Thế Tử Xấu Xa

Thế Tử Xấu Xa - Chương 6: Chương 3.2




“Chỉ là Ngọc Hà có chút không rõ, trước ngày đại hôn, rõ ràng Thế tử còn rất bất mãn với việc cưới Thế tử phi, còn chính mồm hứa hẹn với Ngọc Hà, đêm động phòng sẽ không vào hỉ phòng, để đến làm bạn với Ngọc Hà, vậy mà trong nháy mắt tâm ý liền thay đổi? Nếu như nói Thế tư phi thường ngày đẹp như thiên tiên, Ngọc Hà cũng không thấy kỳ quái, nhưng Thế tử phi kia bộ dáng………Thật là khiến Ngọc Hà trăm mối không được giải đáp. Nhưng đến hôm nay Ngọc Hà mới giật mình tỉnh ngộ, vì sao Thế tử lại như thế.” – Nói đến đây nàng cố ý dừng lại.



“A, đây là vì sao” – Trần thị cũng muốn biết nguyên do.



“Ngọc Hà nghĩ, nhất định là Thế tử nhìn trúng phụ thân của Thế tử phi, thân phận Vệ quốc Đại tướng quân, có ý muốn lôi kéo ông ấy, vì vậy mới gần gũi Thế tử phi, hôm qua hắn còn cùng Thế tử phi về lại mặt.” – Nếu mẹ con Trần thị mơ ước tước vị Thế tử, nhất định sẽ không vui khi thấy hắn lôi kéo Vệ quốc Đại tướng quân làm chỗ dựa vững chắc.



“Ngươi quá đa tâm rồi, bọn họ vốn là cha vợ con rể, Thế tử cần gì phải cố ý lôi kéo” – Trần thị ngoài miệng thì nói thế, nhưng tâm tư lại rối như tơ vò, nếu Mặc Lan có được sự trợ giúp mạnh mẽ từ Vệ quốc Đại tướng quân thì quả thật sẽ gây bất lợi cho việc nhi tử mưu đoạt vị trí Thế tử.



Mà ngay cả bà lúc trước cũng nghĩ rằng Mặc Lan không ưng hôn sự này, hơn nữa Dung Tri Hạ bị huy dung, hắn sẽ không muốn nhìn thấy nàng. Không ngờ lại ngoài dự liệu của mọi người, hắn vô cùng thương yêu cưng chiều Dung Tri Hạ, bởi thế mà vắng vẻ Ngọc Hà, vốn là ái thiếp mà hắn sủng ái có thừa. Có lẽ quả thật hắn đã nhìn trúng thế lực của Dung gia nên cố ý lấy lòng Dung Tri Hạ.



Việc này bà sẽ phải tính toán thật cẩn thận xem phải làm thế nào để ly gián Mặc Lan và Dung gia, khơi mào tranh chấp, sau đó nhân lúc thần không biết quỷ không hay diệt trừ hắn.



Mưa xuân tí tách rơi mấy ngày liền



Dung Tri Hạ nằm trên giường, nghe tiếng mưa rơi mà ngủ, trên giường chỉ có một mình nàng, không thấy Mặc Lan – người đã ngủ bên cạnh nàng mấy ngày nay.



Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà tới chỗ Ngọc Hà.



Nàng vốn tưởng rằng chính mình sẽ hồn nhiên không thèm để ý, nhưng bây giờ khi hắn đi thật, đáy lòng lại dâng lên cảm xúc không thể nói rõ.



Nàng chỉ có thể tự nói với mình, người nọ không đáng để mình tiêu phí bất kỳ phần tâm tư nào, hắn muốn làm gì đều không phải chuyện của nàng, muốn cưng chiều ai yêu ai cũng không có quan hệ gì với nàng, cả đời này nàng chỉ cần sống vui tươi từng ngày, không để cho phụ thân và đại ca phải lo lắng là đủ rồi.



Đúng lúc nàng đang nhắc nhở chính mình như vậy thì mí mắt cũng nặng dần, sắp say sưa ngủ, lại cảm thấy có người lên giường, nàng lập tức cảnh giác mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn lại.



