Thế Tử Xấu Xa

Thế Tử Xấu Xa - Chương 9: Chương 5.1




“Hôm qua con mơ thấy mẫu thân, bà vẫn không yên tâm về phụ vương, tha thiết dặn dò, muốn con nhất định phải hiếu kính phụ vương.” – Mặc Lan đang ngồi trong phòng ngủ của phụ vương, cùng ông tán gẫu việc nhà.



Phụng vương nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, biết trong lời nói của nhi tử đang ám chỉ mẹ đẻ Tống thị đã qua đời. Tống thị hiền tuệ, dịu dàng, xưa nay ông vẫn rất kính trọng, yêu thương vị Vương phi này. Đáng tiếc, không được vài năm (nguyên văn: thiên bất giả niên – Ta cũng ko biết nghĩa thực sự là gì nên chém thế kia ), nàng không quá ba mươi tuổi đã bị bệnh qua đời. Nhớ tới nàng, ông thở dài thật sâu.



“Chớp mắt một cái, mẫu thân con cũng đã đi hơn mười năm, ta cũng vậy, vừa có bệnh lại đã già.”



Xưa nay tính tình Phụng vương cao ngạo, sao có thể chấp nhận được chuyện mình không thể đi lại tự nhiên như người bình thường, bởi vậy mà hầu hết thời gian ông đều nhốt mình trong phòng, không muốn ra ngoài, thậm chí còn phân phòng với Trần thị.



Mười mấy năm sớm tối tịch mịch đã mài mòn nhuệ khí của ông, hôm nay ông đã không còn là Phụng vương hăng hái kia nữa, ngược lại giống lão nhân tuổi xế chiều, luôn trầm lặng.



“Phụ vương vẫn còn tráng niên lắm, hà cớ gì nói lời không may như vậy, nếu mẫu thân dưới suối vàng có biết, bà chắc chắn sẽ đau lòng không thôi.”



Mặc Lan tiếp nhận ly trà sâm hạ nhân đưa tới, bưng đến trước mặt ông.



Phụng vương khoát tay không muốn uống – “Phụ vương đã già rồi, sớm đã không còn hùng tâm tráng chí như năm đó, có lẽ không lâu nữa sẽ đi theo mẫu thân con.”



Mặc Lan tạm để trà sâm lên kỷ án, sắc mặt không vui nói – “Phụ vương, người nói như vậy con không thích nghe, con còn muốn hiếu kính người đến trăm tuổi.”



“Thân thể của phụ vương chính bản thân ta biết rõ, có thể chống đỡ được mười mấy năm đã coi như sống lâu rồi, nếu không phải không yên lòng các ngươi, ta đã sớm buông tay đi rồi, khụ khụ khụ…………” – Nói đến đây Phụng vương không nhịn được ho lên.



Mặc Lan vội vàng đưa tay vỗ ngực giúp ông, lát sau, đợi ông ngừng ho, hắn lại bưng trà sâm tới miệng ông, khuyên nhủ - “Phụ vương vẫn nên uống chút trà sâm cho nhuận họng.”



Uống vài ngụm, Phụng vương nhìn về phía nhi tử - “Lan nhi, nay con đã được Hoàng thượng coi trọng, đã có thể tự mình đảm đương một phía, sau này Phụng vương phủ giao cho con ta cũng an tâm.” – Hơi dừng lại một chút, ông lại tiếp tục dặn dò – “Chỉ có điều sau này con có thế lực, cũng đừng làm khó mẫu phi cùng tam đệ quá, nếu có hiềm khích gì, đều là người một nhà cả sao có thể có thâm thù đại hận được chứ?”



Việc mẹ con Trần thị và Mặc Lan chỉ bằng mặt mà không bằng lòng, cũng không phải ông không biết, nhưng có gia đình vương hầu nào lại không có những chuyện đấu đá nhau như vậy? Chỉ cần bọn họ không ầm ỹ quá phận, thì ông cũng mắt nhắm mắt mở tùy ý họ.



