Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng gió thổi vù vù lùa vào từ cửa kính xe, phả lên gương mặt lạnh tanh của Cố Mặc Thâm, khiến hơi thở của anh càng trở nên giá buốt.
Anh dựa lưng ra sau ghế, mắt dán chặt màn hình điện thoại, mỗi lần định nhấn gọi cho Sở Tranh để giải thích nhưng lại do dự một lúc rồi thôi, khó khăn lắm anh mới có đủ dũng khí để nhấn gọi đi, vậy mà đầu giây bên kia lại báo bận.
Cố Mặc Thâm không can tâm lại gọi thêm một cuộc nữa, nhưng kết quả vẫn như vậy.
Tức giận bóp chặt di động trong lòng bàn tay, anh đưa mắt nhìn Châu Khải hỏi: “Sao máy cô ấy cứ bận suốt thế nhỉ?”
Châu Khải không nghĩ nhiều, buột miệng đáp: “Không phải cậu mới từ nhà Giang Tuyết Mạt ra sao? Mới đó mà đã nhớ người ta rồi à?”
Cố Mặc Thâm sa sầm mặt mũi lại, giọng nói ảo não như chó con bị thương: “Không phải cô ta…”
“Vậy thì là ai?” Châu Khải nhíu mày, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Cố Mặc Thâm, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Đừng nói là Sở Tranh đó nha!”
“Cậu có trả lời đúng câu hỏi không thế?” Cố Mặc Thâm nóng mặt nói lớn.
Châu Khải tự biết không nên chọc phải tổ kiến lửa này, nếu không sẽ khiến bản thân sống không bằng chết, chỉ có thể thành thực trả lời: “Có lẽ do cậu bị chặn rồi…”
Sắc mặt Cố Mặc Thâm trong phút chốc liền đen sì sì, ánh mắt như muốn cắn nuốt người vậy, vô cùng đánh sợ. Anh không nghĩ là Sở Tranh lại kiên quyết cắt đứt với mình như thế, ngay cả cơ hội để anh giải thích hiểu nhầm cũng không cho.
Bởi vì không thể liên lạc với Sở Tranh qua điện thoại nên Cố Mặc Thâm chỉ còn cách tới phim trường tìm cô, nhưng mà cô lại luôn né mặt anh, căn bản không cho anh có thời gian và cơ hội để nói chuyện, mà ngược lại còn khiến anh phải tức điên khi nhìn thấy cô vui vẻ đứng bên cạnh Tô Tử An.
Những cảnh quay giữa hai người họ hầu như đều trôi qua một cách hoàn hảo, thường thường chỉ cần một lần là được. Mặc dù Sở Tranh mới vào nghề, là một diễn viên mới nhưng khả năng nhập vai của cô rất tốt, thậm chí còn diễn xuất đạt cả những cảnh quay mà ngay cả ảnh hậu Giang Tuyết Mạt cũng phải quay đi quay lại nhiều lần mới qua.
Không chỉ những người trong đoàn làm phim phải kinh ngạc mà ngay cả Châu Khải và Cố Mặc Thâm cũng không dám tin vào mắt mình, bởi vì Sở Tranh trước nay trong mắt họ là một cô gái nhu nhược và bần hèn, không ngờ mới rời xa Cố gia chưa đầy một tháng lại lột xác thành một con người hoàn toàn xa lạ, nếu không phải tận mắt bọn họ chứng kiến thì chắc là ai nói cũng sẽ không tin.
Sau khi Sở Tranh trình diễn qua màn đấu võ đẹp mắt, Giang Tuyết Mạt bắt đầu vào thay thế đóng cảnh tình cảm.
Cô ta hênh hoang đi tới gần Sở Tranh, nhếch môi cười đểu: “Cô mãi mãi chỉ xứng làm thế thân cho tôi mà thôi! Có tài thì sao nào, chẳng phải vẫn không được lộ mặt à?”
“Xem ra cô tự hào vì mình kém cỏi lắm nhỉ?” Sở Tranh không chút thủ hạ lưu tình mà bật lại ngay.
Trong lúc hai người họ mải trò chuyện không để ý, dụng cụ quay phim từ trên lầu hai đột nhiên rơi xuống, đụng trúng cả hai người, khiến họ ngã sổng soài ra đất.
Cố Mặc Thâm thấy vậy hai mắt liền phát sáng, như thiêu thân lao vào hiện trường.
Giang Tuyết Mạt mừng thầm trong lòng, cô ta cứ nghĩ Cố Mặc Thâm vẫn còn quan tâm tới mình. Tuy nhiên nụ cười trên môi cô ta còn chưa kịp hé đã bị cái lướt người qua của anh vỗ vào mặt, khiến thần sắc của cô ta nhợt nhạt hẳn đi.
Cả Cố Mặc Thâm và Tô Tử An đều phóng nhanh về phía Sở Tranh.