Thẩm Thư Lạc nâng lên một chân của cô lên, dương v*t càng thêm dễ dàng đâm vào thông suốt. Quy đầu đẩy mở tầng tầng vách tường thịt chặt chẽ, chậm rãi hướng chỗ sâu bên trong, nhưng không trực tiếp đi vào hoàn toàn nguyên cây mà chỉ mềm nhẹ thọc vào rút ra mấy chục cái, chờ đợi đường đi nhỏ hẹp dần trở nên ướt át lầy lội.
"Mau một chút...... muốn anh cắm......" Lâm Tiêu Tiêu theo bản năng vặn vẹo eo, đem hạ thân dâng lên cho dương v*t của anh. Khoái cảm yếu ớt khi thong thả thọc vào rút ra không hết sức, khiến cô càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, cô ham muốn tiết tấu mạnh mẽ, nguyện chìm đắm vào sự yêu thương nồng nhiệt của anh, quên hết mọi chuyện trên đời.
Nghe được lời cô, Thẩm Thư Lạc liền vận lưng hung hăng đẩy tiến vào. Quy đầu "Bang" một tiếng đánh vào nơi sâu nhất, đẩy mở cả tử cung, sung sướng ập tới khiến cho Lâm Tiêu Tiêu run rẩy cả hai chân.
Nếu là trước đây, Lâm Tiêu Tiêu khẳng định sẽ không chủ động mở mắt xem chỗ dương v*t giao hợp với mình, cô chịu không nổi cái loại hình ảnh thẹn thùng kích thích này. Chỉ là bây giờ mà nhắm mắt lại, cô sẽ không khống chế được mà hồi tưởng lại sự tình phát sinh đêm hôm trước. Cô thậm chí còn tưởng tượng ra một khuôn mặt xấu xí của tên đàn ông nào đó, ở trong cơ thể cô tùy ý va chạm, cảnh tượng đó cực kỳ không thoải mái.
Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, hai bầu vú quá lớn có chút che đậy tầm mắt, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn đến cái gốc của dương v*t thô to cùng đám lông mao của anh, mỗi lần rút ra một nửa rồi lại cắm vào cả nguyên cây.
"Muốn nhìn gậy th*t của anh rõ ràng hơn sao?" Thẩm Thư Lạc lưu ý đến động tác nhỏ, cười hỏi.
"Nếu em nói muốn nhìn, anh định làm gì?" Dựa theo tính cách ôn hoà của anh, hẳn là sẽ không yêu cầu thực hiện tư thế kỳ quái nào chứ?
Thẩm Thư Lạc tắt vòi hoa sen, bế cô lên, đi nhanh về phía bồn rửa mặt. Bởi vì hai chân bị treo trên không, điểm tựa duy nhất của cô chính là dương v*t đang cắm sâu trong cơ thể. dương v*t cứng rắn như đá lắc lư theo động tác đi lại của anh, hơi hơi cọ xát bên trong tiểu huyệt, đỉnh đỉnh sâu xa đem tới chút khó chịu, lại thêm kích thích vô cùng.
Cũng may Thẩm Thư Lạc chẳng mấy chốc đã thả Lâm Tiêu Tiêu xuống, cô ngồi xổm thành hình chữ M như trẻ con đi tiểu ngay trên bồn rửa mặt. Anh vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai cô: "Lau khô gương là có thể thấy rõ ràng."
Anh nắm lấy tay nhỏ, vài cái đã lau hết lớp sương mù phủ trên gương. Mặt kính liền chiếu ra bộ dáng trần truồng của hai người, có bọt nước tinh mịn còn tàn lưu trên người bọn họ, tay của anh còn đang nhéo nhéo hai bầu vú tròn đầy, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp đến núm vú sưng đỏ, lôi kéo nó hướng về mặt gương, núm vú chạm phải mặt kính mát lạnh khiến cô run rẩy. Hình ảnh nữ nhân bị rơi xuống vực sâu dục vọng, ánh mắt mơ màng khó tả. Hai cái vú bị đôi tay đàn ông nắm bóp sưng vù vẫn luôn ngẩng cao, phía dưới tiểu huyệt phấn nộn còn kẹp một chút đầu gậy th*t không chịu nhả, dâm mỹ tột bậc.
