Buổi tối, lão Trương theo phân phó của Phó Hi đưa Lâm Tiêu Tiêu về tiểu khu. Cô vừa xuống xe, liền thấy có một người đang ngồi ở thành bồn hoa giữa sân, là Doãn Xuyên. Hắn ngồi ở nơi đó, cũng không chơi di động, chỉ là đơn thuần mà ngồi một chỗ.
Nói đến cũng kỳ quái, thanh niên cao 1 mét 8, lại đem cho cô một cảm giác vô cùng đáng thương, như là cún con bị chủ nhân vứt bỏ.
"Em muốn ngồi ở đây đút muỗi ăn à?"
Nhìn thấy cô, đôi mắt Doãn Xuyên chợt sáng ngời. Nháy mắt, phảng phất tất cả tinh quang trên trời đều rơi vào đôi mắt ấy.
Hắn nhìn cô nói: "Em đang đợi chị."
"Chờ chị làm gì, điều hoà nhà em lại hỏng rồi sao?" Lâm Tiêu Tiêu ngồi xuống bên cạnh, thuận tay nhéo nhéo cẳng chân căng cứng, có chút mệt mỏi của mình.
"Không phải, buổi chiều bọn em có đi xem phim kinh dị, em không dám một mình đi cầu thang lên lầu." Doãn Xuyên vươn cánh tay ra, đập vào mắt là mấy vết hồng hồng trên da thịt trắng tươi, bị muỗi cắn mấy cái, "Em ở chỗ này ngồi ba giờ, đút cả đàn muỗi ăn no luôn."
"......" Lâm Tiêu Tiêu cạn lời, "Em đàn ông đàn ang, lại sợ ma?"
Doãn Xuyên nhăn mi lại, bất mãn: "Chị đây chính là kỳ thị giới tính, đàn ông thì không thể sợ ma?"
Nói như vậy hình như cũng không sai...... Lâm Tiêu Tiêu dễ dàng bị thuyết phục, vỗ vỗ mông đứng lên, nói: "Đi thôi, chị dẫn em đi lên lầu."
Tới nơi, Lâm Tiêu Tiêu lấy chìa khóa mở cửa, Doãn Xuyên lại không có chút ý tứ nào muốn rời đi, đứng sát gần cô, lại trưng vẻ mặt đáng thương hề hề: "Em không dám ngủ một mình."
Lâm Tiêu Tiêu thập phần bất đắc dĩ: "Vào đi......"
Cô bắt đầu chậm rãi cảm thấy tính cách của mình khi đối xử với mỗi người thật khác nhau, tỷ như trước mặt Phó Hi thì nhu nhược đến ho cũng ráng nuốt lại, ngẫu nhiên vươn móng vuốt ra sẽ bị hắn ấn trở về, tỷ như đối với sự dịu dàng của Thẩm Thư Lạc thì ngượng ngùng, như em gái nhỏ mong được bảo bọc, yêu thương. Mà khi ở trước mặt Doãn Xuyên lại không tự chủ được mà nổi lên mẫu tính, sắm tròn vai "Chị gái", tự nhiên trở nên ôn nhu bao dung. Chính cô cũng không biết rằng, mỗi khi nghĩ đến Phó Hi, bao giờ cũng liên tưởng thêm Thẩm Thư Lạc. Cũng khá lâu không thấy anh liên lạc, đúng là cuộc sống của minh tinh không như người thường.
"Ngại quá, lại tới quấy rầy." Doãn Xuyên đứng ở trước cửa, nghiêm trang nói một câu, xong mới thay dép lê đi vào.
Lâm Tiêu Tiêu bật cười mà lắc đầu, thật là ngoan ngoãn mà. Đem chăn gối đặt lên sô pha, dặn dò: "Chăn chị để ở đây, tủ lạnh có đồ uống, em có thể tùy tiện lấy, chị hơi mệt muốn đi ngủ, em cứ tự nhiên nha."
"Em cảm ơn." Doãn Xuyên duỗi tay đem gối đầu ôm vào trong ngực, cười thực dịu ngoan.
Lâm Tiêu Tiêu tắm rửa xong, thoải mái dễ chịu nằm ở trên giường xem phim Hàn, nhìn nhìn, chẳng mấy chốc mí mắt liền sụp xuống. Cô mơ một giấc mơ, thấy bão táp cuồng phong, trần nhà bị tàn phá đến nứt ra vài cái khe, nước mưa từng giọt mà tích trên mặt cô.
