Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức

Chương 55: Chó và chủ nhân




Chương 55: Chó và chủ nhân

Edit + Beta: Ruby

- ------------

Tiết Doanh Song hổ thẹn trong lòng, vô thức muốn đối tốt với Hình Vân hơn.

Ngoại trừ những lúc đi WC, Hình Vân muốn dính lấy cậu, cậu bèn để cho Hình Vân dính; lúc ngủ bị Hình Vân ôm muốn tắt thở cũng không sao hết, chỉ cần Hình Vân vui là được.

Có lúc cậu sẽ nghĩ, hay là cậu đối xử tệ với Hình Vân một chút nhỉ, dù sao cậu vốn là người xấu, cũng không cần vờ vĩnh lấy lòng Hình Vân.

Chỉ là cậu đối tốt với Hình Vân, Hình Vân liền vui vẻ; cậu nhìn dáng vẻ vui vẻ ấy của Hình Vân, không nhịn được cũng vui vẻ, cho nên càng sẽ tốt với Hình Vân hơn. Tuần hoàn không ngừng như thế, khiến cho Hình Vân càng ngày càng hạnh phúc.

Tối đến, lúc Hình Vân về đến nhà, Tiết Doanh Song đã làm xong cơm tối.

Tiết Doanh Song gọi Hình Vân qua ăn cơm, Hình Vân lại áy náy nói: "Hôm nay không thể ăn tối ở nhà được, có có tiệc xã giao, vừa mới hẹn."

"Không sao, công việc quan trọng hơn." Tiết Doanh Song nhận lấy cặp làm việc của Hình Vân, "Tiệc xã giao gì?"

Hình Vân chau mày, mặt hiện vẻ không tình nguyện: "Là cái tiệc ba hoa chém gió của đám bạn nhậu, lần trước em cũng có đi đó."

Trước khi Bạch Khiêm Dịch quay về, Hình Vân từng dẫn cậu đi một lần. Tiết Doanh Song còn nhớ môi trường ở đó không tốt lắm, chướng khí mù mịt đấy, cậu và Hình Vân đều không thích. Thế nhưng mấy người bạn làm ăn chỉ thích mấy chỗ thế này, Hình Vân không đi không được.

Tiết Doanh Song hỏi: "Em đi với anh, anh chờ em thay quần áo."

Hình Vân ngăn cậu: "Em sắp đi thi rồi, ở nhà đi."

Tiết Doanh Song nói: "Anh không thích mấy chỗ đó, có người đi cùng anh không phải càng tốt sao?"

Hình Vân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiết Doanh Song, trong lòng cảm động.

Chưa vài ngày nữa là Tiết Doanh Song phải tham gia thi đại học rồi, thường ngày vào thời gian này là Tiết Doanh Song đã bế quan học tập, tranh thủ từng giây từng phút cũng không chịu lãng phí, tính toán thời gian cực kỳ chặt chẽ.

Một Tiết Doanh Song như vậy, thế mà sẵn lòng cùng hắn đi ra ngoài làm những chuyện phí thời gian.

"Em quá hào phóng với anh rồi." Hình Vân nói.

"?" Tiết Doanh Song không rõ ý của hắn.

"Chẳng qua là anh lại không hào phóng vậy đâu, " Hình Vân nói, kéo Tiết Doanh Song đến hôn, "Bạn trai anh chỉ có anh được nhìn, mấy người kia còn chưa đủ tư cách gặp em đâu."

Cuối cùng Hình Vân vẫn không chịu để Tiết Doanh Song ra ngoài, tự mình đi tiệc xã giao, lại dặn dò Tiết Doanh Song ngủ sớm một chút, không cần chờ hắn.

*

1 giờ 30 sáng, Hình Vân và mấy đối tác đi ra khỏi quán rượu.

