Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức

Chương 16: Cô Phương




Edit + Beta: Ruby

-------------------

Năm giờ chiều, ngày thi ngày đầu tiên kết thúc.

Trời đã tối đen, mà mưa thì chưa từng dừng lại.

Tiết Doanh Song một tay che dù, một tay ôm túi đựng tài liệu vào trong ngực, bước nhanh về phía trước.

Cậu không bắt xe buýt về nhà, mà đi về phía ngược lại.

Trường thi cách nhà một đoạn, đi tới đi lui mất hết ba tiếng đồng hồ. Bởi vậy trước đó mấy ngày Tiết Doanh Song bèn hạ quyết tâm, quyết định không về nhà, bỏ tiền thuê một nhà nghỉ 1 đêm 20 tệ.

Đương nhiên, nói không chừng cậu cũng không cần về nữa đâu, dù sao đó cũng không phải là nhà cậu.

Cậu vốn là không có nhà.

Chẳng qua là tiền bồi thường nghỉ việc còn phải quay về nhận nữa mà.

Mưa không tính quá lớn, nhưng gió không nhỏ, gió cuốn mưa đầy trời, cho dù che dù cũng tốn công vô ích. Lúc Tiết Doanh Song đến nhà nghỉ đã ướt nhem ướt nhẹp, may mà túi vẫn khô.

Tiết Doanh Song vừa đến nhà nghỉ, đầu tiên là tắm rửa, sau đó mới trở về phòng.

Phòng cậu ở là một gian phòng lớn, giường trên giường dưới có tổng cộng tám người ở, còn là nam nữ ở chung.

Giường chiếu ở đây đã hơi cũ, lúc trèo lên bậc thang còn vang lên tiếng “ken két”, còn hơi lắc lư. Tiết Doanh Song trải xong ga giường cùng chăn bông, leo lên trên giường.

Cậu ngủ ở giường tầng trên gần cạnh cửa, tuy rằng hơi ồn, giường lại nhỏ, nhưng được cái trên đầu có đèn, dễ dàng đọc sách.

Trong nhà nghỉ không quy củ gì, Tiết Doanh Song ngồi trên giường vừa đọc sách vừa ăn bánh mì cho bữa tối.

… Không biết Hình Vân đã ăn chưa?

Trong đầu Tiết Doanh Song bỗng nhiên hiển ra ý nghĩ này, tự dọa cậu giật nảy mình.

Đêm qua cậu không yên tâm, nấu thức ăn đặt trong tủ lạnh trước cho Hình Vân, không biết Hình Vân có thấy hay không… Thôi bỏ đi, nghĩ mấy cái này làm gì, Hình Vân đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, lại không phải không có khả năng tự lo cho bản thân, cậu mắc gì lo chuyện bao đồng vậy?

Hình Vân cần cậu trông nom sao? Cậu xứng à?

Tiết Doanh Song ăn xong gấp túi nhựa lại, lúc này đột nhiên có người từ giường dưới thò đầu ra, nói với Tiết Doanh Song: “Anh chỉ ăn chút xíu vậy à?”

Đó là một cô gái cỡ sinh viên đại học, cô cười hì hì nói với Tiết Doanh Song: “Buổi tối ăn chút như vậy sao mà đủ? Anh trai, lát nữa bọn tôi định ra ngoài ăn xiên que, anh có muốn cùng đi hay không?”

“Đi nha, cùng đi ăn chung.” Lại một người thò đầu ra nói với Tiết Doanh Song, bên cạnh còn có mấy người đang thảo luận tí nữa định đi đâu chơi.

Mấy người đó là khách trọ cùng ở chung phòng với Tiết Doanh Song, là một nhóm sinh viên từ thành phố bên cạnh đến đây du lịch.

Nhóm sinh viên tuổi xuân phơi phới, đúng là thời điểm ham chơi, thấy Tiết Doanh Song đẹp trai thanh tú, lại cũng gần bằng tuổi, ; đương nhiên muốn đi chơi cùng cậu.

Tiết Doanh Song nhìn bọn họ cười điềm đạm: “Ngại quá…, tôi không muốn đi ra ngoài, các cậu đi chơi nha.”

Sinh viên lại giật dây: “Không tốn bao nhiêu thời gian đâu, một hai tiếng là về rồi, đi thôi, bọn tôi biết nhiều chỗ vui lắm.”

Tiết Doanh Song vẫn lắc đầu, kiên định nói: “Tôi phải học bài.”

Sinh viên: “Cậu đang học gì vậy? Cậu học chuyên ngành nào thế, sao mà đi chơi còn phải học bài?”

Tiết Doanh Song: “Thi đại học.”