Giấc mộng này quá chân thật, cô giơ tay sờ sờ mặt, thế nhưng thật sự sờ đến nước.
Lâm Tiêu Tiêu "hừ" mà mở mắt ra, thấy một gương mặt phóng đại trước mắt mình: "A!"
"Chị, chị làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?"
Gương mặt kia lùi về sau, hoá ra là Doãn Xuyên. Hắn tựa hồ là mới vừa tắm rửa xong, tóc ướt đẫm, không ngừng có giọt nước theo ngọn tóc hắn nhỏ giọt tong tong. Phần trên trần trụi, hạ thân chỉ mặc một cái quần lót màu xanh biển.
"Em, em...... Ở phòng chị làm gì?" Lâm Tiêu Tiêu nhất thời không thể tiếp thu được sự thật, một người đàn ông gần như trần trụi mà ghé vào mép giường của mình, trở nên nói lắp. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cô cảm thấy có một mùi kỳ lạ lan toả trong phòng, hình như mùi này cô đã từng ngửi ở đâu rồi.
"Điều hòa phòng khách hỏng rồi." Doãn Xuyên giải thích.
"Sao em không mặc quần áo?"
"Áo ngủ đều ở nhà, em không dám một mình trở về lấy, cho nên......" đầu tóc nâu thẫm ướt dầm dề mà dán lên khuôn mặt tuấn tú, đem đôi mắt vốn hắc bạch phân minh càng thêm ngây thơ, tội nghiệp.
Lâm Tiêu Tiêu thở dài thật sâu: "Vậy em ngủ dưới đất đi, đừng phá chị, chị buồn ngủ lắm."
"Vâng, muốn tắt đèn không?"
"Ừm." Nói xong cô lấy chăn trùm lên đầu, quay vào góc tường.
Doãn Xuyên đi đến cạnh cửa, ấn công tắc. Căn phòng tức khắc trở nên tối tăm, bầu trời đêm ngoài cửa sổ không trăng không sao, chỉ có tầng mây dày nặng chậm rãi nổi lơ lửng. Ánh sáng buổi đêm ảm đạm xuyên vào loáng thoáng chiếu xuống sàn.
Yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng điều hòa đang chạy.
"Em có thể gọi chị là Tiêu Tiêu không?" Doãn Xuyên nằm thẳng trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn về phương hướng của cô.
"Không được."
"Vì cái gì?"
"Nào có vì cái gì nhiều như vậy? Truyền thống đạo đức của dân tộc là lớn nhỏ phải có thứ tự, chị so với em lớn hơn cả mấy tuổi, em phải gọi là chị." Lâm Tiêu Tiêu nguyên bản là nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn. Giảng xong một bài, cô xoay người lại, muốn giải thích về truyền thống mỹ đức mấy ngàn năm, kết quả ngoài ý muốn mà chạm ngay tầm mắt sáng ngời của hắn.
Doãn Xuyên không biết từ khi nào, đem đầu ghé vào mép giường của cô. Ánh mắt chuyên chú đến đáng sợ, phảng phất giống như có một đoàn lửa màu lam đang thiêu đốt dưới đáy mắt ấy.
Giờ phút này, Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên ý thức được một điều, cho dù hắn nhỏ hơn vài tuổi, nhưng cũng là một người đàn ông hàng thật giá thật.
"Kỳ thật em nói dối." Doãn Xuyên đột nhiên mở miệng nói.
"Cái gì?"
"Em một chút cũng không sợ ma, nói sợ ma là vì muốn ngốc ở bên cạnh chị thêm một chút. Điều hòa phòng khách cũng không bị hư, là em rút ổ cắm." Mắt không chớp, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, không thấy nửa phần xin lỗi áy náy.
Lâm Tiêu Tiêu không trả lời, cô mơ hồ đoán được nguyên do, không muốn tiếp tục đề tài này, cho nên cứng rắn ngắt lời: "Chị đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm."
Không đợi cô xoay người, Doãn Xuyên đột nhiên bò lên trên giường. Đôi tay chống hai bên sườn mặt của Lâm Tiêu Tiêu, hắn chấp nhất mà chăm chú nhìn, không cho phép cô trốn tránh, nói: "Không hỏi em làm vậy vì cái gì sao?"