Kể từ lần trước uống say mèm với Bạch Khiêm Dịch, Hình Vân đặc biệt chú trọng đến chừng mực uống rượu bên ngoài, tuyệt đối không uống nhiều. Chỉ là lần này mặc dù hắn không uống nhiều, nhưng vẫn còn cách hai chữ "tỉnh táo" một khoảng xa, bước đi cũng không thẳng nổi.

"Lão Hình, đặt phòng cho cậu nhé?" Một người trong đó mùi rượu khắp người, cười khoác vai Hình Vân.

"Không được, " Hình Vân lắc đầu, bỏ tay gã từ trên vai mình xuống, "Tôi đã có chủ, phải về nhà."

"Chuyện khi nào thế? Cậu ngủ mớ thấy hả?" Đối tác không tin.

"Hông có nằm mơ, thiệt đó!" Hình Vân giọng lèm nhèm, "Em ấy yêu tôi lắm!"

"Xạo!" Đối phương cũng say không kém Hình Vân, "Tui không tin!"

Con ma men này cũng không biết có cọng nơ ron nào bị lệch pha hay không, kiên quyết bảo tui không tin. Hình Vân không thể nghe người khác nghi ngờ, lập tức muốn lấy ảnh chụp ra chứng minh.

Hắn móc điện thoại ra, vừa mở album ảnh, bèn nghe ảnh chụp gọi hắn: "Hình Vân!"

Tui say thế cơ à, thấy ảo giác rồi nè?

Hình Vân mê mang, lại nhấn tiếp vào ảnh chụp, lại nghe ảnh chụp gọi hắn: "Hình Vân, em ở đây này!"

Ngẩng đầu, liền thấy Tiết Doanh Song đứng trước mặt hắn.

"Sao em lại tới đây?" Hình Vân còn cho là mình hoa mắt, nhưng vươn tay chạm vào, lại phát hiện là Tiết Doanh Song real nha.

"Không yên tâm anh về nhà một mình, tới đón anh." Tiết Doanh Song nói, "Các anh xong hết chưa?"

"Xong rồi." Hình Vân nở nụ cười, kéo Tiết Doanh Song qua, chỉ Tiết Doanh Song cho đối tác thấy, đắc ý nói "Giới thiệu cho cậu này, đây là bạn trai tôi! Ẻm lo cho tôi, tới đón tôi!"

Đối tác nọ đã say khướt, nhìn cẩn thận, thấy Tiết Doanh Song rất tuấn tú, bèn lớn miệng nói: "Đẹp! Rất đẹp! Các cậu rất xứng đôi!"

Nhất thời Hình Vân cười càng phởn.

Mãi đến khi về nhà, Hình Vân vẫn còn phấn kích.

Lý trí còn lại của hắn không ngừng nghĩ: Tiết Doanh Song lo cho mình, Tiết Doanh Song tới đón mình, Tiết Doanh Song rất yêu mình.

"Tiết Doanh Song, anh rất vui." Hình Vân ôm chầm Tiết Doanh Song đang giúp hắn đắp chăn, "Anh cũng có người yêu thương đó, cám ơn em!"

Tiết Doanh Song nhìn Hình Vân vui vẻ như thế, cũng nở nụ cười.

Cậu thầm nghĩ, đến đón anh có thể khiến anh vui vẻ như vậy, vậy sau này mặc kệ là trễ cỡ nào, em cũng đến đón anh.

Ừ, những cái "sau này" của bọn họ còn lại không nhiều lắm.

*

Hôm sau thức dậy, Hình Vân nhớ đến chuyện tối qua vẫn rất vui vẻ.

Chỉ tiếc không còn thừa bao nhiêu thời gian để vuốt ve cùng Tiết Doanh Song, hai người họ phải đi làm.

Tối hôm qua uống rượu, sáng nay đầu Hình Vân có chút nặng nề. Tuy rằng không có gì đáng ngại, nhưng chính là không được thoải mái.

Hắn đáng thương nhõng nhẽo gửi tin nhắn cho Tiết Doanh Song: "Đau đầu quá."