“Đánh thức nàng?” – Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Mặc Lan.



“Đã khuya lắm rồi, sao chàng lại đến đây giờ này?” – Nàng chất vấn.



“Trong triều có một số việc, ta bận đến mức giờ mới về được, vốn không muốn đánh thức nàng, nhưng không ngờ vẫn quấy rầy nàng…….” – Nói đến đây hắn dừng lại một chút, khẽ cười rồi nói – “Hay là nàng đang đợi vi phu?”



“Ta đã ngủ rồi” – Ý tứ chính là nàng không có chờ hắn.



Hắn cởi ra ngoại bào, để lên trên tháp, không quên dịch chăn đệm cho nàng – “Bên ngoài rét lắm, cài chặt một chút đừng để bị lạnh.”





Dung Tri Hạ thản nhiên mở miệng – “Không còn sớm nữa, chàng cũng đi ngủ đi.”



“Ừ.” – Nghe thấy trong lời nói của nàng lộ ra chút quan tâm, khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Lan có chút ý cười, nằm xuống bên cạnh nàng, yên lặng giây lát, hắn từ từ lên tiếng – “Nhi tử của Vương Thừa tướng tối nay gặp chuyện không may, giờ đang bị thương nặng, tính mạng đe dọa.”



Sở dĩ hắn nhắc đến người này là bởi vì trước kia hắn ta và Dung Tri Hạ đã bàn đến chuyện kết hôn.



Dung Tri Hạ ngẩn người, nhớ tới kiếp trước hình như có chuyện này, nhưng mà hắn mạng lớn, trước Quỷ môn quan may mắn nhặt về được cái mạng. Ít nhất ở kiếp trước, trước khi nàng chết hắn vẫn còn sống.



Mặc Lan nói tiếp – “Thương thế của hắn rất nặng, không biết có sống được hay không.”




Nghe vậy, nàng không kịp nghĩ đã trả lời – “Hắn sẽ không chết” – Lời vừa ra khỏi miệng nàng không khỏi có chút hối hận, không nên nhất thời nhanh miệng.



Trong phòng u ám yên lặng giây lát, giọng nói Mặc Lan mới truyền đến – “Làm thế nào mà nàng lại biết hắn sẽ không chết?” – Hắn ổn định nỗi lòng, tránh cho giờ phút này tiết lộ cảm xúc kích động



“Ta………” – Nàng bị hắn hỏi đến mức cứng họng, nhưng rất nhanh tìm được lý do qua loa hắn – “Không phải thường nói người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm hay sao? Mà con Thừa tướng xem ra cũng không phải là loại người tốt đẹp gì, cho nên ta đoán hắn sẽ không chết nhanh như vậy.”



Nghe nàng giải thích xong, hắn cười nhẹ - “Theo như nàng nói, chẳng lẽ những ai sống lâu đều không phải là người tốt hay sao?”



“Ách, cũng không hẳn là như vậy, ý của ta là……..Con thừa tướng thoạt nhìn cũng không phải là người đoản mệnh.”



Mặc Lan trên mặt mang ý cười – “Cho dù hắn không phải người đoản mệnh, thì cũng là một người không có phúc, bởi vì hắn không thấy được điểm tốt đẹp của nàng, có mắt không tròng mới hủy hôn, thế nên vi phu mới may mắn có thể cưới nàng làm vợ.”



Dung Tri Hạ kinh ngạc liếc nhìn hắn, muốn xem những lời này của hắn có phải xuất phát từ chân tâm hay không.



Kiếp trước với kiếp này, thái độ đối xử của hắn với nàng hoàn toàn bất đồng, kiếp trước hắn đối xử với nàng lãnh mạc vô tình, mà đời này lại tìm mọi cách lấy lòng yêu thương cưng chiều, tóm lại là vì sao? Điều nghi hoặc này trong lòng nàng càng kết càng sâu.



Không ngờ ngay sau đó, hắn liền giải đáp những điều khả nghi, hoang mang lâu nay của nàng.



“Nàng có biết vì sao lúc trước ta sủng ái Ngọc Hà như vậy không?”



Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, cái này sao mà nàng biết được chứ?




“Nàng có nhớ đêm động phòng ta đã hỏi nàng, khi còn nhỏ có phải từng cứu một đứa bé ra khỏi hầm băng ở phủ Tống đại nhân hay không?”



“Vâng.” – Dung Tri Hạ gật đầu, có chút buồn bực, tại sao hắn lại đột nhiên đề cập đến chuyện này.



“Hài tử năm đó chính là ta.” – Năm ấy nếu không có nàng cứu hắn, thì hắn khi mười tuổi đã chết non, hôm nay cũng không biết đã chôn xương ở nơi nào.



Năm đó, khi hắn đến phủ ngoại tổ phụ Tô Tuệ Viễn chúc tết, bị một kẻ lấy danh nghĩa đại ca, dụ hắn đến hầm băng.



Lúc ấy mặc dù trong lòng hắn nghi ngờ, tại sao đại ca lại hẹn gặp hắn trong hầm băng nhà ngoại tổ phụ, nhưng vì người kia nói đại ca chuẩn bị cho hắn một món quà, phải xem trong hầm băng nếu không sẽ bị tan chảy.



Hắn và huynh trưởng tình cảm luôn luôn tốt, trước đó không lâu hắn mới nghe nói huynh trưởng am hiểu điêu khắc muốn tìm một khối băng để điêu khắc thử xem, nên không nghi ngờ gì nữa.



Nào biết sau khi hắn vừa vào hầm băng, người hầu kia lại xoay người chạy ra nhanh như bay, rồi sau đó khóa cửa lại.



Lúc này hắn có ngu cũng biết mình đã bị lừa, dùng sức đập ván cửa, muốn người hầu kia thả hắn ra ngoài, nhưng bất luận hắn hét to cỡ nào, ván cửa đều khóa chặt, từ đầu đến cuối cũng không mở ra.



Vì để tích trữ băng, hầm băng được xây dưới lòng đất, mà trời lại lạnh, nên sẽ không có ai tới chỗ này, cuối cùng hắn kêu đến mức khàn giọng, khí lực cũng dùng hết, cả người bị đông lạnh cứng ngắc, ngay cả tri giác cũng dần dần chết lặng, hai chân cũng không đứng vững nữa, cả người ngã xuống.



Ngay tại lúc hắn sắp mất đi ý thức, thì ván cửa đang đóng chặt được mở ra, hắn cố hết sức ghi nhớ khuôn mặt nho nhỏ xuất hiện trước mắt.




Sau khi được mang ra khỏi hầm băng, rốt cuộc hắn đã không chịu đựng được mà hôn mê bất tỉnh, sau đó sốt cao không ngừng, tận đến mấy ngày sau mới tỉnh.



Sau khi biết được việc này, Tống Tuệ Viễn tức giận, gọi tất cả nô bộc trong phủ ra, muốn hắn chỉ ra và xác nhận xem người nào đã lừa hắn vào hầm băng, hắn nhìn kỹ từng người một cũng không thấy được người đã lừa hắn lúc trước. Tống Tuệ Viễn lại sai người tra rõ, mới biết người nổi danh trong phủ mà ngày đó cứu hắn không biết đã đi đâu.



Sau đó Mặc Lan lại hỏi mọi người trong Tống phủ, cũng không ai biết tiểu cô nương cứu hắn là ai.



Tận đến khi Ngọc Hà bị bán vào Phụng vương phủ làm nô tỳ, cố ý tìm cơ hội ở trước mặt hắn nói rằng khi còn bé trong lúc vô tình đã cứu một người ra khỏi hầm băng, nàng miêu tả cũng không khác lắm so với tình cảnh năm đó, mà tuổi tác nàng cũng xấp xỉ, hơn nữa lúc đó nàng vẫn là thiên kim nhà quan, theo cha nàng đến nhà ngoại tổ phụ chúc tết cũng hợp tình hợp lý, bởi vậy hắn tin lời nàng nói, tin tưởng nàng chính là tiểu cô nương năm đó đã cứu hắn.



