Lâm Mộ Vân cảm thấy mình đang dùng sinh mệnh còn lại để ăn cải thìa, lúc hắn rốt cuộc cũng hòa tan cải thìa trong miệng, tiếng chuông di động vang lên, Lâm Mộ Vân móc di động ra, phát hiện người gọi điện thoại tới là Thư Liên, hắn theo bản năng mà muốn ngắt điện thoại.
Mà đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nói, "Sao anh không trả lời điện thoại vậy? Lúc em ở dưới lầu còn đụng một người tự xưng là Thư Liên."
Chỉ một câu này làm Lâm Mộ Vân sợ tới mức thiếu chút nữa ném di động trong tay ra xa, bởi vì sốt ruột muốn nói chuyện, nên không cẩn thận nuốt cọng cải thìa xuống, thiếu chút nữa nghẹn đến qua đời.
Tiểu Thất thấy thế vội vàng duỗi tay vỗ lưng Lâm Mộ Vân cho thuận khí, một cú vỗ xuống, trực tiếp hất ngã Lâm Mộ Vân từ trên ghế xuống.
【 Ôi, người đi đâu mất rồi? 】 Tiểu Thất hạ tay tay, mất đi mục tiêu.
5000 cực kỳ câm nín 【 Người đã bị cậu vỗ đến phía dưới bàn rồi. 】
【 Ốc sên không dùng sức mà, là do thân thể quá yếu, vẫn nên rèn luyện nhiều hơn. 】 Tiểu Thất khom lưng, trực tiếp duỗi tay xách Lâm Mộ Vân từ dưới bàn lên. Nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của Lâm Mộ Vân, lại suy xét đến thân thể suy yếu của nhân vật chính, Tiểu Thấthiếm khi ôm kiểu công chúa cho thoải mái, tính ôm người đặt lên sô pha để nghỉ ngơi.
Kết quả mới vừa đi hai bước, cạch một tiếng, cửa văn phòng bị mở ra bằng một lực mạnh, Thư Liên hốc mắt đỏ hoe, sự cố chấp trong mắt biến mất sau khi nhìn thấy tình hình trong văn phòng, nhóm nhân viên cũng đi theo vì cản người thất bại đồng loạt ngây người hai giây, sau đó đôi mắt mở lớn, lời đồn quả nhiên là sự thật!
Tiểu Thất vừa thấy Thư Liên, "Ồ, Mộ Vân anh xem, đây là người vừa mới gọi điện thoại cho anh, mà anh không tiếp kìa."
Vừa nghe lời này, cơ thể Thư Liênkhông khỏi run lên, cô khó có thể tin mà trừng mắt nhìn Lâm Mộ Vân.
Lâm Mộ Vân mới nuốt được nửa cọng cải thìa, nghe được Trần Dương Hi nói như vậy tức khắc trước mắt tối sầm, đó là hắn không tiếp điện thoại sao? Đó là hắn thiếu chút nữa bị sặc chết, hiện tại còn nghẹn đến không thể nói chuyện. Hắn nỗ lực há mồm muốn giải thích, nhưng một chữ cũng phun không ra.
"Không có gì, nói không ra đừng nói, là do thân thể của anh quá yếu, ngày mai tập thể dục buổi sáng gấp đôi." Tiểu Thất trực tiếp đỡ người bằng một tay, sau đó dùng một cái tay khác vỗ vỗ đầu Lâm Mộ Vân.
Mọi người đồng loạt che ngực, hóa ra Trần Dương Hi là người bạn trai tốt như vậy, việc này cũng quá nuông chiều rồi.
Tiểu Thất đối với hành động vỗ đầu thuần thục phi thường, vì trước kia cậu thường xuyên vỗ thỏ, vỗ củ cải. Vỗ đầu xong, cậu liền đặt người lên trên sô pha.
Lúc này Lâm Mộ Vân nào còn có tâm tư nằm nghỉ, hắn giãy giụa đòi phải bò dậy.
Nhìn Lâm Mộ Vân không ngoan, Tiểu Thất thở dài, trước kia thời điểm củ cải nghe chuyện ma cũng không ngoan như vậy, cũng may ốc sên rất có kiên nhẫn. Ốc sên kiên nhẫn dùng một bàn tay vói qua nhẹ nhàng đè Lâm Mộ Vân lại.
Vì thế mọi người nhìn thấy rất rõ Trần Dương Hi chỉ giơ một tay lên, ông chủ nhà mình liền giả vờ giãy giụa hồi lâu, cuối cùng không đứng lên nữa.
Cả người Thư Liên lúc này rơi vào hỗn loạn, tuy rằng gần đây luôn nhìn thấy các loại tin đồn ở trên mạng, nhưng tóm lại không chấn động bằng tận mắt nhìn thấy. Nhìn người còn nằm ở trên sô pha không chịu đứng lên, Thư Liên càng thêm thất vọng, cô hung hăng xoa xoa đôi mắt, dùng giọng nghẹn ngào hô với Lâm Mộ Vân phương hướng giọng nói hô, "Lâm Mộ Vân! Ta nhìn lầm ngươi!"
