Không khí ngưng đọng trong khoảnh khắc, Lục Minh Tư đúng lúc đó mà mở miệng, "Úy Lam, anh không phải cố ý, ngày đó nhìn xe em bị làm cho hỏng bét, nên lúc đó anh cầm chìa khóa từ trong nhà, muốn thay em đi rửa xe cho sạch sẽ, kết quả trên đường đụng phải người, anh nhất thời hoảng loạn......, rất xin lỗi."
"Nếu cảm thấy rất có lỗi thì tự mình đi xin lỗi đi, tôi tuyệt đối sẽ không đi bệnh viện!" Lục Úy Lam không có khả năng tin lý do này của Lục Minh Tư, nhưng hiển nhiên là ba người khác có mặt ở đây tin, cho nên mới có màn hiện tại
Lục Hiếu Chi đem chiếc đũa vỗ lên trên bàn bang một tiếng, "Nhà họ Lục nuôi mày 20 năm, mày đã làm cái gì vì nhà họ Lục, nếu mày là huyết mạch của nhà họ Lục cũng thôi đi, nhưng mày không phải, chúng tao cho mày ở nhà họ Lục, cho mày cái ăn cái mặc đều tốt nhất, cho mày địa vị và danh vọng, cho mày vinh hoa phú quý, mày thì sao? Lấy cái gì để đổi với nó?"
Lục Úy Lam tức khắc im miệng không trả lời được, cậu tựa như còn nhớ rõ ngày đó khi mình biết được tin, như là có người nói với cậu, bảo cậu tiếp tục ở lại nhà họ Lục, nhà họ Lục không thiếu chút cơm này. Không nghĩ tới thời gian ngắn ngủi, ở lại nơi này, từ không thiếu chút cơm thành phải trả giá đắt.
Nhìn Lục Úy Lam như đang suy sụp, trong lòng Lục Minh Tư là vui mừng không gì sánh kịp. Kỳ thật việc đâm người này nếu muốn giấu, cậu ta đương nhiên có thể giấu được, nhưng cậu ta không làm, sau khi sự tình lên men đủ, vứt manh mối cho Lục Hành Chỉ, sau đó ép nhà họ Lục không thể không đưa ra lựa chọn.
Cậu ta hiểu rõ người nhà họ Lục, lợi ích và mặt mũi mới là mạng sống của bọn họ, cho nên cục diện ngày hôm nay là khó tránh khỏi.
Chỉ cần Lục Úy Lam còn muốn ở lại nhà họ Lục, như vậy sau kế phòng ngủ, cậu sẽ còn phải tiếp tục làm ra vẻ nhượng bộ, mà lần nhượng bộ này, là tôn nghiêm! Ở bệnh viện kia cậu ta đã bố trí tốt, chỉ cần Lục Úy Lam đi, vậy sẽ có người dẫm cong cột sống của cậu, bẻ gãy cái đầu kiêu ngạo của cậu.
Hôm nay Lục Hiếu Chi tựa như cũng hạ quyết tâm muốn cho Lục Úy Lam thấy rõ hiện thực, "Hôm nay mày còn có thể ngồi trên cái bàn này, là do chúng tao luyến tiếc, nhưng mày nên trưởng thành, phải biết là trên thế giới này không có chuyện không trả nợ, chúng tao cho mày chỗ ở, cho mày sự giàu có và cuộc sống mà người bình thường sẽ không bao giờ có được, mày cũng phải báo đáp cho chúng tao, cũng phải làm gì đó vì nhà họ Lục, mày hiểu không?"
Lục Úy Lam im lặng, biểu tình mờ mịt bất lực, tựa như một đứa trẻ mất đi chỗ dựa, lúc bị lời nói của Lục Hiếu Chi làm tốn thương sâu sắc, cậu cảm nhận được một loại sợ hãi, một loại sợ hãi không có chốn về. Từ nhỏ đã được nuông chiều, thậm chí không tự mình kiếm dũi đồng nào, rời khỏi nhà họ Lục, cậu thật sự có thể sống sót sao?
Như là bản năng, Lục Úy Lam ngẩng đầu tìm kiếm Trình Nhiên, đó là sự ỷ lại của đứa con với mẹ, vẻ mặt của Trình Nhiên quả nhiên rất đau lòng, giơ tay vỗ mu bàn tay cậu, dịu dàng mở miệng, "Lam Lam đừng sợ, chỉ là nói lời xin lỗi, mọi chuyện sẽ qua, con vẫn là đứa con trai ngoan của mẹ, con ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, mẹ lo lắng lắm, vẫn là dọn về nhà đi, buổi tối mẹ đích thân làm vài món ngon cho con."
Lời nói của Trình Nhiên phảng phất như có chứa năng lực chữa khỏi, làm miệng vết thương vừa bị đâm khép trở lại, làm cậu tham lam sự ấm áp này, không muốn buông tay. Nhưng cậu thật sự vì muốn ở lại, mà đi thừa nhận chuyện mình không làm sao? Thậm chí còn vì thế mà cúi đầu xin lỗi.
Sau một lúc rối rắm, Lục Úy Lam buông chén đũa, lâu sau mới ngẩng đầu một lần nữa, nhìn mọi người xung quanh ở trên bàn sau đấy đứng lên.
Trình Nhiên hoảng sợ, "Lam Lam, con muốn làm gì? Con không cần mẹ sao?"
