huyệt người ta rồi."

Nam nhân xiết chặt lấy bầu vú không được to cho lắm, cười dâm đãng: "Lần sau cùng với phó đạo diễn cắm xem em còn kêu nổi không?"

"Được nha, được nha, 3 người càng kích thích a~."

Đối thoại dâm loạn làm mấy tên đàn ông có mặt ở đây đều hưng phấn lên. Chỉ có Âu Dương Kiệt mặt mày xanh mét, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân trên màn hình.

Đường Mật như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, bộ dáng đắc ý quanh năm của ả không giữ nổi nữa.

Thật nhanh, video cắt cảnh, video lộ ra rõ nét khuôn mặt của Đường Mật bị đàn ông cắm đến thất thần, thần sắc tất cả mọi người thay đổi hẳn. Đa số chỉ dùng ánh mắt xem kịch vui, lướt qua lại Đường Mật cùng Âu Dương kiệt, đối với bọn họ, đến buổi tiệc này nhằm mục đích xem diễn, căn bản không để ý diễn viên thay đổi ra sao.

Âu Dương kiệt đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra ngoài cửa.

"A Kiệt, từ từ đợi em với!" Đường Mật ngay lập tức chạy theo sát.

Lâm Tiêu Tiêu sắp xếp đồ đạc, vừa định đi, thì một tên bạn học cũ mang cái kính dày cộm tiến đến, xoa xoa tay, cười dâm: "Cái video vừa rồi có thể coppy cho tớ một bản không?"

"Cút ngay."

Lâm Tiêu Tiêu không quay đầu lại, lập tức rời đi. Cô không phải muốn giúp Đường Mật, chỉ là đơn thuần mà cảm thấy loại hành vi như vậy thực ghê tởm.

Bên ngoài nhà hàng, ánh đèn đã lên rực rỡ, đường phố hai bên người đi đường tới tới lui lui, ban đêm lại là cuối tuần nên cuộc sống về đêm giờ mới bắt đầu.

Lâm Tiêu Tiêu liếc mắt một cái liền thấy được Âu Dương Kiệt đang đứng ở ngoài cửa hút thuốc, bên cạnh hắn là Đường Mật khóc đến điềm đạm đáng yêu. Lâm Tiêu Tiêu lười ở cùng loại người này, định rời đi.

Ai ngờ ả Đường Mật phát rồ lao ra chửi: "Cô thật không biết xấu hổ!"

Mắt thấy Đường Mật giơ lên tay, muốn cho Lâm Tiêu Tiêu một bạt tai, Âu Dương Kiệt nhanh tay lẹ mắt kéo lại: "Cô nháo đủ chưa, đồ đàn bà hạ tiện!"

"Được nha, Âu Dương Kiệt, anh đau lòng cô ta có phải hay không?" Mắt Đường Mật ngậm đầy nước mắt, "Em nói cho anh biết, dù anh có muốn nối lại tình xưa nghĩa cũ đi chăng nữa, người ta cũng sẽ không thèm anh đâu. Cô ta đã ngủ qua Thẩm Thư Lạc, chẳng lẽ còn sẽ coi trọng loại người như ngươi?"

"Bệnh tâm thần! Người bò lên giường đàn ông khác là cô!" Âu Dương kiệt mất kiên nhẫn, đẩy mạnh cô ta một cái, quay qua Lâm Tiêu Tiêu nói: "Rất xin lỗi em, Tiêu Tiêu, để em chê cười rồi", xong cũng không muốn dây dưa thêm, bước nhanh ra ngoài tính bắt xe.

Cố tình Đường Mật không nuốt nổi khẩu khí, cắn mãi không nhả, cứ mặt dày đi theo: "Âu Dương kiệt, anh có ý gì? Anh muốn chia tay có phải không?"

Cuối cùng hai người dở hơi đó cũng đi xa dần, lỗ tai Lâm Tiêu Tiêu cũng được yên tĩnh. Chỉ nhìn được hai thân ảnh không ngừng dây dưa mà không nghe được đối thoại cụ thể. Vì không muốn bị lôi vào đống bùn lầy của hai con bệnh đó, cô từ bỏ ý niệm bắt xe về, dẫm giày cao gót đi đường vòng đến ga tàu điện ngầm.

Dọc theo đường đi không có một cái ghế trống nào cả, Lâm Tiêu Tiêu đứng suốt hai mươi mấy trạm, gót chân cùng ngón chân đều bị giày cao gót ma xát đau nhói, chắc đã phồng rộp rồi. Xuống tàu, cô liền cởi giày cao gót, mệt mỏi ngồi ở bồn hoa cạnh đường nghỉ ngơi.

Rõ ràng xem như thắng, cô lại không có nửa điểm vui vẻ. Mấy năm trước, khi các cô còn là sinh viên năm nhất, bộ dáng ngây thơ chập chững bước vào đời cứ như mới hôm qua. Đường Mật đã từng thức suốt mấy đêm liền, đan cho cô một cái khăn quàng cổ nhân dịp lễ Giáng Sinh, Âu Dương kiệt đã từng vì theo đuổi cô mà đứng dưới lầu thắp nến trái tim, hát cả một đêm, đến khi không nói ra tiếng nổi nữa, bọn họ đều đã từng chân thành đến như vậy, thanh xuân tươi đẹp đó bây giờ ở đâu? Sao con người để trưởng thành lại phải trả giá nhiều đến thế?

"Chị, sao chị lại ngồi đây một mình?" Lâm Tiêu Tiêu ngẩng đầu, thấy Doãn Xuyên đang cưỡi xe đạp ngừng ở trước mặt cô.

Doãn Xuyên thoáng nhìn giày cao gót được đặt ở một bên, nháy mắt sáng tỏ, vỗ vỗ lên xe đạp, mời: "Chị lên đi, em chở chị về, cũng coi như báo đáp lần trước chị thu lưu đứa nhỏ tội nghiệp là em."

"Xe em đâu có yên xe, sao mà chở được?"

"Ngồi phía trước được mà."

"..."

Lâm Tiêu Tiêu khó có thể tưởng tượng cảnh mình bị hắn vòng tay ôm vào ngực, theo bản năng lắc đầu, "Thôi không sao, chị nghỉ một chút rồi sẽ về."

"Chân chị rướm máu rồi kìa, còn cậy mạnh cái gì?"

Doãn Xuyên nửa túm nửa kéo mà đem cô ôm lên xe, rồi đạp xe phóng như bay.

Gió đêm thổi quét qua mặt, phảng phất đem những việc ưu phiền đều thổi đi, thật là thoải mái.

Lâm Tiêu Tiêu cơ hồ cả người đều dựa vào ngực Doãn Xuyên, cánh tay thon dài của hắn chống hai bên người cô, mùi sữa tắm bạc hà ẩn ẩn từ trên người hắn truyền đến, rất dễ ngửi. Chỉ là cô từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ ngồi tư thế này trên xe đạp. Vừa lạ lẫm vừa vui thích.

"Cuối tuần, chị có thể tới xem em đánh bóng rổ không?" Âm thanh của Doãn Xuyên từ đỉnh đầu cô vang lên.

"Chị, chị không hiểu bóng rổ lắm."

"Không cần hiểu, chị tới xem em là được rồi."

"..."

Lâm Tiêu Tiêu ngơ ngác chớp chớp mắt, cậu bé này không phải là hứng thú với cô chứ.