“Phụ thân quá lời rồi, con nào dám làm khó mẫu phi cùng tam đệ chứ, con ngay cả việc bảo vệ một thị tỳ bên người Thế tử phi cũng không có biện pháp, chỉ có thể dùng cánh tay này hoán đổi.” – Nói xong, thần sắc Mặc Lan tối tăm nâng lên cánh tay bị thương.



“Đây là có chuyện gì xảy ra?” – Thấy nhi tử cởi bỏ mảnh vải băng bó trên tay, lộ ra miệng vết thương, Phụng vương liền nhăn mày.



“Chuyện này trước hết phải nói đến việc mấy hôm trước Tam đệ cố ý nhục nhã cười nhạo Tri Hạ.” – Mặc Lan đem hết thảy mọi chuyện nói ra, thấy phụ thân càng nghe lời hắn nói mày nhăn càng chặt, cuối cùng hắn còn tỏ ra ủy khuất nói – “Mẫu phi khí thế bức người muốn trừng phạt Tri Hạ, nếu không phải con chạy tới kịp thời, không biết chừng Tri Hạ đã bị chặt một bàn tay. Cuối cùng con phải tự làm bị thương tay của mình, mới khiến cho mẫu phi thoáng nguôi giận.”



Nghe vậy, Phụng vương giận dữ mắng mỏ - “Bà ấy không nghiêm khắc quản thúc Thụy nhi hơn, còn cưng chiều dung túng nhi tử, gây ra chuyện như vậy, thật là không có chừng mực. Dù nói thế nào thì Tri Hạ cũng là Thế tử phi mà Hoàng thượng đã ban hôn, lại còn là nữ nhi Vệ quốc Đại tướng quân, bà ta đang muốn khơi mào tranh chấp giữa Phụng vương phủ với Dung gia hay sao?”



Thấy phụ thân tức giận, Mặc Lan nhân cơ hội đó châm thêm lửa – “Phụ vương còn nhớ chuyện năm xưa con bị lừa vào hầm băng, suýt nữa bị đông chết không? Kỳ thật con đã sớm tra ra ai sai khiến tên nô bộc kia lừa con vào hầm băng để hại chết con, nhưng chỉ vì nể mặt Phụ vương, con mới giấu chuyện này không nói ra.”



Phụng vương bất chợt nghe nhi tử nói vậy, sau khi sửng sốt, mới nhớ ra chuyện này, hỏi – “Con nói, năm đó ai lừa con vào hầm băng?”



“Là mẫu phi sai người mua chuộc tên nô bộc nhà ngoại tổ phụ con, lấy danh nghĩa đại ca lừa con vào hầm băng muốn con chết rét,….nếu con chết, vị trí Thế tử này sẽ là của Mặc Thụy rồi.”



Phụng vương nghiêm túc hỏi lại – “Con nói lời này có chứng cớ hay không?” – Năm đó ông bị trọng thương, đang phải dưỡng thương, vì vậy mà sau này sự việc đó cũng không được điều tra rõ ràng.



“Cậu con mấy năm trước đã tìm được tên nô bộc năm đó, hắn đã đàng hoàng nhận tội hết thảy rồi, nếu Phụ vương không tin, có thể tìm cậu đối chất. Bởi vì việc này liên lụy quá nhiều, sau khi cậu cùng con thương lượng, vì thanh danh Phụng vương phủ, cũng vì muốn phụ vương an tâm điều dưỡng thân thể, con mới quyết định giấu chuyện này không nói.”



Cậu hắn bắt được tên nô bộc kia là thật, nhưng cũng không tra được từ miệng hắn ta thân phận của kẻ đứng phía sau màn xui khiến. Tên nô bộc đó chỉ biết kẻ mua chuộc hắn là một gã chừng ba mươi tuổi, còn lại hoàn toàn không biết. Nhưng hắn đem việc này tính lên đầu Trần thị cũng không oan cho bà ta, dù sao bà ta là kẻ bị tình nghi lớn nhất.