Anh bắt đầu đẩy đưa, truyền hình ảnh rõ ràng vào mắt Lâm Tiêu Tiêu, in sâu vào não cô. gậy th*t to lớn có chút đáng sợ, đang hung hăng cắm rút chèn ép từng lớp thịt non đỏ hồng, mỗi lần đi ra đều kéo theo một đống dâm dịch. Thị giác kích thích mãnh liệt khiến cơ thể cô vô thức co rút lại, kẹp gậy th*t của Thẩm Thư Lạc càng thêm gắt gao.
"Bảo bối, chặt quá..... không rút ra được..... em muốn bấm anh gãy sao...." Tiếng nói dịu dàng đầy mê hoặc của anh truyền vào tai càng khiến cô thêm ngứa ngáy.
Qua một hồi cắm rút mạnh mẽ, chỉ chốc lát, mặt kính lại lần nữa bịt kín sương mù. Chịu sự tác động của dương v*t dũng mãnh của anh, cả người cô đong đưa, tay còn chà xát lung tung trên mặt gương, cảnh xuân lúc mờ lúc tỏ.
"A~.....A~......A~!" Cô bị cắm đến phát ra từng tiếng nức nở.
Hai tay anh nâng bờ mông gợi cảm của cô, chỗ hai người kết hợp lộ hoàn toàn trước mặt gương. dương v*t hung hăng xâm nhập tiểu huyệt đỏ hồng, toàn bộ trọng lượng cơ thể của cô phụ thuộc vào cả người đằng sau. Anh chỉ cần nhấc hai đùi của cô lên một khúc rồi cho thả tự do xuống. Quy đầu nhờ trọng lực, ngẫu nhiên nghiền nát từng chỗ sâu nhất bên trong, khoái cảm bủa vây xung quanh, không cho cô có đường lui nữa.
"Thoải mái sao?" Từ phía sau truyền đến âm thanh thô nặng của Thẩm Thư Lạc.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào hình ảnh hai người đang ân ái trong gương, da thịt nữ nhân trắng nõn ánh lên chút hồng hào, dương v*t màu sắc xinh đẹp nhưng kích thước lại có phần dữ tợn liên tiếp ra ra vào vào, tựa như muốn nhập thành một thể với cô vậy. Cánh tay hữu lực của đàn ông thập phần săn sóc đỡ lấy thân thể của cô, mang cảm giác vừa an toàn lại đong đầy khoái cảm.
"A~..... thoải mái..... Thư Lạc......A~ A~" Lâm Tiêu Tiêu bị cắm cho không thở nổi, bỗng run lên một cái, dòng âm dịch ấm nóng tuôn trào, mới chưa được bao lâu đã bị làm cho chảy nước rồi.
Hơi nước trong phòng tắm dần dần tiêu tán, Thẩm Thư Lạc lại ôm cô lên. Anh mở rộng chân ngồi lên bồn cầu, mà cô cũng tách chân ra ngồi trên người anh. Hình ảnh hai người hiện lên mặt chiếc gương lớn rõ ràng. dương v*t trắng hồng xinh đẹp lại xen lẫn gân xanh dữ tợn, mang chút cảm giác không hài hoà cho lắm, nhưng lại vô cùng thích hợp khi thọc ra thọc vào cửa huyệt mỹ lệ, phảng phất có thể cảm giác từng sợi gân đang "Thình thịch" mà nhảy lên.
Cô dang chân càng rộng, gậy th*t càng thông thuận ra ra vào vào, mãnh liệt tới mức dâm dịch bị đâm cho bắn ra tung toé. Tiếng nước, cùng với tiếng da thịt va chạm quanh quẩn không ngừng trong phòng tắm. Lâm Tiêu Tiêu dưới sự va chạm của anh, cộng thêm hình ảnh trên gương, mê loạn đến không còn tỉnh táo, chỉ có thể phát ra âm tiết: "A ~ a~......" không ngừng.
