Thế Thân Cảnh Nóng

Chương 29: Khóc lóc bò ra khỏi phòng




Phó Hi vốn muốn chậm rãi giày vò cô, đến khi cô phải khóc lóc xin tha, nhưng chính mình lại chìm đắm vào sự sung sướng của tình dục mà cô mang lại. Thật muốn đồng quy vô tận với tiểu yêu tinh này mà.

Cửa phòng đã bị đóng kín mít, toàn bộ thanh âm làm tình kiều diễm đều bị tấm gỗ dày ấy trói chặt. Cứ đổi một tư thế lại một đợt dâm thuỷ theo dương v*t trào ra, rơi rớt lên mặt bàn trơn bóng, rồi thấm lên cả kệ sách gỗ, cả trên khăn trải giường, thảm trải sàn...Nơi nơi đều có dấu vết của Lâm Tiêu Tiêu.

Lúc này, Phó Hi ngồi trên ghế lớn sau bàn làm việc, còn Lâm Tiêu Tiêu thì bị tách hai chân ngồi trên người hắn, dương v*t gắn kết hai người chặt chẽ với nhau, ái dịch trong suốt lan tràn theo từng động tác ra ra vào vào.

Hắn nắn bóp cái mông thịt, hết đè ép vào rồi lại banh ra, thưởng thức hình ảnh miệng huyệt nhỏ bé phun ra nuốt vào dương v*t của mình, hình ảnh dâm mỹ vô cùng, một bên thầm thì: "Xuống dòng, viết..."

"Cái gì? Xuống gì...... A...... Quá sâu......" Lâm Tiêu Tiêu quả thực là khổ không nên lời.

Năm phút trước, Phó Hi lại nhận một cuộc điện thoại. Hắn tạm rời khỏi cô, mở máy tính, còn tưởng rằng cô có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi trong chốc lát. Ai ngờ vừa mới lết đến giường nằm xuống, Phó Hi lại đem cô ôm lên đùi mình, nói đúng ra —— là lên dương v*t lớn của hắn. Một bên hung hăng mà va chạm, một bên đem tay cô kéo đến bàn phím máy tính: "Anh đọc, em đánh chữ."

Vì thế, Lâm Tiêu Tiêu không thể hiểu được sao nam nữ làm tình lại chuyển qua thư ký làm việc.

"Chỗ này a, b, c....." Phó Hi thấp giọng nói, hai tay vân vê vú lớn, hông lại đẩy lên không ngừng.

Lâm Tiêu Tiêu nghe lời, chữ được chữ không gõ chữ. Cứ được hai ba chữ, hắn liền xấu xa mà cắm thật mạnh lên, nhói đến bức cô phải hét lên.

"A—......"

"Không được...... bị cắm rách mất......"

Hắn vẫn không nhanh không chậm mà duy trì động tác thọc vào rút ra, thỉnh thoảng quy đầu vọt lên, mới cắm vài chục cái, đường đi đột nhiên buộc chặt, gắt gao mà bao bọc lấy dương v*t tựa như muốn ngăn cản, lại tựa như thèm muốn. Hắn ngắt cái núm vú đang sưng đỏ, cười nói: "Lại cao trào? Vật nhỏ thật vô dụng."

gậy th*t cứng rắn đứng thẳng chẳng hề có dấu hiệu mỏi mệt. Lâm Tiêu Tiêu thì bị lăn lộn đến không thẳng nổi eo, tay không cẩn thận ấn lên bàn phím, trên màn hình xuất hiện một loạt "asdfgccb...". Cô thở phì phì quay đầu, đẩy người hắn, sực lực không bao nhiêu, càng như là nũng nịu: "Không làm nữa!"

Phó Hi nheo nheo mắt, biết thừa còn cố hỏi: "Sao vậy, không thoải mái sao?"

Đương nhiên là thoải mái, gậy th*t cắm thật thoải mái...... Lâm Tiêu Tiêu âm thầm trả lời ở trong lòng, chỉ là lực bất tòng tâm, bị cắm thọc mấy tiếng liên tục thì còn sức mới lạ. Cô lắc đầu như trống bỏi.

"Vậy thì...." Phó Hi buông lỏng tay ra, tỏ vẻ rộng lượng nói, "Anh đếm tới mười, em phải đi ra khỏi gian phòng này trước khi anh đếm xong, thì hôm nay sẽ buông tha cho em."