Rất nhanh Tiết Doanh Song đã trả lời hắn: "Về sớm nghỉ ngơi nha."

Hắn lại trả lời: "Không được, chiều còn gặp khách hàng."

Hình Vân cho Tiết Doanh Song một sticker chó cụp đuôi.

Tiết Doanh Song trả lời hắn một một sticker sờ đầu chó.

Hình Vân: "Muốn ăn soup chua cay hôm bữa em làm."

Hình Vân: "Ăn cái đó thật dễ chịu."

Hình Vân: [Khóc hu hu]

[Khóc hu hu]

[Khóc hu hu]

[Khóc hu hu]

Tiết Doanh Song: "Được."

Thấy câu trả lời của Tiết Doanh Song, Hình Vân vui mừng, nghĩ bụng về nhà có soup chua cay để ăn. Món soup chua cay của Tiết Doanh Song ăn ngon lắm luôn, order về nhà chẳng cái nào được hương vị đó cả.

Nghĩ như thế, động lực làm việc của hắn tăng cao.

10 giờ, Hình Vân đi họp.

12 giờ 30, Hình Vân họp xong. Hắn đói bụng, nghĩ bụng sao hôm nay Tiểu Triệu chưa đến hỏi hắn muốn ăn gì, ông trợ lý này thật là...

Hình Vân đẩy cửa vào phòng làm việc, vừa vào cửa, hắn lười biếng đi đến phòng nghỉ phía sau phòng làm việc, định bụng hay là ngủ một giấc vậy.

Lúc đi qua bàn làm việc, hắn liếc mắt nhìn thấy trên bàn hình như có thêm cái gì đó.

Quay đầu lại, chỉ thấy trên bàn có thêm một hộp giữ nhiệt.

Hình Vân: "!"

Hình Vân bước nhanh đến, bèn thấy một tấm giấy ghi chú dán trên hộp giữ nhiệt, trên giấy còn vẽ một con chó đầu bự ngốc nghếch đang uống nước canh, bên cạnh còn có chữ viết của Tiết Doanh Song: "Làm cho anh."

Hình Vân không kiềm nổi nở nụ cười, chẳng qua là hắn nói mấy câu thèm ăn, thế mà Tiết Doanh Song đã gửi đến cho hắn.

Đưa tới khi nào? Không phải Tiết Doanh Song còn làm việc ở trường học sao? Làm sao có thời gian?

Hình Vân gọi điện thoại cho Tiết Doanh Song, nhưng Tiết Doanh Song không bắt máy.

Hình Vân đứng dậy ra ngoài phòng làm việc, chỉ thấy Tiểu Triệu đúng lúc đi ngang qua. Hắn tóm lấy Tiểu Triệu hỏi: "Ban nãy Tiết Doanh Song có đến à?"

Tiểu Triệu nói: "Vừa rồi cậu ấy gọi điện thoại bảo em xuống lấy soup lên cho anh "

Hình Vân hỏi: "Em ấy sao không lên?"

Tiểu Triệu đáp: "Em thấy cậu ấy rất gấp đó, mồ hôi đầu đầy luôn, vừa đưa cho em xong lại chạy rồi."

Hẳn là Tiết Doanh Song vội vã chạy về nhà nấu soup cho hắn, sau đó chạy về trường làm việc.

Tiết Doanh Song chạy tới chạy lui, đơn giản vì hắn nói một câu thèm ăn soup.

Sau khi về phòng làm việc, Hình Vân ăn chén soup nóng hầm hập, không biết phải hình dung tâm tình của mình thế nào.

Tiết Doanh Song quá thương hắn rồi.

Rõ ràng hắn đã từng tổn thương Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song lại sẵn lòng cưng chiều hắn như thế.

Hình Vân hắn có tài đức gì.

*

Buổi tối Hình Vân về đến nhà, hỏi Tiết Doanh Song chuyện này: "Em lấy đâu ra thời gian?"