Tối hôm qua đã đã trải qua một hồi mãnh liệt làm tình, giữa hai chân vốn có chút sưng đỏ, bây giờ lại ăn thêm dương v*t kích thước kinh người của Thẩm Thư Lạc, cô cảm thấy sung sướng quá mức, có chút không thừa nhận nổi.
"Quá sâu..... không được...... muốn ra.......... A—..."
Cô giãy giụa một chút rồi cong cả người lên, gậy th*t lại được tưới tắm thêm một đợt dâm thuỷ mới. Lâm Tiêu Tiêu xụi lơ, thở dốc trên người anh, dư vị sung sướng chớp nhoáng như pháo hoa nở rộ rồi tàn lụi, để lại cảm giác tê dại, vô lực.
Cảm nhận đường đi khẩn cấp bóp nghẹt, Thẩm Thư Lạc nhẹ nhàng trừu động một hai cái rồi dừng lại, đợi Lâm Tiêu Tiêu hồi phục một chút rồi từ từ rút dương v*t ra, nghiêng đầu nhìn cô, quan tâm hỏi: "Em có muốn lên giường ngủ một lát không?"
"Nếu em đi ngủ, anh phải làm sao bây giờ?" Lâm Tiêu Tiêu nhìn cái thứ cao ngất vẫn đứng hùng dũng, bên trên còn ướt đẫm ái dịch của chính mình. Cô biết, anh nói ngủ một lát, tức chỉ là đơn thuần ngủ mà thôi.
Thẩm Thư Lạc ôn nhu mà mỉm cười: "Anh có thể tự mình giải quyết."
Lâm Tiêu Tiêu nhìn anh, nhất thời không thể nói gì, là đau lòng, hay là ấm áp, anh vẫn luôn đối xử tận tình với cô như vậy. Từ trước tới nay, chưa bao giờ miễn cưỡng một điều gì, hầu như lúc nào cũng vì cô suy xét, chỉ từ một chi tiết nhỏ nào đó liền hiểu cô đang nghĩ gì, cần gì. Cô có cảm giác, anh sẵn sàng hy sinh tất cả mà không cầu báo đáp.
Cô dứt khoát rời khỏi người anh, khuỵ chân xuống, đối mặt nói: "Em giúp anh giải quyết!", dứt lời liền ngậm lấy dương v*t lớn, ngón tay vớt đống chất nhờn kéo xuống hậu huyệt, chậm rãi đùa giỡn. Thật may nước từ nãy tới giờ cô tiết ra dư sức giúp ngón tay đưa đẩy trong lỗ hậu nhỏ hẹp. Cô liếm từ hai túi cầu mềm mềm, lần lần dọc theo những sợi gân mạnh mẽ, rồi tới mã mắt nơi thở ra mùi vị nam tính đậm đặc.
Thẩm Thư Lạc toàn thân thả lỏng, chăm chú quan sát từng động tác cố lấy lòng mình của Lâm Tiêu Tiêu. Mắt chạm đến hoạt động của ngón tay cô, cả người anh nóng cả lên, không rõ tư vị gì.
Đột nhiên cô đẩy một phát, gậy th*t đâm sâu vào cổ họng, thoải mái đến mức anh rên to một tiếng. Cảm nhận đã chuẩn bị xong, cô lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, một lần nữa ngồi lên anh, dùng hậu huyệt cố gắng nuốt lấy gậy th*t lớn. Quả nhiên rất khó khăn, nhưng Lâm Tiêu Tiêu cố chấp ngồi xuống, không cho anh cơ hội né tránh.