Mà chuyện này phải nói ra vào thời cơ thích hợp nhất, mới có thể thật sự đả kích Trần thị, tựa như bây giờ. Mặc kệ phụ vương có tin hay không, nhưng trong lòng ông nhất định đã ghi nhớ Trần thị.



Nghe xong, Phụng vương trầm giọng quát – “Trương Tùng, sai người gọi Vương phi tới đây.”



Trương Tùng là tổng quản của Vương phủ, vóc người cao lớn khôi ngô, tuổi chừng năm mươi, mặt mũi chính trực, bình thường không nói nhiều lắm, rất được Phụng vương tin tưởng, thường xuyên theo hầu bên người.



Nghe vậy, hắn đáp một tiếng – “Dạ”, liền muốn gọi người thỉnh Vương phi tới.



Mặc Lan lại ngăn cản nói – “Phụ vương, chuyện này mẫu phi sẽ tuyệt đối không chịu thừa nhận, con may mắn thoát chết, mà sự việc đã qua nhiều năm như vậy, cũng không muốn truy cứu nữa. Lần này sở dĩ con nói ra, chỉ muốn khiến người biết rằng, mẫu phi thời khắc nhớ thương Thế tử vị của con, con cũng không phải là không thể nhường cho Thụy đệ, chỉ là con muốn bà đừng làm khó Tri Hạ nữa.”



Vợ con không hợp, gia đình không yên, làm cho sắc mặt Phụng vương vốn ốm yếu trong nháy mắt dường như đã già đi vài phần. Ông trầm mặc một lúc lâu mới vô lực khoát tay nói – “Thôi, việc này trong lòng ta đã có cân nhắc, con đi xuống đi.”



Trước khi rời đi, Mặc Lan lại nói – “Phụ vương, con hy vọng mẫu phi đừng làm khó dễ Tri Hạ nữa, bà ấy cho dù không muốn nhìn mặt mũi của con, cũng phải nể mặt Hoàng thượng.”



Nói xong hắn mới khom người cáo lui.



Sắc mặt Phụng vương lộ vẻ mệt mỏi thở dài, Trương Tùng đứng hầu bên cạnh tháp cái gì cũng không hỏi nhiều, chỉ nói – “Vương gia nếu mệt mỏi, để nô tài đưa Vương gia trở về phòng nghỉ ngơi.” – Thân là hạ nhân, hắn biết rõ cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều, không nên nói thì đừng nhiều lời, không nên nghe cũng đừng nghe nhiều.



Phụng vương gật đầu, vươn tay để cho Trương Tùng đỡ thân thể ông vào chiếc xe lăn bằng gỗ, giúp ông trở lại tẩm phòng.



“Lan đệ, ta nghe nói đệ bị thương, phải băng bó?” – Nét mặt Mặc Dục lộ vẻ ân cần.



Lúc Mặc Lan rời khỏi viện của Phụng Vương, Mặc Dục cũng nghe tin Mặc Lan bị thương nên đặc biệt tới thăm, vì vậy mà hai người gặp nhau trên đường.



“Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.” – Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, Mặc Lan lo lắng hắn bị lạnh nói – “Bên ngoài gió lớn, tới thư phòng đệ nói chuyện.” – Nơi này cách thư phòng của hắn cũng không xa.




“Được.”



Không lâu sau, khi hai người vào thư phòng, Mặc Dục hỏi đến chuyện hắn bị thương, Mặc Lan đem sự việc kể lại qua loa một lần.



Nghe xong Mặc Dục than nhẹ một tiếng, lo lắng nhắc nhở



“Không ngờ Vương phi lại làm khó đệ muội như vậy, nàng đắc tội Mặc Thụy, chỉ sợ chuyện này nhất thời không thể nào tốt được, đệ và đệ muội nên cẩn thận một chút.”



“Đại ca yên tâm, mẹ con bọn họ cũng không đắc ý được bao lâu nữa đâu” – Hắn tin Phụ vương tuyệt đối sẽ không thờ ơ nữa, vả lại hắn còn an bài chuyện khác, bất kể cuối cùng phụ vương quyết định xử trí mẹ con Trần thị như thế nào, hắn cũng sẽ khiến bọn họ không thể dung thân ở Phụng Vương phủ.