Chơi cái quỷ gì!? Lâm Tiêu Tiêu chửi rủa trong lòng nhưng không dám lộ ra, nâng giọng: "Thật sao? Anh không giở trò chứ?" Cô dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, loại cáo già như Phó Hi, không thể nào dễ dàng thoả hiệp như vậy được, khẳng định là đào sẵn cái hố, đợi cô tự mình nhảy xuống.

"Tin hay không thì tuỳ." Phó Hi chậm rãi rút dương v*t, "Ba ——" một tiếng, ái dịch được phóng thích, phát ra một tiếng vang dâm dục.

Hắn từ trong phòng tắm cầm ra một kiện áo tắm phủ lên người cô, thập phần quân tử mà lui về phía sau ba bước, trầm giọng nói: "Bắt đầu nhé?"

Lâm Tiêu Tiêu khẽ cắn môi nói: "Bắt đầu!"

"Được." Phó Hi dựa vào vách tường, mắt ánh lên vẻ thích thú, bắt đầu đếm, "10......"

Hắn đích xác đếm số thật sự chậm, chỉ là động tác của Lâm Tiêu Tiêu còn chậm hơn. Khi giọng nói của hắn rơi xuống, cô bước chân, hướng cửa đi đến, nhưng mà khớp xương, lẫn cơ bắp đều không theo sự khống chế, phản bội cô. Lâm Tiêu Tiêu cả người mềm như bún, nằm liệt dưới đất, tựa như không còn xương cốt.

"9......"

Sao số cô khổ thế này huhu!!Lâm Tiêu Tiêu liều mạng sử dụng cả tay lẫn chân mà bò đi, áo tắm dần dần tuột ra, cô cũng không quản nổi, nhắm hướng cửa mà dùng sức.

"8......"

Cô bò trên sàn nhà, để lại dấu vết một đường chất lỏng, là từ giữa hai chân vẫn tràn ra ái dịch không ngừng.

Phó Hi vẫn không hề vội vàng, từ tốn đếm, nhìn qua một chút cũng không lo lắng cô có thể thuận lợi đi ra ngoài.

Chỉ còn chút nữa thôi!!!

"2......" Âm thanh ma quỷ của hắn cũng cách càng ngày càng xa.

Lâm Tiêu Tiêu đã tới đích, cô cố sức tàn mà nâng tay, đẩy cửa. Cô hít hít cái mũi, kích động đến hốc mắt đều đỏ.

"1......"

Lâm Tiêu Tiêu không dám ngừng lại nửa nhịp, một hơi bò ra khỏi cửa. Vừa vặn người hầu đang bưng bình hoa đi tới trên hành làng, thấy cô trần truồng dưới đất bò từ phòng của Phó Hi ra, đầu tiên là sửng sốt, nháy mắt mặt trắng bệch, sau đó làm bộ cái gì cũng đều không thấy, mắt nhìn thẳng bước nhanh tránh ra, đi như chạy.

Lâm Tiêu Tiêu còn chưa kịp thẹn thùng, thì đằng sau, một đôi cánh tay hữu lực đem cô từ trên sàn nhà vớt vào. Phó Hi chặn ngang đem Lâm Tiêu Tiêu ôm trở về phòng, dùng chân đóng cửa lại. Hắn đem cô ấn ở trên cửa, vứt luôn chiếc áo tắm còn mắc ở cổ chân của cô. Cái cổ trắng nõn giờ chi chít dấu hôn đỏ thẫm, hắn lại còn ngại không đủ, một tay nâng lên thịt vú, hút ra thêm mấy cái dâu tây.

"Anh!!! Anh là tên lừa đảo!" Lâm Tiêu Tiêu nháy mắt há hốc mồm, lại tức mà đá hai chân lung tung: "Anh không phải nói là em ra ngoài trước khi anh đếm xong, sẽ buông tha cho em sao?"

"Đúng, chỉ là anh nói em "đi" ra khỏi phòng này, bò ra ngoài thì không tính." Không đợi Lâm Tiêu Tiêu bùng nổ, hắn liếm liếm núm vú đỏ bừng to tướng, sau đó ngồi xổm xuống dưới. Dùng tay banh hai chân của cô, thấy tiểu huyệt sưng đỏ, bốn phía dầm dề dâm thuỷ, huyệt khẩu còn chưa khép, bên trong vách tường thịt nộn phấn còn co rút run rẩy, đẩy chất nhờn bên trong ra ngoài, rớt cả xuống lỗ hậu.

