Thế Thân

Chương 7




Liễu Vận Ngưng cười cười, trong mắt không hề có sự buồn bã: "Đa tạ công công quan tâm."

—- Nếu y đã quên, vậy ta sẽ không níu kéo vô ích làm gì. Hai đứa nhỏ mười năm về trước, đã mãi bị vùi lấp bởi dòng thời gian.

Công công nhìn nàng lần nữa, không nói gì, lui ra ngoài.

"Nương nương—-" Lưu Dục lo lắng nhìn nàng, lại thấy Liễu Vận Ngưng không hề buồn bã hoặc mấc mác dù chỉ một chút như nàng dự đoán, bất giác giật mình: "Nương nương—-"

" Lưu Dục." Liễu Vận Ngưng cắt ngang lời Lưu Dục chưa nói hết, cười nói: "Chúng ta phải đến Úc Lữu cung thỉnh an Thái hậu nương nương."

"Nhưng mà—-"

"Kiểu tóc trong cung rất khó vấn, Lưu Dục, ngươi đến giúp ta đi!" Nàng vừa nói, vừa vào phòng trong, tiện tay cầm lấy thánh chỉ cất vào học bàn.

"Nhưng mà nương nương—-"

"Lưu Dục—-" Nàng rốt cục quay lại nhìn nàng ta, hơi nghiêm nghị nói: "Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không xem lời nói của ta ra gì sao?"

"Lưu Dục không dám!" Nàng cúi đầu.

Thấy nàng không còn truy hỏi nữa, Liễu Vận Ngưng dỡ vẻ mặt nghiêm nghị xuống, nụ cười mỉm muôn đời không đổi thay lại xuất hiện trên mặt nàng: "Lưu Dục, không cần lo lắng cho ta." Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nàng tiếp: "Ta không ấm ức mà! Thật đấy!"

—- Sự thật thì, có được làm Hoàng hậu hay không, đối với nàng mà nói cũng chẳng khác nhau mấy.

Lưu Dục ngẩng đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của Liễu Vận Ngưng, Liễu Vận Ngưng từ đầu đến cuối đều cười híp mắt lại, cuối cùng, nàng chỉ than không ra tiếng, nói: "Cũng không còn sớm nữa, hôm nay là lần đầu tiên vào cung thỉnh an, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót."

"Ừm!" Nàng cười híp mắt, gật gật đầu, ngồi vào bàn trang điểm: "Vậy thì phiền Lưu Dục."

Trên đường đến Úc Lữu cung, dù rằng Lưu Dục cố ý làm bộ như không để ý, nhưng trên đường có rất nhiều ánh mắt đủ mọi dạng cứ gắn chặt như hình với bóng, muốn lơ cũng không lơ được.

Có ánh mắt thì tò mò, có cái thì nghi hoặc, cái thì khinh bỉ, cái thì cười trên nỗi đau của người khác.

—- Chắc là, vừa mới tiến cung, vừa lên làm Hoàng hậu, nhưng ngay buổi sáng ngày hôm sau liền bị phế đi hậu vị, dù là ai, chắc cũng cảm thấy buồn cười phải không?

—- Cũng có thể, chuyện này sẽ trở thành một trong những câu chuyện hài nhất trong Hoàng cung này nhỉ?

Sự cay đắng trong lòng lại trỗi dậy, ánh mắt lo lắng của Lưu Dục không rời Liễu Vận Ngưng đang bước xa dần.

—- Trong tình huống này, sao nàng lại có thể duy trì bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra được? Chẳng lẽ nàng không để ý thật sao?

Rất nhanh, Liễu Vận Ngưng dừng trước sân của một khu viện hoa mỹ tinh xảo, Lưu Dục thấy thế, lập tức chạy đến, tỏ vẻ ôn hòa với cung nhân đứng trước cửa viện, nói: "Liễu phi đến thỉnh an Thái hậu nương nương."

Cung nhân kia cũng biết đến thánh chỉ sáng hôm nay, thấy hắn dùng ánh mắt tò mò lướt nhìn Liễu Vận Ngưng một vòng, mới đáp: "Nô tài đi thông báo ngay."

Ngoại trừ Lưu Dục, còn có thêm một thị nữ dẫn đường đứng ngoài, Liễu Vận Ngưng cũng chẳng mang thêm ai khác.

Thái hậu cũng không bắt nàng chờ lâu, cung nhân vừa nãy vào thông báo lập tức chạy ra: "Thái hậu nương nương truyền Liễu phi yết kiến."