Mặc Dục kinh ngạc – “Ý của đệ là……..đệ muốn động thủ đối phó bọn họ?” – Huynh đệ hai người tình cảm thân mật từ thuở nhỏ, vì vậy mà Mặc Dục cũng ít nhiều biết được một chút tính toán của Mặc Lan.



“Vì an toàn của Tri Hạ, đệ không thể để mặc cho mẹ con bọn họ ở lại Phụng Vương phủ nữa” – Chỉ có mau chóng tiêu diệt những thứ sẽ làm tổn hại đến nàng, nàng mới có thể an tâm, yên ổn ở lại Phụng Vương phủ.



Mặc Dục suy nghĩ một chút mới cân nhắc nói – “Ta nghĩ Vương phi còn chưa đến mức sẽ thật sự làm hại đệ muội, dù thế nào đi nữa thì nàng cũng là Thế tử phi mà Hoàng thượng ban hôn cho đệ. Nếu bà ta không để ý đến thể diện của đệ thì cũng phải nể mặt Hoàng thượng. Hơn nữa thân thể phụ vương không tốt, chuyện này đừng nên làm ầm ỹ quá, tránh làm quấy nhiễu phụ vương.”



“Chuyện hầm băng năm đó đệ đã bẩm báo với phụ vương.” – Nghe huynh trưởng cư nhiên khuyên nhủ mình dàn xếp ổn thỏa, Mặc Lan nhìn hắn một cái như có điều suy nghĩ.



“Đệ nói với phụ vương?” – Mặc Dục ngẩn ra, hỏi tiếp – “Vậy phụ vương nói sao?”



Hắn biết, nhiều năm qua Lan đệ vẫn hoài nghi chuyện hắn bị nhốt trong hầm băng năm đó là do Trần thị âm thầm sai khiến người khác làm.



“Ông không nói gì.”




Mặc Dục khẽ thở dài – “Các ngươi một người là nhi tử mà ông thương yêu, một người là thê tử đã chiếu cố ông nhiều năm, ầm ỹ đến mức không thể can được như vậy, sợ là giờ phút này, trong lòng phụ vương cũng đang ở thế khó xử.”



“Ý phụ vương thế nào đệ cũng không tiện suy đoán, chuyện cũng đã nói ra rồi, thì cứ xem phụ vương xử lý thế nào.” – Mặc Lan cũng không muốn nói thêm nhiều về chuyện này nữa.



Suy nghĩ một chút, Mặc Dục lại không nhịn được khuyên nhủ - “Lan đệ, ta biết lời này đệ không thích nghe, nhưng vi huynh không thể không nói, mặc dù Vương phi đối xử không tốt với huynh đệ chúng ta, nhưng mà chung quy lại thì bà ấy cũng là người của Phụng vương phủ, lại chăm sóc phụ vương nhiều năm như vậy, nhớ đến phần tình cảm này, đệ cũng đừng so đo với bà ấy quá, hãy để cho phụ vương an tâm tĩnh dưỡng.”



Lông mày Mặc Lan chau lại – “Hôm nay đại ca sao thế nhỉ, là đặc biệt đảm đương thuyết khách cho bà ta ư, vì sao lại một mực nói giúp bà ta?”



“Ta chỉ hi vọng trong phủ chúng ta gia đình yên bình, đừng đấu tới đấu lui như vậy nữa.” – Giọng điệu của hắn chứa đựng một mảnh chân thành. Mặc Lan giận tái mặt, trả lời – “Nhưng mà đại ca khuyên can lầm người rồi, từ trước tới giờ, chính bà ta là người không muốn để cho nhà chúng ta được an bình. Nếu không thì đại ca đi khuyên bà đi, để về sau bà ta đừng để tâm đùa bỡn chúng ta như vậy nữa, an phận thủ thường sống qua ngày.”



Mặc Dục cười khổ, nói – “Vi huynh sao có thể khuyên can được bà.”