Sắc mặt Lục Hiếu Chi căng chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Úy Lam, so sánh với Lục Hành Chỉ thì bình tĩnh hơn nhiều, tựa như nhận định Lục Úy Lam tuyệt đối không có khả năng rời khỏi nhà họ Lục.
Nhưng người kinh ngạc nhất vẫn là Lục Minh Tư, ở trong trí nhớ của cậu ta, Lục Úy Lam chưa bao giờ động có ý nghĩ rời khỏi nhà họ Lục, nhưng việc này cũng bình thường, làm gì có người nào sẽ vứt bỏ tiền tài dễ dàng nằm trong tay.
"Con không làm chuyện đó, con sẽ không thừa nhận, sẽ càng không xin lỗi." Giọng của Lục Úy Lam tuy rằng run rẩy, nhưng mỗi một chữ nói đều cực kỳ rõ ràng, hai tay của cậu chống ở trên bàn cơm, như là kiên cường chống đỡ bản thân không được ngã xuống.
"Được! Được lắm! Là mày hạ quyết tâm phải đi, nhà họ Lục chúng tao không tha thứ cho mày. Mày đi ......" Lục Hiếu Chi hiển nhiên rất tức giận, nhưng lời còn chưa dứt, đã bị âm thanh chói tai của ghế cọ xát với sàn nhà làm gián đoạn
Là Trình Nhiên đột nhiên đứng lên, trong mắt bà mang theo một chút thất vọng, nhưng vẫn mang theo hốc mắt đỏ hoe đi tới, nắm chặt lấy cánh tay của Lục Úy Lam, "Lam Lam trước thì nghỉ ngơi một chút đi, chuyện bệnh lát nói sau."
"Là bà chiều chuộng nó quá! Bà nhìn xem bà chiều nó tới mức nó thành cái sạng gì rồi?" Đương nhiên Lục Hiếu Chi tức giận liên quan đến Trình Nhiên, nhưng lại chưa nhắc đến việc bảo Lục Úy Lam ra ngoài.
"Tôi chiều nó thì làm sak? Ta chiều nó 20 năm, tôi tự lo, Lam Lam nghe lời, đi nghỉ ngơi một chút." Trình Nhiên trước sau đều dịu dàng hiếm khi kiên cường, bật lại Lục Hiếu Chi đang tức giận.
Lục Úy Lam vốn đã hạ quyết tâm hôm nay sẽ rời khỏi nhà họ Lục lại lần nữa bị Trình Nhiên làm dao động, kỳ thật đối với cậu, rời khỏi nhà họ Lục, cậu thật sự không biết mình muốn đi đâu, lúc này lại có bậc thang, rốt cuộc cũng không cứng rắn nữa, sau khi bị Trình Nhiên lôi kéo, Lục Úy Lam trở về phòng ngủ.
Cửa phòng đóng lại, tựa như cắt đứt tiếng ồn ngoài cửa, Lục Úy Lam nằm trên giường, bộ dạng còn chưa hồi phục, trên thực tế nội tâm đang oán giận với hệ thống, con đường nuôi heo tới tay lại bay đi.
【 Đây là cốt truyện sức mạnh, cho tới khi tất cả tình tiết cốt truyện hoàn thành, kẻ thế thân nhất định phải dây dưa với nhân vật chính. 】6362 cũng không quá ngạc nhiên với kết quả này.
【 Phải không? 】 Tiểu Thất lại nhếch miệng cười, sao cậu cảm thấy hôm nay mình không thể rời khỏi, không phải vì cốt truyện, mà là vì thái độ của người nhà họ Lục rất quỷ dị. Lục Hiếu Chi diễn mặt đen, Trình Nhiên xướng mặt đỏ, nhìn như ngoại trừ xin lỗi thì không có đường lui, nhưng nếu cậu thật sự chọn rời khỏi, người nhà họ Lục tựa hồ lại không vui, chẳng lẽ thật sự vì luyến tiếc sao?
Nghĩ vậy, Tiểu Thất lấy từ túi áo ra một túi que cay, "Đi xuống dưới ghi âm lại lời bọn họ nói, cậu muốn que cay hay là muốn nghe chuyện ma?"
Như không mang theo do dự, soạt một tiếng, que cay biến mất giữa không trung.
Tiểu Thất không khỏi có chút buồn bực, "Con quỷ này nhất định là chết vì ăn que cay."
Sau một hồi kinh sợ, 6362 ý thức được, là con quỷ làm công lấy que cay,【 Vừa nãy bảo ghi âm? Vậy bây giờ chúng ta có thể vạch trần chân tướng mọi chuyện sao? Nhanh nhanh nhanh.】
【 Gấp cái gì, sinh nhật còn chưa tới mà, thứ óc sên không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. 】
【 Có lỗi chính tả. 】
【 À, ốc không có gì văn hóa, không cần để ý. 】
【 Không có gì, có tính năng tự động sửa sai, không cần để ý. 】
Không khí giữa Tiểu Thất và hệ thống bên này rất hài hòa, không khí ở nhà ăn lại có chút áp lực.
Lục Hiếu Chi vốn định đưa Lục Minh Tư và Lục Hành Chỉ đi, lại bị hai người cự tuyệt. Lục Hành Chỉ đưa mắt nhìn về hướng phòng ngủ, sau khi xác nhận Lục Úy Lam nghe không được mới mở miệng, "Ba, có cái gì con không được biết sao?"