Thẩm Thư Lạc ngăn không được đành chiều ý cô, thương tiếc mà hôn khắp nơi, từng dấu từng dấu hôn đỏ thẫm thay thế những vết hôn cũ còn lưu trên thân thể của Lâm Tiêu Tiêu. Anh vận dụng mọi kĩ thuật, cố gắng làm cô mau chóng chảy nước, thích ứng được dương v*t thô to của mình.
Lâm Tiêu Tiêu lắc lư vòng eo, theo bản năng mà đong đưa, không biết có phải ảo giác hay không, hình như dương v*t kia biến to cứng thêm một vòng.
Thẩm Thư Lạc bắt lấy eo cô, phối hợp nhịp nhàng. Tầng tầng lớp thịt chặt chẽ bị ép đẩy mở, cuối cùng cũng ăn vào được nguyên cây, chất nhờn cũng trào ra, động tác của cô bắt đầu nhanh hơn, hai vú kịch liệt đong đưa, có mấy lần còn vô ý vỗ vào mặt Thẩm Thư Lạc. Anh mang theo ý cười, thuận tiện ngậm luôn bầu vú không an phận trước mắt. Núm vú bị khoang miệng ướt nóng bao vây lấy, đầu lưỡi hữu lực dọc theo quầng vú đảo quanh, thỉnh thoảng còn hướng vào khe nhỏ ở đỉnh vú đâm chọt.
Khoái cảm này đến khoái cảm khác tràn đến, Lâm Tiêu Tiêu thật mau lại đạt tới cao trào. Thẩm Thư Lạc nhìn sắc mặt ửng hồng của cô, hạ thân bị thít chặt vừa đau vừa sướng, cái lỗ hậu này đúng muốn mạng anh mà! Thẩm Thư Lạc gắng gượng cắm rút chục cái, gầm lên hai tiếng "Bảo bối!", đem cỗ tinh dịch trắng đục bắn vào sâu bên trong thân thể Lâm Tiêu Tiêu. Những dòng tinh nóng bỏng mạnh mẽ như muốn thiêu cháy bên trong, sướng quá sức chịu đựng, kéo luôn Lâm Tiêu Tiêu cao trào theo.
Ngón tay nhỏ bấu chặt vào người anh: "A—!" Đem toàn bộ khoái cảm phun ra.
Cô ghé vào người anh thở hổn hển, cả người mềm như bông, không còn sức mà nói gì nữa, đê mê hưởng thụ dư vị kích tình.
Thẩm Thư Lạc cùng cô hít thở sâu một lát rồi mới cẩn thận rút dương v*t của mình ra, dùng tay rửa sạch hai huyệt nhỏ kĩ càng, lau khô sạch sẽ rồi mới bế cô vào phòng ngủ. Anh đặt cô lên giường, đắp chăn đàng hoàng, điều chỉnh nhiệt độ của điều hoà rồi mới lui ra.
Thẩm Thư Lạc với tay, khoác lên cái áo tắm dài, xả nước dọn dẹp bãi chiến trường của hai người.
————(//∇//)————
Từ ngày đó, Lâm Tiêu Tiêu liền mặt dày mày dạn mà chiếm dụng luôn chỗ ở của anh. Thời điểm anh rảnh rỗi, bọn họ đều chỉ chui rúc trong biệt thự, cùng nhau ôm ấp trên sô pha xem TV, khi xem trúng Gameshow nào đó, cô sẽ tò mò hỏi minh tinh A thật sự ly hôn sao, minh tinh B lén lút hẹn hò sao, ăn dưa không mỏi mệt. Đến đêm khuya thì đương nhiên là tiết mục phim kinh dị, cô sẽ sợ hãi mà trốn vào lòng ngực rộng lớn ấm áp của anh, thế nên chỉ cần tiếng nhạc vang lên, báo hiệu sắp có cảnh ghê gớm gì đó, anh liền phản xạ có điều kiện mà đem đầu con thỏ nhỏ nhát gan ấn lên ngực của mình, bảo vệ chu toàn.