Phó Hi chưa kịp tiến lên liếm, tiểu huyệt trước mắt đột nhiên trầm xuống, chủ động bẹp một cái lên mặt hắn —— là Lâm Tiêu Tiêu kiệt sức, hai chân vô lực khuỵ xuống.

"Em... em...... không hề cố ý......" cô nhỏ giọng giải thích, gương mặt vốn đỏ lại càng thêm trầm trọng tưởng sung huyết.

Bị ái dịch tưới tắm lên mặt, Phó Hi cũng không tức giận, hắn thong thả ung dung mà liếm láp, không chừa ngõ ngách nào. Đầu lưỡi thô ráp linh hoạt đẩy vào lỗ hậu, làm Lâm Tiêu Tiêu a a không ngừng, tiết thêm một đợt nước dâm.

Hắn không nói gì mà đem cô khiêng trở về giường, đáy mắt thậm chí mang theo ý cười sung sướng. Chỉ là trong lúc vô tình, thoáng nhìn trúng những mảnh nhỏ bị xé của ảnh chụp trên mặt đất, mạt ý cười kia lại biến mất không dấu vết.

Hắn tàn nhẫn nhắm ngay lỗ hậu đang hé mở, dùng sức mà đem dương v*t cắm đi vào. Không có bất luận do dự gì, hắn ấn hai chân cô xuống, nhắm ngay nơi đó, mãnh liệt mà thọc vào sâu vào. Đường đi khô khốc bị ép thừa nhận cự vật, Lâm Tiêu Tiêu đau tưởng muốn ngất, hai tay bấu chặt ga giường, cả người cong lên, "A— không!!!"

"Chậc, bé cưng dâm đãng, sao mút chặt như vậy? Hắn chưa chạm qua nơi này sao?" Tiếng nói giễu cợt của Phó Hi vang lên.

Không hiểu sao Lâm Tiêu Tiêu lại cảm thấy sợ hãi, nổi một lớp da gà. Phía dưới càng thêm kích thích mà cắn chặt hơn.

Quy đầu nặng nề mà đánh vào chỗ sâu nhất, giây tiếp theo lại dứt khoát rút cả ra. Lại lặp lại như vậy, cắm vào lút cán rồi rút ra cả cây, bức cho Lâm Tiêu Tiêu chảy cả nước mắt.

"A—...... A—....... A—.......xin anh..."

"Đừng...A—....... đừng như vậy...... A—...... làm ơn......"

Lâm Tiêu Tiêu bật khóc nức nở, phía dưới cũng đã mất dần sự đau đớn, thay vào đó là những khoái ý kì lạ. Nhưng cứ rút ra cả rồi lại đút vào thì vừa chậm vừa khó chịu.

"Bé dâm, em có thích bị chơi như vậy không?" Hắn mỉm cười ác liệt, phía dưới lại nhẫn nại vô cùng.

"A—..... A—....... xin anh...A—...... A— nhanh lên chút..." Lâm Tiêu Tiêu chủ động nâng mông, luyến tiếc gậy th*t rời đi.

"Đúng thật dâm đãng! Không có đàn ông không sống nổi!"

Phó Hi gầm nhẹ, lập tức tăng thêm tốc độ, mỗi một lần đều chạm tới điểm mẫn cảm khiến cô sướng đến thét lên. Trong phòng trừ bỏ tiếng hai thân thể va cham, còn lại là tiếng a a dâm đãng của Lâm Tiêu Tiêu.

Trải qua một lúc, giọng cô trở nên khản đặc, chỉ có thể phát ra tiếng rên bằng giọng mũi. Khoái cảm liên tục không ngừng, một đợt lại một đợt mà lan tràn đến tứ chi, loại sung sướng ở lỗ hậu này thật mâu thuẫn, có chút quái dị lại càng thêm hưng phấn.

Động tác của Phó Hi ngày càng thô lỗ, tận lực đưa eo trừu cắm, gậy th*t tráng kiện không ngừng đẩy rút, hắn cũng sướng tưởng muốn điên lên. Miệng khẽ há, thở ồ ồ, một cỗ nóng bỏng chất lỏng phun thẳng vào hậu huyệt của cô, đẩy cô lên đỉnh tình dục.

Càng khủng bố chính là, Phó Hi bắn xong, dương v*t vẫn cứng rắn như thiết, nửa điểm cũng không có ý mềm. Phó Hi đỡ dương v*t ra, tinh dịch trắng sữa chen chúc chui ra, bị hắn dùng tay nhét cả vào hoa huy*t phía trước, rồi nhét dương v*t vào hòng bịt kín không cho tinh dịch chảy ra.