Sinh viên thoáng cái đã yên tĩnh, nhưng vẫn muốn mời thêm một lần.

Ngay cả Hình Vân còn không lường gạt được Tiết Doanh Song, chớ nói chi là mấy người khác. Mọi người thấy thái độ cậu kiên quyết, cũng không miễn cưỡng, cười toe toét đi chơi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song nhìn bóng dáng nhóm sinh viên đi khuất, hồi lâu lại cúi đầu tiếp tục học bài.

*

Đêm khuya, nhóm sinh viên đã trở lại.

Bọn họ còn chưa chơi đã, uống rượu, tán gẫu cùng mấy khách trọ ở phòng kế bên trong đại sảnh.

Ngày mai Tiết Doanh Song còn phải thi, nên đã đi ngủ sớm.

Nửa đêm cậu bị tiếng cười nói của mọi người đánh thức, nhất thời có ảo giác mình vẫn còn đang ngủ trong ký túc xá công xưởng, nhưng lại nhớ ra mình lúc này hẳn là đang ngủ ở nhà Hình Vân mới đúng.

Là Hình Vân sao? Giọng Hình Vân chẳng to như vậy, Hình Vân sao thế?

“Cái thứ trường nát gì chứ, trời nóng như vậy cũng không lắp điều hòa, muốn người ta sống sao hả?”

“Lúc đầu tôi chọn trường, điều đầu tiên cân nhắc chính là điều hòa, bây giờ mỗi ngày nằm dài trong ký túc xá mở điều hòa.”

Tiết Doanh Song nghe một lúc, lúc này mới nhớ ra mình rốt cuộc đang ở đâu, cậu kéo chăn che kín đầu, cuộn người lại tiếp tục ngủ.

Đối mặt với tiếng ồn ào như vậy, ngược lại cậu cũng không nóng giận.

Bởi vì cậu biết, có lẽ không lâu nữa mình lại phải trở về cuộc sống như vậy, còn không bằng tập quen sớm một chút. Hơn nữa có thể nghe tán gẫu về đề tài cuộc sống của nhóm sinh viên, cậu cũng rất vui rồi.

Nghe bọn họ trò chuyện, cậu cũng cảm giác mình giống như cũng đang học đại học.

*

Ngày hôm sau, Tiết Doanh Song vẫn tham gia cuộc thi như cũ.

Mưa lại lớn hơn ngày hôm qua, lúc Tiết Doanh Song vào thi, quần cũng ướt nhẹp hết cả, cóng đến phát run.

Năm giờ, kỳ thi kết thúc.

Tiết Doanh Song từ trong miệng người khác nghe được tin tức về cơn bão, lúc đó trời đã mưa to gió lớn, sau khi mọi người rời khỏi phòng thi, ùa ra như đàn ong vỡ tổ.

Tiết Doanh Song đội mưa đứng ngay cổng trường, nhất thời không biết phải đi đến nơi nào.

Cậu vẫn còn một nơi phải đi, nhưng mà đến đó rồi thì sao? Cậu phải đi về đâu?

Nên trở về chỗ Hình Vân sao? Hôm qua Hình Vân bảo cậu cút xéo, thế nên dường như cậu cũng không thể quay về nữa.

Chi bằng cứ đến nhà nghỉ ở một đêm vậy, hôm qua cậu nghe người khác nói gần đây còn có khách sạn càng rẻ hơn nữa, 1 đêm chưa tới 20 tệ.

Tiết Doanh Song tính toán xong xuôi, cầm chiếc dù gần như sắp bị gió thổi xiêu vẹo, đi vào trong màn mưa.

Chẳng biết tại sao đột nhiên cậu nhớ lại, ngày mà cậu thôi học cấp 3 cũng là ngày mưa to như thế, cậu cũng là cầm một chiếc dù rách bước ra khỏi cổng trường, một mình bước vào trong mưa.

Mưa quá lớn, quần áo giày dép khó khăn lắm mới khô được trong nháy mắt lại ướt đẫm.

Sau lưng tiếng còi xe vang lên chói tai, Tiết Doanh Song cho là mình cản đường người khác, vội vàng nép sang một bên.

Nhưng chưa đi được mấy bước, cánh tay của cậu đã bị người khác kéo lại.

Quay đầu lại, chỉ thấy một khuôn mặt đầy quen thuộc, là Hình Vân.

Ánh chớp lướt ngang, bầu trời đêm sáng lên, trong nháy mắt ấy Tiết Doanh Song nhìn thấy Hình Vân đang mở to mắt nhìn cậu, ánh mắt tức giận vô cùng, nhưng lại có một sự bất lực không thể hiểu được.