Tiết Doanh Song: "Em đánh tiếng với bạn học trong phòng thí nghiệm, rồi đi trước. Lúc em trở lại còn chưa hết giờ nghỉ trưa nữa, rồi em lại bổ sung bài vở trước giờ vào lớp."

Hình Vân: "Vậy trưa em ăn gì?"

Tiết Doanh Song sững sờ: "Quên mất."

"Chỉ vì một câu nói của anh, ngay cả cơm trưa mà em cũng quên ăn!" Hình Vân vừa vui vẻ, lại vừa tức giận, "Anh ăn trễ xíu cũng đâu có chết!"

"Nhưng em biết khi đó anh muốn ăn." Tiết Doanh Song nói.

"Em nuông chiều anh quá rồi, sớm muộn gì cũng sẽ chiều hư anh mất." Hình Vân tức giận nói.

"Vậy thì sao chứ?" Tiết Doanh Song cười cười.

Chiều hư anh rồi, em ghét anh thì làm sao?

Hình Vân vốn định trả lời như vậy, nhưng lời đến bên môi rồi lại nuốt về.

Hắn đã từng nói với Tiết Doanh Song, bất cứ lúc nào Tiết Doanh Song cũng có thể chia tay hắn.

Lời khi ấy là thật lòng, nhưng hôm nay hắn hối hận rồi. Hắn là kẻ lòng tham không đáy, hắn muốn Tiết Doanh Song mãi mãi yêu thương hắn.

Hắn không dám nhắc đến từ "ghét", chỉ sợ Tiết Doanh Song nghĩ đến, phát hiện con người hắn rất đáng ghét, thật sự ném hắn đi.

Lời Hình Vân muốn lại nói không nên lời, cuối cùng thở dài, nằm nhoài lên lưng Tiết Doanh Song: "Anh hạnh phúc quá, phải không là anh đang nằm mơ chứ?"

Nụ cười Tiết Doanh Song chợt tắt.

Hình Vân không nhìn thấy, lại đáng thương nói: "Nếu như là giấc mơ, vậy em đừng đánh thức anh, để anh tiếp tục nằm mơ đi."

Tiết Doanh Song không đáp, chỉ là lẳng lặng thái rau. Bỗng nhiên, Tiết Doanh Song mở miệng: "Hình Vân, anh có chán ghét em không?"

Hình Vân sững sờ: "Cái gì?"

Tiết Doanh Song thấp giọng nói: "Tụi mình quen nhau đã được một thời gian rồi, anh có phát hiện thật ra con người em rất vô vị hay không, mỗi ngày chỉ biết học bài, đi làm rồi nấu cơm, cũng không biết việc gì vui."

"Không thì em còn muốn thế nào? Mỗi ngày anh chỉ ăn uống no nê..." Hình Vân bỗng nhiên căng thẳng, "Đợi một chút, em đang ám chỉ anh là người rất vô vị sao? "

Lần này đổi thầy Tiết Doanh Song sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Hình Vân lại hiểu như vậy.

Hình Vân tóm cậu lại, vội vã nói: "Nếu như em không thích, anh sẽ sửa mà."

Tiết Doanh Song: "Em không hề không thích."

"Thật ư?" Hình Vân vẫn căng thẳng, "Em không muốn giống người khác, trải qua cuộc sống muôn màu muôn vẻ một chút sao? Nếu như em chê anh nhàm chán, anh sẽ sửa đổi, thật đấy."

Nghe Hình Vân nói như thế, Tiết Doanh Song thật dở khóc dở cười.

Cậu còn sợ Hình Vân chê cậu nhàm chán, lại không ngờ vậy mà Hình Vân cũng lo lắng một vấn đề giống như cậu.

Tiết Doanh Song thành thật nói: "Sao em cảm thấy nhàm chán chứ, em cũng là người như vậy mà."

"Vậy được rồi, " Hình Vân thở phào nhẹ nhõm, lại vui vẻ trở lại, "Xem ra tụi mình là một cặp trời sinh nha."