Nhìn gương mặt thân quen trong gang tấc, bây giờ lại có chút gì đó xa lạ, trái tim phảng phất đập lỡ một nhịp.
"Hay là nói, chị biết rõ nguyên nhân?"
"Chị...... muốn ngủ." Lâm Tiêu Tiêu hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Trốn tránh chẳng lẽ truyền thống mỹ đức của dân tộc sao?"
Doãn Xuyên cúi đầu, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm vành tai xinh. Lỗ tai không phải điểm mẫn cảm của cô, nhưng hắn, người mà cô luôn xem như em trai nhỏ, đột nhiên biến hoá, chỉ chạm vào một chút, tựa như cả người bị điện giật run lên một cái. Hắn lưu ý tới phản ứng nhỏ của cô, dọc theo vành tai từ dưới lên trên mà một đường liếm láp.
Lâm Tiêu Tiêu nhíu mày, nội tâm vô cùng rối rắm. Một bên là hơi thở thanh xuân tuổi trẻ, một bên là quan niệm cố chấp về tuổi tác của cô, cán cân lung lay mà lắc lư không chừng.
Bàn tay có từng khớp thon dài của đàn ông luồn vào váy ngủ, vuốt ve cái đùi trơn bóng, bụng nhỏ yếu ớt, cuối cùng xoa xoa bầu vú mềm mại. Hắn dùng tay nhéo nhéo đầu v*, cách vật liệu may mặc, mút cả vào trong miệng. Đầu lưỡi linh hoạt, phối hợp hàm răng, khảy khảy đỉnh vú. Vải dệt bị nước miếng thấm ướt, ẩn ẩn lộ ra quả anh đào hồng nhạt phía dưới.
Váy ngủ bất tri bất giác bị kéo qua đầu, ngón tay như có như không mà mơn trớn háng của cô, dùng đốt ngón tay ái muội mà đỉnh ở mép huyệt. Có lẽ là ngày thường viết lách nhiều, đầu ngón tay có mấy chỗ bị thô ráp. Cho nên khi hắn đem bàn tay tiến vào quần lót, dùng ngón cái cùng ngón trỏ vuốt ve âm đế đang trốn kín ở mật huyệt thần bí, xúc cảm thô ráp tiếp xúc, bức cho cô không tiền đồ mà trào ra một đống dâm thuỷ.
Oanh ——
Cán cân trong đầu Lâm Tiêu Tiêu bị khoái cảm bất ngờ ập tới đánh tan. Cô kéo cổ hắn, vặn vẹo eo, tỏ vẻ chính mình đã chuẩn bị tốt.
Doãn Xuyên lại không vội mà cắm vào đi, lôi kéo tay, kéo ngược cô lên trên người mình, chuyển thành tư thế sáu chín, nữ trên nam dưới. Hắn cởi quần lót thỏ con ra, một giọt chất lỏng trong suốt từ tiểu huyệt hạ xuống, tích rơi xuống môi hắn. Hắn mê đắm dùng lưỡi liếm môi, dục vọng trong mắt càng sâu.
Hắn lột sạch thứ còn sót lại, phơi bày nơi riêng tư của cô, nhìn nụ hoa phóng đãng đang chảy nước trước mắt, há miệng bắt đầu thưởng thức.
Hạ thân không ngừng truyền đến khoái cảm kích thích, Lâm Tiêu Tiêu cũng kéo quần lót của hắn xuống, đem dương v*t sớm đã gắng gượng căng cứng mà phóng thích ra. Chỉ là cô không nắm giữ được lực độ, dương v*t nóng hầm hập "Bang" một tiếng đập thẳng vào mặt mình, mang theo chút mùi ngai ngái, cô chợt nhận ra thứ mùi kỳ lạ hồi nãy chính là mùi tinh dịch. Vậy thứ nước trên mặt cô không phải nước trên tóc hắn mà là....
Cô vừa thẹn vừa thích, hé miệng, chậm rãi đem dương v*t lớn nuốt đi vào, liếm mút dư vị còn sót lại của tinh dịch một cách ngon lành.