Hình Vân mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lập tức lại bị tiếng sấm áp đảo.

Hình Vân kéo Tiết Doanh Song đi vào trong xe, hắn đẩy Tiết Doanh Song vào ghế phó lái, mình thì đội mưa trở về ghế bên cạnh.

Cửa xe đóng lại, tiếng mưa gió bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều, càng hiện ra sự yên tĩnh trong xe.

Ai cũng không nói câu nào, hai người thì cứ ướt dầm dề như vậy mà ngồi trong xe.

Hình Vân nổ máy xe, xe chạy vào trong màn mưa.

Đèn đỏ, Tiết Doanh Song khẽ hắt hơi một cái.

Hình Vân đưa tay ra ấn mạnh vào nút điều hòa vài lần, đồng thời liếc mắt nhìn Tiết Doanh Song một cái, phát hiện Tiết Doanh Song cũng đang nhìn hắn.

Hai người im lặng nhìn nhau, thời gian dường như cũng dừng lại ngay giây phút ấy.

Môi Tiết Doanh Song hơi hé mở, trong tích tắc ấy, Hình Vân nhưng ngừng thở, chờ đợi Tiết Doanh Song mở lời.

“Lát nữa có thể đến siêu thị một chuyến không?” Tiết Doanh Song nói.

Hình Vân sững sờ, lập tức lại cười lạnh.

Đèn xanh, Hình Vân đạp chân ga, xe lại lần nữa chạy băng băng trong cơn mưa.

Trong siêu thị, hai người toàn thân ướt đẫm đi giữa các kệ hàng.

Tiết Doanh Song bước nhanh ở đằng trước, Hình Vân nhét tay vào túi áo, lạnh lùng đi ở phía sau.

Rất nhanh Tiết Doanh Song đã xách một thùng sữa bò, lại cầm một giỏ hoa quả, lại lấy thêm một ít hoa quả nữa.

Lúc tính tiền, Hình Vân theo quen móc điện thoại ra, Tiết Doanh Song lại nói: “Để tôi.”

Người mà bình thường làm chuyện gì đều phải ghi sổ sách, thế mà muốn chủ động trả tiền. Hình Vân tùy cậu, chỉ muốn nhìn cậu lại muốn chơi trò gì.

Mang theo những thứ vừa mua được, cả hai lại lên xe lần nữa.

Trên xe vẫn không một ai nói chuyện, một hồi lâu, Tiết Doanh Song mới mở miệng lần nữa: “Có thể dừng ở phía trước một chút được không?”

Hình Vân nhìn cậu một cái, lái xe sát vào lề, dừng lại.

Tiết Doanh Song xách đồ đạc đội mưa xuống xe, chạy vào trong màn mưa. Hình Vân không đoán ra cậu lại muốn làm gì, thò đầu ra nhìn, mới phát hiện nơi này quen thuộc vô cùng, hóa là trường A.

Trường A là trường điểm lấy điểm đầu vào cao nhất trong thành phố A, cũng là trường trung học phổ thông cũ của Hình Vân.

Sau khi Hình Vân tốt nghiệp thì chưa từng trở lại trường A, lúc này cảm thấy khó hiểu, bèn cũng cùng theo xuống xe.

Bên ngoài, mưa lại nặng hạt hơn trước, người đi trên đường càng ngày càng ít, tất cả mọi người vội vàng muốn về nhà. Trong cổng bảo vệ trường A, Tiết Doanh Song nói với bác bảo vệ: “Bác ơi, mưa lớn như vậy còn phải làm việc, bác thật vất vả quá.”

“Tiểu Tiết lại tới rồi à.” Bác bảo vệ nói, “Sinh nhật cô Phương của cậu sắp tới rồi đúng không? Ngày mai à?”

“Hì hì.” Tiết Doanh Song mắc cỡ cười một tiếng, vội vàng mang đồ qua, “Đương nhiên cũng nhớ bác nữa mà…, biếu bác ít hoa quả ạ.”

Tiết Doanh Song đưa trái cây trong túi nhỏ cho bác bảo vệ, lại đặt giỏ trái cây và sữa bò sang một bên bàn: “Thứ hai lại phiền chú giúp cháu gửi cho cô Phương ạ, đừng nói là cháu mang đến nha.”

Bác bảo vệ cười nói: “Cô Phương của cậu đã sớm biết là cậu rồi, cô giáo cũng đâu có ngốc, có học trò nào mỗi năm cho đều tặng quà sinh nhật cho cổ như vậy đâu?”

Tiết Doanh Song ngại ngùng cười một tiếng, chào tạm biệt bác bảo vệ.