“Vậy thì đại ca đừng nói lời như vậy nữa.”



Hai huynh đệ chưa bao giờ ầm ỹ đến mức không vui như vậy, hai người đều không nhiều lời nữa, lung túng kéo dài một lúc nữa, Mặc Dục liền ho nhẹ một tiếng, bày tỏ muốn về tẩm phòng nghỉ ngơi.



Đợi sau khi Mặc Dục rời đi, Mặc Lan vuốt ve nhẫn ngọc đeo trên ngón tay cái, suy tư xem nguyên nhân gì khiến đại ca vừa rồi năm lần bảy lượt khuyên can hắn đừng đi đối phó mẹ con Trần thị, đúng như hắn nói, không muốn quấy nhiễu phụ vương sao?



Hắn lại nhớ tới ngày trước thủ hạ từng bẩm báo một chuyện --- ------



Năm đó, người an bài Ngọc Hà vào phủ là tú đại nương, là nàng tìm người môi giới bán người, dẫn dắt Ngọc Hà, để nàng bán mình vào Vương phủ, mà tú đại nương từng là bà vú của Mặc Dục.



Lúc ấy mặc dù hắn kinh ngạc, nhưng không nghi ngờ nhiều, nghĩ rằng có lẽ chuyện này chẳng qua chỉ là trùng hợp, bởi vì tú đại nương đã rời Vương phủ nhiều năm, nhưng xem ra hôm nay, có lẽ việc này là do có người cố tình chi phối.



Nghĩ đến đây, hắn nheo lại con ngươi đang lộ vẻ tà ác.



--- -------



Trước khi đi ngủ, Dung Tri Hạ nhìn về phía Mặc Lan đang đứng trước thau chuẩn bị rửa mặt, do dự một chút, nàng tiến lên nói – “Trên mu bàn tay chàng có thương tích, đừng để dính nước, để ta giúp chàng.” – Nàng nhận lấy khăn rửa mặt hắn cầm trong tay, bỏ vào thau rửa mặt, làm ướt rồi lại vắt khô, đưa cho hắn.



Trên thực tế, chuyện như vậy nên phân phó tỳ nữ hầu hạ hắn, nhưng sau khi hắn vào phòng đã lệnh cho tỳ nữ đi ra ngoài, nàng nghĩ thầm đây chỉ là chuyện nhỏ, cũng không cần thiết phải gọi tỳ nữ vào lần nữa.



“Đa tạ nương tử, tay ta đang đau đến thắt vào đây.” – Mi tâm Mặc Lan nhíu lại, miễn cưỡng cười một tiếng, giống như đang cố chịu đựng đau đớn trên tay.



Vẻ mặt nàng trì hoãn, nhẹ giọng nói – “Đợi ta giúp chàng bôi thuốc.”



“Được” – Cái tay bị thương của hắn rũ xuống bên người, hắn dùng tay không bị thương cầm khăn rửa mặt, động tác cố ý chậm chạp mà vụng về.



Dung Tri Hạ nhìn không được, dứt khoát lấy cái khăn – “Để ta làm.” – Động tác nàng êm ái, cẩn thận lau mặt giúp hắn.



Mặc Lan nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, không che giấu được vui sướng ở khóe mắt đuôi mày càng lúc càng lan ra.



Lúc trước, ngay cả đến gần hắn nàng cũng không chịu, bây giờ lại chịu giúp hắn, gần gũi như vậy, kế tiếp chỉ cần hắn bỏ ra công sức nhiều hơn một chút, sớm muộn gì cũng nhất định lay động được nàng, để nàng không xa cách bài xích hắn nữa.



Giúp hắn rửa mặt xong, nàng lấy kim sang dược, kéo hắn ngồi xuống giường, tỉ mỉ bôi thuốc, băng bó cho hắn. Ánh mắt của hắn nhu hòa nhìn nàng. “Tri Hạ, nàng nhẫn nhịn một chút, ta đảm bảo không quá một tháng, mẹ con Mặc Thụy sẽ không thể làm hại nàng được nữa.”