Đầu lưỡi mạnh mẽ của đàn ông trong chốc lát mút âm đế sưng to, miệng huyệt khẽ đóng mở, nước trào tới đâu bị hắn mút hết tới đấy, nghe được cả tiếng chùn chụt. Lâm Tiêu Tiêu trong miệng chứa đầy dương v*t lớn của hắn, sướng đến muốn kêu cũng không kêu được.
Lâm Tiêu Tiêu không am hiểu dùng miệng, chỉ làm theo bản năng, mút mát lên xuống một trận, cố sức nuốt dương v*t xuống xong lại phun ra, áp chế cảm giác buồn nôn khi bị chọc vào cổ họng, nước miếng chảy xuống đám lông đen nhánh của Doãn Xuyên, thuận theo dòng nước, cô mút mát, thè lưỡi khảy khảy cái túi trứng non nớt, đột nhiên ngậm hẳn một cái vào.
"A——ha—" Doãn Xuyên bị sự sung sướng bất ngờ đánh tới rên to ra, tiếng của thanh niên vừa ngây ngô vừa gợi cảm, dương v*t lại như thô to thêm một vòng.
Giữa hai chân cô cũng đã ướt đến không chịu nổi, phân không rõ đó là nước dâm của cô hay là nước miếng của hắn. Doãn Xuyên gấp không chờ nổi, điều chỉnh lại tư thế, rất dễ dàng mà đem dương v*t hùng tráng cắm vào huyệt nhỏ tham ăn kia.
"Ưm...... a~......" Lâm Tiêu Tiêu dùng tay che miệng, nỗ lực ức chế tiếng rên thoả mãn đã vọt tới bên môi.
Hắn dịu dàng mà thọc vào rút ra, mỗi lần đều không vội vã, cố ý ở trong cơ thể cơ thể cô đâm sâu mấy phát mới chịu rút ra một chút, khiến bụng bị nhô lên một khối. Sướng đến tay chân bủn rủn, cả người giống như bị mất hết sức lực, mềm yếu mà thừa nhận sự yêu thương của hắn.
Được một lúc, dưới hạ thân rục rịch, tham lam hơn hẳn, càng bị thọc càng muốn nhiều hơn, mạnh hơn, cô tự vặn vẹo eo, hướng dương v*t thô dài của hắn cọ cọ.
Doãn Xuyên giương mắt nhìn cô: "Muốn tự mình tới sao?"
Hắn thuận thế nằm xuống, đưa cô cưỡi lên thân thể mình. dương v*t cùng âm hộ chặt chẽ dán sát vào nhau, cô ngồi ở trên mặc sức cọ xát vật căng trướng đang nhét ở bên trong, vừa cứng vừa nóng, sung sướng mê loạn, hai tay cô khi thì chọc nghẹo hai viên đậu đỏ, khi thì mò mẫm túi trứng mềm mềm.
Doãn Xuyên hoàn toàn đem quyền chủ động giao cho cô, chính mình nằm ở trên giường, si mê thưởng thức thần sắc sa ngã trong dục vọng của cô cùng hai bầu vú đẫy đà lên lên xuống xuống không ngừng. dương v*t vừa được bao bọc thít chặt, trước mắt lại có mỹ nhân đang vui sướng cưỡi trên người mình, nếu không phải hắn có chuẩn bị, lúc nãy dùng tay xuất ra một lần, sợ là ngay lúc này đã tước vũ khí đầu hàng rồi.
Nhìn người mình thầm thích bấy lâu đong đưa thích thú trên dương v*t của mình, có thằng đàn ông nào mà nhịn nổi nữa. Thấy động tác chậm dần của cô, hắn liền nâng mông, đưa gậy th*t đẩy mạnh lên trên, hai tay bóp chặt eo thon không để cô bị đẩy văng.
"A—". Bị đánh bất ngờ, cô sướng đến cong cả người.
dương v*t cắm thật sâu vào dâm huyệt, một lần lại một xâm nhập, đẩy căng vách tường thịt nhạy cảm, hung hăng đâm cả người cô nảy lên, đôi tay mạnh mẽ hữu lực của hắn như chỗ dựa duy nhất đỡ thân thể cô. Lâm Tiêu Tiêu hốt hoảng xen lẫn hưng phấn vô hạn, cảm giác như đang cưỡi một con ngựa chiến, con ngựa phía dưới đang điên cuồng dũng mãnh vận động, va chạm dồn dập vào yếu điểm của cô, sướng đến váng đầu.