Lúc cậu quay người lại, chỉ thấy Hình Vân đang che dù, đứng ở sau lưng lẳng lặng nhìn cậu.

Cậu thu lại nụ cười, khách sáo nhìn Hình Vân nói: “Cảm ơn, có thể đi rồi.”

Trong cơn mưa, hai người tự che dù, dưới chiếc dù là một thế giới nhỏ riêng biệt.

Gió quá mạnh, nước mưa tạt vào trên người hai người, khiến hai người vốn đã ướt sũng nay càng thêm chật vật.

Tia chớp lướt qua, bầu trời đêm lập tức sáng lên, hệt như ban ngày.

“Lớp trưởng?”

Phía xa có người gọi to, xen lẫn trong giữa tiếng sấm.

“Tiết Doanh Song! Tiết Doanh Song em chờ một chút!”

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy đó là một phụ nữ chừng năm mươi tuổi che dù chạy về phía bọn họ.

Tiết Doanh Song trông thấy người tới, kinh ngạc nói: “Cô Phương?”

*

Trong phòng bảo vệ, cô Phương nắm tay Tiết Doanh Song, tỉ mỉ nhìn cậu.

Cô ra ngoài mua đồ, nhớ ra còn để quên đồ tại trường học, thuận đường ghé sang lấy, nhưng không ngờ trong cơn mưa gió bão bùng như thế, cuối cùng lại gặp được học trò nhiều năm không gặp.

“Lớp trưởng đã lớn rồi, ” Niềm vui trong ánh mắt cô Phương không tài nào che giấu được, “Rốt cuộc cô cũng gặp được em, suýt nữa là sắp nhìn không ra rồi, nhưng trực giác cô nói rằng, bóng dáng ấy chính là em.”

“Cô cũng không thay đổi chút nào, ” Tiết Doanh Song cười ôn hòa, “Hệt như trước đây.”

“Cô già rồi, sắp về hưu cả rồi.” Mái đầu cô Phương đã điểm bạc, gương mặt cô hiền từ, vừa nhìn chính là người dễ mềm lòng, quả nhiên nhìn thấy Tiết Doanh Song, lại không kiềm được nước mắt.

Cô Phương kéo tay Tiết Doanh Song: “Sao không về thăm cô? Năm nào cũng ghé trường, lại không vào thăm cô, em đó, đứa nhỏ này!”

Tiết Doanh Song ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Sao em dám trở về, ngay cả là học sinh của trường cũng không phải.”

“Sao em lại không phải chứ! Em mãi mãi đều là lớp trưởng tốt nhất trong lòng cô.” Cô Phương nói, “Mấy năm nay vẫn khỏe chứ? Nếm trải không ít cực khổ rồi?”

Tiết Doanh Song lắc đầu, nhìn cô giáo nở một nụ cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Không đâu, cô nhìn dáng vẻ em là biết, em sống rất tốt, em có thể đi làm kiếm tiền rồi, hôm nay còn đi tham gia thi đại học.”

“Thật không?” Cô Phương vui mừng, “Cô biết là lớp trưởng của chúng ta giỏi giang nhất, em không từ bỏ việc học, cô rất là vui.”

Hình Vân chỉ đứng phía sau, cô Phương thấy hắn cũng có chút quen mặt, hỏi: “Lớp trưởng, vị đằng sau là?”

Tiết Doanh Song không biết Hình Vân cũng là học sinh trường A, cũng không ngờ rằng Hình Vân vẫn cứ đứng phía sau bọn họ như vậy. Cậu chỉ đành nói: “Là ông chủ của em.”

“Em chào cô, ” Hình Vân gật đầu cùng cô Phương, “Em là Hình Vân, sếp của Doanh Song.”

“Hình Vân … Lúc là học sinh lớp thầy Trần đúng không?”

“Dạ, em là học sinh của thầy Trần.”

“Cô biết ngay mà, em vẫn có chút giống như hồi cấp 3.”

Tiết Doanh Song kinh ngạc liếc nhìn Hình Vân, vẻ mặt Hình Vân lại vẫn bình tĩnh. Lúc này mưa gió lớn dần, điện thoại cô Phương vang lên, người nhà điện hỏi cô sao vẫn chưa về. Cô Phương nói: “Gặp được học trò, về liền, chờ chút nha.”

Cô Phương tắt điện thoại sau đó nói cùng Tiết Doanh Song: “Mưa càng lúc càng lớn, em nhanh về nhà đi, thời tiết tốt rồi lại đến tìm cô, biết chưa?”

Tiết Doanh Song ngoan ngoãn đồng ý, Hình Vân nói với cô Phương: “Cô về bằng gì? Em lái xe đưa cô về.”