Nghe hắn nói, Dung Tri Hạ thực kinh ngạc, nàng không nghĩ tới, đứa nhỏ mà nàng vô tình cứu lại chính là hắn.



Mặc Lan nói tiếp – “Sở dĩ ta sủng ái Ngọc Hà là vì tin lầm nàng ta, nghĩ nàng ta là cô bé mà năm đó đã cứu tar a khỏi hầm băng. Vì báo đáp ân cứu mạng của nàng, ta nạp nàng làm thiếp, cưng chiều nàng vô cùng.”




Lại thêm chuyện cha nàng bởi hắn tố giác mà bị Hoàng thượng vấn trảm, nên tâm hắn sinh áy náy, có ý muốn bồi thường nàng, cho nên phá lệ dung túng nàng, không nghĩ tới ngay từ đầu, chuyện này chỉ là một âm mưu.



Không thể ngờ được đây là nguyên nhân mà hắn sủng ái Ngọc Hà, sau khi Dung Tri Hạ kinh ngạc, nghi hoặc hỏi – “Vậy làm sao chàng biết nàng ta lừa chàng?”



“Thật khéo bởi vì một cơ duyên mà ta biết được nàng mới thực sự là tiểu cô nương năm đó đã cứu ta.”



Nhưng vì sao mà biết được việc này thì hắn không thể nói với nàng, hắn chỉ mong sau khi biết được chân tướng sẽ hóa giải được sự xa cách và kháng cự của nàng đối với hắn.



Dung Tri Hạ nhớ đến kiếp trước, sau khi nàng gả đến Phụng Vương phủ thì có đủ loại cảnh ngộ, nàng từng chờ mong trượng phu tới vô số đêm, nàng từng vô cùng hâm mộ ghen tị khi Ngọc Hà được hắn sủng ái, nàng từng thương tâm bởi vì hắn coi thường, nàng từng không chỉ một lần hốt hoảng bất lực, dùng ánh mắt cầu xin, hi vọng hắn có thể vươn tay ra giúp đỡ nàng.



Mà nay, hắn nói tất cả chỉ là do hắn tin lầm người.



Bất luận có phải hắn tin lầm người hay không, hắn cũng không nên vì sủng ái Ngọc Hà mà không hỏi đúng sai thị phi, thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ nàng ta khi dễ thê tử vô tội là nàng.



Hắn thân là trượng phu của nàng nhưng lại chưa bao giờ hoàn thành một phần trách nhiệm với nàng, mặc kệ nàng bị người ta nhục nhã ở Vương phủ, cuối cùng còn chết không minh bạch.



Nghĩ đến kiếp trước nàng bị chịu đủ loại nhục nhã và bạc đãi thì không thể tha thứ cho hắn, không phải vì một câu tin sai người của hắn thì có thể lau sạch.



Kiếp trước, thậm chí vì sao mình chết nàng cũng không biết, trí nhớ của nàng vào ngày nàng chết đi cũng rất mơ hồ, nàng không nhớ rõ bản thân chết như thế nào, và người nào hại nàng chết.



Có lẽ nàng nên cảm tạ tên hung thủ đã sát hại nàng, vì nếu không có hắn, nàng cũng không có cơ hội sống lại lần nữa. Nếu nàng không chết, thì có lẽ giờ phút này vẫn sống uất ức tự ti như thế.



“Nay ta đã biết hết toàn bộ chân tướng, biết được nàng mới là người năm đó đã cứu ta, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, chúng ta………”



Hắn còn chưa dứt lời liền nghe Dung Tri Hạ hờ hững nói – “Ta mệt nhọc.”



Nói xong nàng liền xoay người, đưa lưng về phía hắn, biểu lộ không muốn cùng hắn nói chuyện nữa.



Hắn sửng sốt, không nghĩ tới sau khi hắn kể ngọn nguồn của sự tình cho nàng, nàng vẫn xa cách đạm mạc với hắn như vậy, nghĩ muốn nói chút gì đó, nhưng cuối cùng tất cả đều hóa thành một cái thở dài không tiếng động, hắn nén xuống, rồi ôn thanh nói – “Vậy nàng mau ngủ đi.”