Di động đột ngột reo lên, Lâm Tiêu Tiêu từ gối lấy ra, hai chữ 【Phó Hi】nhấp nháy đến chói mắt.
Tuy rằng bọn họ không chính thức kết giao, cô vẫn cảm thấy thật chột dạ.
Thấy biểu cảm biến đổi của cô, đáy mắt Doãn Xuyên hiện lên một tia không vui: "Muốn em giúp chị nhận điện thoại sao?" Hắn duỗi tay tới bắt, Lâm Tiêu Tiêu đương nhiên sẽ không cho, trong lúc tranh đoạt không biết tay ai chạm phải màn hình, ấn đúng nút 【Nhận】
"Alo?" Âm thanh trầm thấp quen thuộc của Phó Hi từ di động truyền tới.
Đại não Lâm Tiêu Tiêu lập tức trống rỗng, luống cuống tay chân mà muốn cúp điện thoại, không ngờ Doãn Xuyên vung tay lên, đánh bậy đánh bạ mà làm di động rơi xuống đất.
"Dừng một chút......" cô đè thấp âm thanh, muốn đi nhặt di động trên sàn nhà.
"Không được, bây giờ chị là của em, phải chuyên tâm, không cho phân thời gian cho người đàn ông khác." Hắn một bên dùng quy đầu mãnh liệt va chạm vào tử cung của cô, xoay mặt cô lại đè ép hôn lên, có điểm vội vàng, có điểm tàn nhẫn.
Lâm Tiêu Tiêu vừa tức vừa gấp, trong lòng lo lắng âm thanh làm tình phóng đến điện thoại sẽ bị Phó Hi nghe thấy, nhưng thân thể lại truyền từng đợt khoái cảm liên tiếp như sóng lớn, mạnh mẽ đẩy xô sự sợ hãi trong đầu cô, tiếng hai cơ thể giao thoa như thần chú cuốn cô vào biển sâu dục vọng, ý thức từng chút từng chút bị những cú nắc mạnh đánh cho tan rã. Bởi vì khẩn trương, vách tường thịt không tự chủ được co chặt chẽ, bao kín đường đi ra ra vào vào của dương v*t. dương v*t không cam lòng yếu thế mà lần lượt đẩy khai từng tầng thịt non, nghiền qua nghiền lại chỗ sâu nhất của cô, hòng phá mở cả tử cung.
"Chị chặt quá...em chịu không nổi... thả lỏng chút", âm thanh dịu dàng của hắn vang lên.
"A~...a—..." cô run rẩy, ở trong khuôn ngực rộng rãi của hắn bị đâm đến tiết thân.
Chờ khi cô phục hồi lại tinh thần, di động trên sàn nhà đã tắt, màn hình tối sầm, Phó Hi đã cúp điện thoại tự bao giờ......
Doãn Xuyên vẫn chưa chịu bắn, chuyển qua thả chậm tốc độ, duy trì động tác tính giao thọc vào rút ra, dương v*t bôi trơn đến ngày càng thoải mái tung hoành.
"...... Không được... không được bắn ở bên trong." Lâm Tiêu Tiêu nằm ở trên giường nhìn hắn, thanh âm lười biếng.
Dư vị sau khi tiết thân của cô khiến con đường càng thêm mẫn cảm yếu ớt, Doãn Xuyên bị kẹp đến run rẩy, mút chặt môi cô, nhấp nhanh chục cái.
"Ưm— em sướng quá!" Xuýt soa một tiếng rồi đột nhiên giật nảy mình, rút dương vậy thấm nhuần ái dịch, bắn thẳng một đường.
Một lượng lớn tinh dịch trắng đục từ mã mắt trào ra, bắn giữa hai chân cô, tưới lên bộ lông thưa thớt.
Chất lỏng đặc sệt chậm rãi chảy xuống chỗ thấp, lượn qua miệng huyệt bị cắm chưa khép lại, phản chiếu thịt non hồng nhạt bên trong chưa ngừng co rút, rồi mới chịu thấm xuống nệm...... hình ảnh ấy đập vào đôi mắt hắc bạch phân minh còn đang nhiễm đỏ dục vọng, thật dâm đãng đến cùng cực.