Đối với một đứa nhỏ thì không phải rất sốc sao?
Vừa được nhận nuôi đã bị ghẻ lạnh đến mức này thì bóng ma tâm lý chắc chắn sẽ không phải nhẹ.
Quả nhiên, chỉ sau hai tuần được nhận nuôi, An Như Hinh từ một đứa bé hoạt bát, năng động, trở thành một đứa nhỏ vô cùng trầm lặng và ít nói, đến mức vào một ngày đông, tuyết rơi rất dày ở bên ngoài, khi đó An Như Hảo đã được cha mẹ chuẩn bị cho chăn bông rất dày dặn và ấm áp, còn An Như Hinh vẫn chỉ có một tấm chăn mỏng mùa hè mà thôi.
Đêm đó cô đã phải mặc rất nhiều quần áo để tránh lạnh, nhưng vì buổi tối nên thị lực của cô nhìn không rõ đường và va phải nhiều đồ vật, gây tiếng ồn lớn tới bên ngoài. Khi đó Quách Tư Thấm đã đến, bà ta còn cầm theo một cây roi rất dài và mảnh, vừa nhìn thấy cô đã cho người giữa chặt cô lại, nhét túi vải vào miệng rồi liên tục đánh, vừa đánh vừa mắng cô quá ồn ào, khiến cho vợ chồng bà ta không thể ngủ được.
Nhưng An Như Hinh cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng thôi, làm sao có thể phản kháng chứ?
Cứ như vậy mà qua thêm hai năm, vốn dĩ An Như Hinh chỉ nghĩ rằng họ đưa cô về cùng lắm là để hành hạ cho vui thoi, nhưng vào một ngày nọ, An Như Hảo đi học về liền đến phòng của cô, cô ấy vừa đem hết những bài học giảng qua cho cô, sau đó lại cười nói:
- Chị hai, em nghe cha mẹ nói đã chọn xong chồng cho chị rồi đó. Hình như anh ấy rất tốt, lại còn rất thích chị nữa.
Một câu nói này tựa như sét đánh ngang tai… An Như Hinh không dám tin vào tai mình, rốt cuộc thì An Như Hảo vừa mới nói gì vậy chứ?
An Thải Thuần và Quách Tư Thấm đã chọn xong chồng cho cô rồi á? Nhưng tại sao… Tại sao lại vậy?
Trong khi An Như Hinh vẫn chưa hiểu hết ngọn nguồn mọi chuyện thì cô đã vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của An Thải Thuần và Quách Tư Thấm, đến đây thì cô mới vỡ lẽ… Hóa ra… Hóa ra họ nhận nuôi cô không phải vì muốn hành hạ cho sướng tay, mà là muốn cô làm ma chết thay cho con gái cưng của họ.
Khi đó, thế giới của An Như Hinh đã bắt đầu sụp đổ rồi, từ một đứa trẻ khao khát tình yêu thì bây giờ cô khao khát được sống tự do hơn. Cũng có rất nhiều lần cô muốn chạy khỏi nơi này, nhưng hoàn toàn không thể nào, chẳng những thế mà sau khi cô trốn thoát thất bại thì Quách Tư Thấm lại bắt đầu trừng phạt cô theo nhiều cách khác ngau.
Nghĩ đến quá khứ kia, An Như Hinh có chút cười lạnh, lại nói:
- Quách Tư Thấm, từ đầu bà nhận nuôi tôi là đã có mục đích rồi sao?
- Đúng vậy! Nhưng tao hối hận rồi! Đáng lý ra ngay từ đầu tao phải bóp chết mày mới đúng!
An Như Hinh nhíu mày, lời này không giống như Quách Tư Thấm ghét cô vì cô là con nuôi. Mà ý của bà ta thì giống như muốn nói, việc cô mất tích có liên quan tới bà ta.
Khi này Quách Tư Thấm quan sát sắc mặt của An Như Hinh, bà ta còn tưởng rằng cô biết hết sự thật rồi, nhưng hóa ra cô vẫn chưa biết gì. Lúc này bà ta còn cười điên dại, nhìn An Như Hinh bằng cặp mắt đáng thương, nói:
- Hóa ra mày vẫn chưa biết gì sao? Nếu vậy mày thả tao ra… Thì tao sẽ nói cho mày biết.
Vốn dĩ Quách Tư Thấm còn đang dương dương tự đắc, nhưng An Như Hinh lại mỉm cười lại bước đến chỗ của bà ta, nhỏ giọng nói:
- Hình như bà không quan tâm con gái mình đâu nhỉ?
Nghe đến “con gái” thì Quách Tư Thấm liền giật mình, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng đã không thể nào khống chế được nữa, nhưng rồi bà ta vẫn mạnh miệng, nói:
- Như Hảo và mày là chị em tốt, mày chắc chắn không dám làm hại con bé đâu…
- Bà nghĩ vậy sao?
- Mày có ý gì?
- Tôi chẳng có ý gì cả. Nhưng nếu như chuyện tôi mất tích liên quan tới bà… Thì An Như Hảo cũng không xứng đáng làm em gái của tôi. Trong đời tôi chỉ có một đứa em thôi… Là An Thiếu Đàm, chắc bà không biết đâu nhỉ?
Quách Tư Thấm nghe xong liền mở to mắt không dám tin, nhưng vì sự an toàn của con gái, bà ta liền nhanh chóng nói:
- Chỉ cần mày tha cho Tiểu Hảo, muốn gì tao cũng sẽ nói.
- Nhưng mà… Tôi không có hứng thú để nghe nữa rồi. Thay vì ở đây nghe bà nói nhảm… Thì tự tôi đi điều tra không phải sẽ hay hơn sao? Tới đó… Tôi cũng không cần mắc nợ bà nữa.
Nói xong An Như Hinh liền xoay lưng muốn rời đi, nhưng Quách Tư Thấm đã lớn giọng nói:
- Là tao! Năm đó là tao đem mày đưa cho bọn buôn người! Tất cả đều là tại tao! Mày đừng làm hại Tiểu Hảo, con bé không biết gì cả! Tất cả sai lầm đều là tại sao, muốn chém muốn giết… Tùy ý mày quyết định.
Gương mặt An Như Hinh có hơi sa sầm, lại nói:
- Quách Tư Thấm… Bà nghĩ bà còn tư cách ra điều kiện với tôi sao?
- Mày… Mày…