Tiết Doanh Song cười cười không nói lời nào, một mực thái rau.

Hình Vân ôm cậu từ phía sau lưng, đặt cằm trên vai cậu nhìn cậu thái rau. Một hồi sau, bỗng nhiên Hình Vân nói: "Tiết Doanh Song, em dạy anh nấu ăn nhé."

Tiết Doanh Song sững sờ: "Tại sao?"

Hình Vân nói: "Anh muốn nấu ăn cùng em."

Tiết Doanh Song nghĩ thầm, em chính là muốn nuông chiều anh, mấy chuyện như nấu ăn này nào đến lượt anh? Anh ngoan ngoãn chờ dọn cơm là được rồi, em vĩnh viễn sẽ... Vĩnh viễn, giữa bọn họ dường như không có gì là vĩnh viễn.

"Lại đây, em dạy anh." Tiết Doanh Song đưa dao cho Hình Vân.

Tiết Doanh Song nghĩ thầm, cũng được, bây giờ anh học được, sau này có thể nấu ăn cho người anh yêu.

Có thể nấu ăn cho người mình yêu, là một chuyện rất hạnh phúc.

Tiết Doanh Song hy vọng sau này Hình Vân cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc này.

*

Trong nhà bếp, bàn tay cầm dao của Hình Vân liên tục run lên.

Tiết Doanh Song ở bên cạnh hướng dẫn: "Anh thả lỏng, đừng căng thẳng."

Hình Vân: "Sao anh không căng thẳng chứ? Anh cắt vào tay em sẽ đau lòng đó."

Tiết Doanh Song: "Anh lại biết rồi à?"

Hình Vân: "?"

Bị Tiết Doanh Song trêu chọc, Hình Vân thả lỏng một chút, nhưng vẫn cắt thức ăn nát bét. Tiết Doanh Song cũng không chê, mang nguyên liệu đi xào.

Hình Vân nhìn cậu xào rau, lại bắt đầu ồn ào: "Anh cũng muốn xào rau."

Tiết Doanh Song: "Anh học thái thịt trước đã."

Hình Vân: "Hông, anh chỉ muốn xào rau!"

Động tác Tiết Doanh Song quá là nhanh, rau đã xào xong, chỉ còn lại con cá cần phải chiên.

Cậu không lay chuyển được Hình Vân, đành phải giao xẻng cho Hình Vân. Hình Vân cầm lấy xẻng, nóng lòng muốn thử, nhưng mà cá chiên thường bị bắn dầu, Hình Vân bị dầu nóng văng lên dọa hết hồn, lập tức nhảy ra thật xa.

Tiết Doanh Song nhìn thấy dáng vẻ xù lông đó của hắn, nhịn cười không nổi.

Hình Vân thấy cậu cười, vội vàng nghiêm túc lại, lấy vẻ mặt bình tĩnh đi đến gần.

Tiết Doanh Song trông biểu cảm lạnh lùng của Hình Vân, nhưng tay không ngừng phát run, thân thể còn cách bếp gas cả một đoạn xa, cảm thấy quá buồn cười thật rồi.

Cậu không nhịn được muốn trêu chọc Hình Vân.

"Chó con! Nhà bếp sắp nổ rồi! Chạy mau!" Tiết Doanh Song không hề báo động trước mà la to lên.

Hình Vân hết hồn, tưởng rằng cá sắp nổ thiệt, vội vàng quăng xẻng ra, quay đầu bỏ chạy.

Hắn chạy cũng không quên mang theo Tiết Doanh Song, cắp lấy Tiết Doanh Song, co cẳng chạy ra ngoài nhà bếp, đóng cửa nhà bếp cửa lại.

Ngoài nhà bếp, Tiết Doanh Song cười ha ha.

Bộ dạng hoảng sợ của Hình Vân quá thú vị! Tên nhóc này sao đơn thuần vậy chứ, dễ lừa đến vậy?