Hôm nay, ăn xong cơm chiều, Thẩm Thư Lạc lôi kéo cô đi tản bộ ở bờ biển. Nước biển xa xa óng ánh dưới ánh trăng, đẹp không sao tả xiết. Đi mệt, Lâm Tiêu Tiêu liền ngồi bệt xuống bờ cát, tùy tay nắm thả hạt cát chơi.
Thẩm Thư Lạc ngồi xuống bên người cô, không chút để ý hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Không biết, em không mang điện thoại." Lâm Tiêu Tiêu ngay cả túi xách cũng không mở, trực tiếp đáp lời. Cô trước khi rời đi đã ném di động lên giường rồi.
"Có chuyện gì xảy ra sao?"
Chạm vào ánh mắt dịu dàng đong đầy quan tâm của anh, cô bất ngờ, không hề chuẩn bị, có chút hốt hoảng mà tránh đi, khô khốc trả lời: "Không có, không xảy ra chuyện gì hết."
Thẩm Thư Lạc quay đi, nhìn về biển rộng bao la, thay đổi đề tài: "Như vậy, em định khi nào trở về?"
Khi nào trở về......
Đúng vậy, cô chẳng qua là đang trốn tránh mà thôi, căn bản không có khả năng ở chỗ này cả đời được. Lâm Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, nói: "Ngày mai đi, ngủ một giấc rồi trở về. Còn anh, vẫn muốn ở đây thêm mấy ngày?"
"Cuối tuần phải đổi studio." Thẩm Thư Lạc cầm lấy đôi tay hơi lạnh của cô, thấp giọng nói, "Có yêu cầu gì cũng phải nói cho anh biết, còn nữa, em muốn anh bất kỳ lúc nào cũng được. Em phải nhớ kĩ."
Nói không cảm động là nói dối, đặc biệt ánh mắt vô cùng quan tâm săn sóc của anh. Trong một khoảnh khắc, Lâm Tiêu Tiêu quả thực muốn đem hết thảy sự thật đều nói cho anh, chính là khi cô mới hơi hơi hé miệng, phía sau liền vang lên thanh âm chua loét của Tiêu Nhạc.
"Ồ thật trùng hợp nha!." Tiêu Nhạc như âm hồn đứng ở ngay phía sau bọn họ. Hắn ra vẻ ấm ức mà lao vào dụi dụi vào lòng Lâm Tiêu Tiêu, lén lút ủn ủn Thẩm Thư Lạc ra xa một chút.
"Tiêu Tiêu bảo bối, dạo gần đây anh bận đến chân không chạm đất, chỉ tiện nghi cho tên mặt trắng Thư Lạc này, em đừng bị bề ngoài của hắn lừa gạt. Chính hắn gây khó dễ để anh không xong được việc, không có cách nào về với em cả! Huhu! Thật tội nghiệp anh mà!"
Không ai giành nói với hắn mà, hắn không cần nói nhiều như vậy đâu. Lâm Tiêu Tiêu đầu đầy gạch đen, vỗ vỗ con người đang vờ vịt khóc lóc, kĩ thuật diễn xuất kém cỏi, Tiêu Nhạc. Bầu không khí đang tốt đẹp bị hắn phá hư đến không còn một mảnh, Lâm Tiêu Tiêu chỉ biết thở dài.
Nhân lúc hai người không để ý, Thẩm Thư Lạc liên tiếp nhắn mấy cái tin nhắn. Tiêu Nhạc đang hí hửng tối nay được ôm người đẹp ngủ, chưa được bao lâu liền vỡ mộng. Điện thoại hắn reo lên liên tục, reo lần nào hắn ấn tắt lần đó, đối phương vẫn chưa bỏ cuộc, gửi tin nhắn đến. Tiêu Nhạc vốn không muốn nghe điện thoại, nhưng vô tình đọc được mấy dòng chữ hiển thị trên màn hình, mặt trở nên lúc trắng lúc xanh.