Cô Phương đang dự định gọi xe về, nhưng lại không gọi được xe, Hình Vân nói như vậy thật sự cứu nguy cho cô rồi.

Hai người che dù hộ tống cô Phương lên xe, cô Phương ngồi ở phía sau, thấy Tiết Doanh Song ngồi ở ghế phó lái, lúc này mới nhớ ra hôm nay là chủ nhật.

Cô Phương hỏi: “Hai đứa em chủ nhật vẫn đi làm sao?”

Tiết Doanh Song cười ha ha, Hình Vân nói: “Hôm nay Doanh Song đi thi.”

Trước đây cô Phương chính là giáo viên thích quan tâm học sinh, nên khó tránh khỏi bắt đầu càm ràm: “Em đưa bạn ấy đi à? Lớp trưởng, sao em không biết ngượng mà để cấp trên lái xe đưa em vậy!”

Tiết Doanh Song nói: “Cô ơi, em không biết lái xe này, em chỉ biết lái xe cẩu à. Nếu đây là xe cẩu, em sẽ lái xe chở sếp ngay.”

“Lại nói vớ vẩn, ” Cô Phương cười nói, hỏi Hình Vân, “Tên nhóc này có phải lúc làm việc cũng là đức hạnh này hay không?”

“Thỉnh thoảng hay nói giỡn, nhưng mà đa số thời điểm rất thận trọng.” Hình Vân nói, “Cô yên tâm, năng lực làm việc của Doanh Song rất tốt, năng suất cao, lại có tinh thần trách nhiệm.”

“Thật à.” Cô Phương nghe xong rất mừng.

“Dạ, giao việc cho cậu ấy là em yên tâm.” Hình Vân đáp.

“Tuy rằng bạn ấy trải qua không ít vất vả, nhưng mà em cũng đừng xót bạn ấy nhé, rèn luyện bạn ấy nhiều vào, đàn anh dẫn dắt đàn em nhé.”

“Cô nói phải ạ.”

Tiết Doanh Song nhìn về phía Hình Vân, nhưng Hình Vân chỉ là nhìn con đường phía trước.

Rõ ràng Hình Vân còn đang tức giận, lại nói giúp cậu ở trước mặt cô Phương, giọng điệu còn vô cùng lễ độ, Tiết Doanh Song không biết phải làm sao để miêu tả được tâm tình của mình lúc này.

Xe dừng ở cửa tiểu khu nhà cô Phương, cô Phương chợt nói: “Nhận quà các em rồi, cô cũng nên tặng các em chút gì đó.”

Tiết Doanh Song vội nói không cần, cô Phương lại giơ túi xách trên tay lên nói: “Cũng không có vật gì tốt tặng các em, ban nãy vừa khéo mua được một ít sashimi, các em mang về ăn ha.”

Tiết Doanh Song từ chối khéo không được, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận lấy.

Cô Phương muốn tự xuống xe, Tiết Doanh Song lại kiên quyết tiễn cô cho bằng được.

Ngoài xe, Tiết Doanh Song tiễn cô Phương đến cửa tiểu khu, sau đó nói với cô Phương: “Cô ơi, sinh nhật vui vẻ.”

Cô Phương nói: “Nghe được tin tức của em, là món quà sinh nhật tốt nhất rồi.”

“Cô về đây, lớp trưởng, em phải cố lên. Học tập cho tốt, cô tin tưởng em.”

Cô Phương đi vào tiểu khu, Tiết Doanh Song bung dù lên, lại trở vào trong cơn mưa.

Bỗng nhiên, cậu quay đầu nhìn về phía cô Phương đã vào cổng, la to: “Cô ơi, em nhất định sẽ cố gắng!”

Cô Phương cười lên phất tay với cậu, ý bảo cậu mau trở về.

Trong cơn mưa, Tiết Doanh Song khom người chào cô.

Trong giấy phút ấy, cô Phương dường như lại nhớ tới rất nhiều năm về trước.

Ngày hôm đó cũng là một ngày mưa như thế, Tiết Doanh Song lớp 10 trước khi đi chưa hề tạm biệt bạn học, mà đi vào văn phòng, cũng là khom người chào cô như vậy.

“Cô ơi, em không thể ở lại trường được nữa, em phải đi rồi.” Tiết Doanh Song nói, “Em hứa với cô, em sẽ cố gắng, em sẽ không từ bỏ việc học hành.”

Hai hình ảnh ấy chất chồng lên nhau, đã nhiều năm như vậy, Tiết Doanh Song vẫn không quên mất lời hứa lúc ban đầu.