Hình Vân thấy cậu cười, lập tức nhận ra Tiết Doanh Song đang trêu chọc hắn, cũng không nhịn được bật cười!

"Anh còn tưởng rằng nhà bếp nổ thiệt luôn đó." Hình Vân cười nói.

"Có em ở đây, không nổ được đâu." Tiết Doanh Song cười trở về nhà bếp, cầm xẻng lên, tiếp tục chiên cá.

Hình Vân đứng bên cạnh nhìn cậu chiên cá, chợt nhớ tới lời thoại lúc nãy, đột nhiên quay đầu: "Sao em gọi anh là chó con?"

Tiết Doanh Song: "?"

Chó con hỏi bạn sao gọi nó là chó, đây là vấn đề mang tính triết học gì sao?

Nhưng lập tức Tiết Doanh Song nhận ra là chuyện gì, cậu vốn định mượn cớ lươn lẹo cho qua, nhưng suy nghĩ một chút, dứt khoát thành thật nói.

"Bởi vì hôm mà anh uống say với thầy Bạch, anh nói anh muốn làm chó con." Tiết Doanh Song nhỏ giọng nói.

"Em... lúc đó sao em không nói!" Hình Vân lập tức đỏ mặt, bí mật nhỏ của hắn lại bị Tiết Doanh Song biết rồi!

"Bởi vì... Anh thật là đáng yêu, " Tiết Doanh Song cũng đỏ vành tai, "Em sợ em nói rồi, anh có điều kiêng dè, sẽ không đáng yêu như vậy nữa."

Cậu thừa nhận mình khi đó có hơi xấu bụng, chỉ muốn một mình quan sát chó con.

Cậu liếc nhìn Hình Vân, muốn hỏi rốt cuộc Hình Vân tại sao muốn làm chó con như thế.

Lần trước Hình Vân nói, bởi vì mọi người đều thích chó con, không thích Hình Vân. Nhưng mà sao vậy chứ? Hình Vân tốt như vậy, rõ ràng mọi người đều yêu hắn.

Cậu muốn hỏi, nhưng Hình Vân lại mở miệng trước. Vẻ mặt Hình Vân lúng túng lại tức giận, tự giận nói: "Quá ngớ ngẩn rồi, em... nếu em ghét chó con, em có thể mang anh đi đổi lấy cái thau inox."

Tiết Doanh Song: "... Không cần, trong nhà tụi mình đã có thau rồi."

Hình Vân liếc nhìn cậu.

Tiết Doanh Song lại nói: "Nhưng mà chó con đáng yêu chỉ có một thôi, vì vậy không đổi đâu ha."

Hình Vân mặt càng đỏ hơn.

"Tiết Doanh Song." Hình Vân đột nhiên nói, "Em còn nhớ máng chó với xích chó lần trước anh tặng em chứ?"

"Vẫn giữ đây, làm sao thế?"

"Em... có muốn chơi trò chủ nhân với chó không?"

Tiết Doanh Song nhìn về phía Hình Vân, chỉ thấy đôi mắt chó to to của Hình Vân cũng đang nhìn cậu.

Đêm hôm đó, Tiết Doanh Song học được một trò chơi mới.

Chó con nuôi từ nhỏ đến lớn động dục rồi, mỗi ngày quýnh đít đến độ kêu ngáo ngáo. Chủ nhân muốn dẫn chó ta đi triệt sản, nhưng chó ta sao cũng không chịu đi.

Ngồi nhìn chó ta khó chịu đến nỗi cơm nước không vô, tản bộ cũng không thèm đi, chủ nhân xót vô cùng, đành phải tìm cách giải quyết vấn đề...

Cốt truyện có nhiêu đó, hai người họ quẩy cả đêm.

*

Tác giả có lời muốn nói: Thôi đừng tưởng tượng nữa, không có sau đó đâu.

~ Ruby: Làm truyện bà Qua tui hiểu bà đi bán cua giá sĩ mà. Chắc giá, khỏi kì kèo =)))