Òm ọp òm ọp......

Lâm Tiêu Tiêu nghe được thân thể của mình không ngừng truyền đến tiếng nước. Là Phó Hi nhét đống tinh dịch mới bắn xong vào huyệt trước, lại còn dùng dương v*t của chính mình để bịt lại, tiếp tục một vòng chiến đấu mới.

Khắp nơi trong phòng đều dính dâm dịch lẫn tinh dịch của hai người, Phó Hi chơi đủ loại góc độ mà không thấy mệt.

"Đừng... đừng ở bên trong...... Không phải kỳ an toàn......" Lâm Tiêu Tiêu che lại mặt, khó khăn nói hết câu.

"Phải bắn vào bên trong." Hắn cự tuyệt.

Phó Hi bắt lấy hai cái mắt cá chân, banh rộng ra, mãnh liệt mà cắm rút. Tiểu huyệt hồng sưng đến tội nghiệp.

"Không.... không được...... bị bắn tới...... bắn tới mang thai mất!.... đừng mà...."

"Anh muốn em mang thai con của anh! Anh sẽ cưới em!" Trong mắt hắn hiện lên vẻ kiên định.

Lâm Tiêu Tiêu khó có thể tin được mà trừng lớn mắt: "Anh điên rồi?"

"Anh rất tỉnh táo." Trong mắt Phó Hi tựa hồ có một đoàn hỏa ở thiêu đốt, ngọn lửa u lam, âm u nóng bỏng.

Hắn lại một lần, rồi lại một lần bắn vào hoa huy*t của cô, không chút kiêng dè, phun cho tràn đầy. Dày cò một lúc lâu, sau vài lần bắn xong, không rút dương v*t ra nữa, cố ý dùng gậy th*t lớn của mình bịt kín lại, không cho tinh dịch trào ra.

Lâm Tiêu Tiêu người mềm như bông mà nằm trên giường, không thể ngăn cản, bởi vì cô đã kiệt sức mà thiếp đi. Da thịt đều hiện ra một loại hồng nhạt mĩ miều, thoạt nhìn ngon miệng cực kỳ.

Hắn thương tiếc hôn lên trán cô, thầm thì: "Em chỉ có thể là của anh!"

————(//∇//)————Khi Lâm Tiêu Tiêu tỉnh lại, khung cảnh ngoài cửa sổ đã tối sầm.

Cả người ê ẩm giống bị nghiền qua, tay chân đều không không nâng nổi nữa. Giữa hai chân khó chịu vô cùng, không thể khép lại. Hoá ra gậy th*t của Phó Hi vẫn đang nhét bên trong, có chút nhỏ mềm xuống, cảm giác hơi lành lạnh lạ lẫm. Hắn đang ôm cô, ngủ thật say, lông mi cương nghị lạnh lùng bây giờ lại an tĩnh mà rũ xuống, hô hấp đều đều, trở nên hiền hoà hơn hẳn.

Hắn đương nhiên ngủ ngon, không biết sau khi cô ngủ, lại lộng thêm mấy lần nữa! Lâm Tiêu Tiêu tức giận mà lay hắn tỉnh, "Phó Hi! Em muốn đi vệ sinh!"

Phó Hi mở cặp mắt buồn ngủ, biểu tình mờ mịt khó gặp: "Hả?"

"Em kiệt sức rồi! Anh ôm em đi!"

Phó Hi sửng sốt, mất vài giây để thanh tỉnh, để nguyên dương v*t bên trong mà ôm cô tới phòng tắm.

Đến tận khi tới bồn cầu mới luyến tiếc rút ra đặt cô ngồi xuống, mắt to trừng mắt nhỏ. Tinh dịch được giải thoát nhỏ tong tong xuống nghe càng xấu hổ.

Cô thẹn đến tức điên: "Anh mau cút ra ngoài! Anh nhìn chằm chằm như thế, sao mà em tiểu được."

Phó Hi lại sửng sốt có phần ngơ ngác, bối rối xoay người rời đi.

Lâm Tiêu Tiêu vô cùng buồn bực mà thở dài, thời điểm hắn chưa tỉnh ngủ, chỉ số thông minh cũng không online hay sao? Lại có chút gì đó đáng yêu nữa.

Khó khăn lắm mới trở lại được giường, Lâm Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng mà ngủ mất, ở giây cuối trước khi lí trí sụp đổ, cô tự nhủ với bản thân: Khi về nhà, phải nhớ uống thuốc tránh thai.