"Thẩm Thư Lạc, tôi không đội trời chung với cậu!", tên khốn dám tung tin đồn hắn nửa đêm mò mẫm tới biệt thự của Thẩm Thư Lạc, còn kèm ảnh chụp nữa. Đúng là hắn mò mẫm mà đến, nhưng đâu phải vì gặp tên mặt trắng này. Tức chết tiểu thịt tươi khả ái rồi!
Tiễn ông thần Tiêu Nhạc đầy bụng oán khí mà không có chỗ xả rời đi, Lâm Tiêu Tiêu tự nhiên có chút thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Nhạc là kiểu người không hề biết hai chữ tiết chế viết thế nào, thật sự là cô vẫn chưa sẵn sàng cho lắm.
Buổi tối, Lâm Tiêu Tiêu đương nhiên ngủ cùng giường với Thẩm Thư Lạc, nơi này không có người ngoài, không cần giả mù sa mưa tránh tị hiềm cái gì. Lần này ngoại trừ đem theo ví tiền, cái gì cũng không mang, quần lót cũng là do trợ lý của anh mua giúp. Đến nỗi áo ngủ chính là áo sơmi của anh. Vì để không lộ liễu quá, cô còn cố ý chọn chiếc màu xanh biển.
Anh ôm cô suốt một đêm, cái gì cũng không làm.
Ngày hôm sau, Lâm Tiêu Tiêu trở lại tiểu khu đã là bốn giờ chiều. Ngước nhìn khu nhà, cô thở dài trong lòng: Cuối cùng đã trở về rồi.
Một hơi bò lên lầu, xa xa thấy có thân ảnh đang ngồi ở trước cửa nhà, lúc đầu cô còn tưởng rằng Doãn Xuyên lại tới làm nũng, đến gần mới phát hiện, hoá ra là Phó Hi.
Nghe được tiếng bước chân, Phó Hi ngẩng đầu lên. Sắc mặt của anh nhìn qua thật tiều tụy, trên cằm nổi một đám râu. mặt đất chất đầy tàn thuốc nhiều không đếm nổi, không biết rốt cuộc anh đợi ở chỗ này bao lâu.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Tiêu Tiêu tức khắc có cảm giác muốn trốn.
Phó Hi đứng lên, động tác có chút lảo đảo, thấy thế, Lâm Tiêu Tiêu ngay lập tức giơ tay đỡ lấy. Anh thuận thế giữ chặt cánh tay của cô, đem cả người cô túm vào trong lòng ngực.
Lâm Tiêu Tiêu cho rằng anh sẽ rất tức giận chất vấn cô đi đâu, không nghĩ tới chỉ nghe thấy một tiếng nói khàn khàn: "Em đã trở lại."
"Vâng......"
Trên người anh ngập ngụa mùi thuốc lá, có chút muốn sặc. Lâm Tiêu Tiêu nhịn không được ho khan vài tiếng, đẩy đẩy, muốn anh buông ra, Phó Hi lại như cũ ôm chặt chẽ gấp gáp, phảng phất như chỉ cần buông lỏng tay, cô lại sẽ biến mất vậy.
Lâm Tiêu Tiêu đành dùng tay che lại cái mũi: "Đừng đứng ở đây nữa, chúng ta vào nhà nói đi."
Phó Hi lúc này mới buông cô ra.
Chính là tới phiên cô mở túi xách, lại không tìm được chìa khóa...... Quả thật bên trong chỉ có ví tiền, cô chẳng đem theo gì khác.
Cô mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Hi yên lặng lấy di động ra, cô cho rằng anh gọi điện thoại cho người mở khóa, không ngờ, khi điện thoại thông, anh lại nói: "Trần đội, giúp tôi hủy bỏ bản án đi, đã tìm được người rồi."
"Anh báo cảnh sát?" Mặt cô đầy ý không thể tưởng tượng nổi.
Phó Hi trầm mặt, nhìn cô chăm chú, không hề có chút ý tứ đùa giỡn: "Trễ thêm một ngày, em sẽ thấy thông báo tìm người dán đầy đường."
Lâm Tiêu Tiêu: "......"