Nói xong trực tiếp xoay người rời đi, nhóm nhân viên của tập đoàn Lâm thị tức khắc không hiểu ra sao, cô gái này bị cái gì vậy? Không phải là có chứng hoang tưởng chứ, nói giống như cô có quan hệ với sếp Lâm của bọn họ vậy.
Chuyện cô gái kỳ quái đến làm nhóm nhân viên của Lâm thị thảo luận hồi lâu, nhưng mọi người cũng không có nhiều manh mối, nên cũng không giải quyết được việc này.
Lâm Mộ Vân bị ấn lên trên sô pha nhưng không thể ngồi yên, hắn không bị cải thìa làm sặc chết, nhưng lại muốn chết nhanh. Nhưng hắn lại không thể làm trò gọi điện thoại cho Thư Liên trước mặt Trần Dương Hi, cuối cùng chỉ có thể tìm cái cơ ra ngoài họp để rời khỏi công ty.
Tiểu Thất lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, "Vậy em nấu bữa tối chờ anh về nhé."
Tức khắc mồ hôi trên trán của Lâm Mộ Vân ngày càng nhiều, hắn vội vàng tỏ vẻ đêm nay mình phỏng chừng phải tăng ca, không thể về, phải để Trần Dương Hi tự chăm sóc bản thân. Tiễn Trần Dương Hi mang vẻ mặt thất vọng đi, Lâm Mộ Vân lập tức gọi điện thoại cho Thư Liên, sau đó vừa giải thích, vừa nhận lỗi.
Nhưng cái ôm công chúa kia là đả kích quá lớn đối với Thư Liên, cô tỏ vẻ lúc này mình còn tin tưởng Lâm Mộ Vân nữa, cuối cùng, hai người thống nhất thời gian gặp mặt, về sau làm như nào để thuyết phục Thư Liên thì không biết được.
Về phần Tiểu Thất, cậu vui sướng trở về nhà, nếu đêm nay nhân vật chính không về, cậu có thể gặp con ma trên lầu một lần. Đúng vậy, tối hôm qua theo tiếng bước chân lên lầu, Tiểu Thất thấy được đúng là lầu 3 có một con ma đi qua đi lại, một con mặc quần áo xanh trắng, rõ ràng không phải ma do người hiện đại giả dạng.
Nhưng nghi hoặc không bao lâu, cậu đã nghe được mùi cải thìa quen thuộc, trong nháy mắt Tiểu Thất có suy đoán, tuy rằng trong không giống nhau, nhưng đây hẳn là anh trai cậu ở kiếp trước, chỉ là vì sao hồn phách không được đầy đủ, bộ dạng nhìn ngốc ngốc?
Biệt thự, Trần Hoa trước tiên chuẩn bị bữa tối, để tránh Trần Dương Hi lại tâm huyết dâng trào làm một mâm cà rốt ướp lạnh. Sau khi biết được đêm Lâm Mộ Vân không về, Trần Hoa liền ra cửa đi tản bộ.
Mãi cho đến đêm khuya, Trần Hoa mới lặng lẽ mà từ bên ngoài trở về, bà cố ý về trước 12 giờ, để tránh việc phát trễ đoạn ghi âm. Nhưng trong biệt thự yên tĩnh, tiếng bước chân còn chưa vang lên, đã có tiếng nói chuyện vọng lại.
Lúc đầu Trần Hoa tưởng Trần Dương Hi đang gọi điện thoại, nhưng nghe xong một hồi lại cảm thấy không giống, dưới lòng hiếu kỳ, bà lặng lẽ đi lên lầu 3, lắng nghe động tĩnh bên trong.
"Anh tên là gì?" Giọng tràn ngập kiên nhẫn và dịu dàng của Trần Dương Hi vang lên.
"Bạch? Cái gì Bạch?"
"Nhớ không ra thì quên đi, vì sao anh ở chỗ này?"
"Cũng nhớ không ra? Vậy anh ở đây bao lâu rồi?"
"Cái gì? 300 năm? 300 năm vẫn luôn ở chỗ này đi tới đi lui à?"
"Vậy anh đói không? Tôi làm bữa khuya cho anh ăn nha, cải thìa ướp lạnh thế nào?"
"Anh không ăn cải thìa à? Vậy cải dầu trộn được không?"
"Vậy được, anh đợi một chút."
Trần Hoa nghe xong dựng tóc gáy cả người ý thức được có gì đó không ổn, nhưng động tác của Trần Dương Hi quá nhanh, cửa mở ra chỉ bằng một cái gạt nhẹ, thậm chí thiếu chút nữa là bà ngã vào phòng. Trần Hoa không kịp xấu hổ, ánh mắt của bà theo bản năng mà quét một vòng trong phòng, nhưng không nhìn thấy kẻ nào, bà không khỏi nghi hoặc mà mở miệng, "Dương Dương, hơn nửa đêm rồi, con nói chuyện với ai vậy?"
Bà vốn tưởng rằng Trần Dương Hi ít nhất sẽ nhấc đến chuyện tiếng bước chân lúc nửa đêm, nhưng thực tế là Trần Dương Hi mở miệng nói, "Ốc sên không có nói chuyện ạ, chỉ là con đói bụng, chuẩn bị làm bữa khuya, dì Trần muốn ăn chút hay không."