Thèm Thương

Chương 10: Tiền thì có nhưng không cho ứng




“Đến rồi à?”

“Em đến rồi.” An Ninh nhỏ giọng. Không phải vì nỉ non tình tứ, chỉ vì cô mệt mỏi nên giọng nói có hơi yếu ớt.

“Nếu đến rồi thì vào phòng của tôi, cởi sẵn quần áo và đợi đi.” Không kiêng kị, hắn nói.

An Ninh không hỏi, cô bỏ lên trên phòng hắn. Mạnh Đình không để ý lắm, đối với một người đàn ông ngoài ba mươi thì thỏa mãn và vui vẻ sau công việc là sự ưu tiên. Hắn không rảnh rỗi để ý một người bạn giường được mình “mua” về.

Không quá lâu, hắn bước lên. An Ninh cũng đã thoát y từ bao giờ. Cả người của cô trắng muốt như đám mây trên bầu trời. Dạo này ít gặp nhau ở nhà riêng vì công việc bận rộn, nên Mạnh Đình rất cần được phóng thích. Đúng lúc, hắn bước đến đẩy An Ninh ngã ra giường. Chiếc giường chưa kịp đàn hồi thì đã chịu phải một lực khác còn nặng hơn đè xuống. Mạnh Đình thưởng thức từng tấc da thịt trên người cô gái trẻ. Cảm giác như tất cả đã không còn gì có thể trốn thoát, An Ninh nương theo động tác của hắn.

“Tôi đang tìm lại phong thái lẳng lơ trong lần đầu tiên của em đó.” Mạnh Đình vừa vận động bên dưới, còn lưỡi thì đã chạm vào vành tai của An Ninh. Cả trên và dưới đều ướt át như cơn sóng cuộn trào, dục vọng bao trùm cả những khe hở của nơi này.

Đôi mắt có phần mê muội của An Ninh khẽ chớp, cái miệng nhỏ nịnh hót hắn bằng cách mở to ra, phóng thích những âm thanh mà bản thân cố kìm nén. Cô đưa tay lên câu vào cổ hắn. Điều này khiến Mạnh Đình cảm thấy không thật thà. Hắn không vui nói:

“Không thú vị nữa. Thôi bỏ đi.” Nói rồi hắn giải phóng, rồi cũng rời khỏi cơ thể An Ninh. Hắn vỗ vào cái mông đỏ do chịu nhiều va chạm, rồi nói:

“Làm sạch nó đi.”

An Ninh mệt lắm nhưng vẫn cố ngồi dậy, cô quỳ trên giường, cơ thể đỏ lên không có dấu hiệu dứt điểm. Vừa thực hiện động tác, An Ninh càng uốn éo cơ thể. Ánh mắt họ chạm nhau, sự khát tình dường như lúc này mới bắt đầu. An Ninh chỉ có thể thật lòng phối hợp, không dám tùy tiện giống như vừa rồi.

“Ứ… ư… Thích, thích lắm!” Cô uốn người, dâm đãng nói.

Nhưng hắn không đáp lại, chỉ tập trung trù dập. Và đương nhiên, An Ninh không dám dừng lại:

“Anh… em muốn… muốn…”

“Muốn cái gì?”

“Muốn nhiều hơn thế nữa!”

“Dâm đãng, dạng chân rộng hơn nữa đi.”

Mày mau gửi tiền về đi… ba mày vừa bị chủ nợ đánh. Giờ đang nằm viện đấy.

Mày muốn ông bà già này chết chứ gì?

Thứ con gái sinh ra chẳng được tích sự gì?

Cũng tại sinh mày ra mà cái nhà này mới lụn bại như thế này nè.

Những câu nói của mẹ văng vẳng bên tai, không chịu buông tha. Nước mắt cô nhất thời tuôn ra, điều này càng hối thúc ước muốn kiếm tiền của cô. An Ninh làm theo lời Mạnh Đình, biến bản thân trở thành con người hạ tiện mà trước nay cô luôn ghét bỏ.

“Khóc cái gì? Có phải sung sướng đến khóc hay không?” Mạnh Đình vươn lưỡi liếm trọn giọt nước mắt trên gương mặt lấm lem. Cũng nhờ câu hỏi và hành động ấy đã mang An Ninh trở về với hiện thực, lần này cô lại thể hiện sự thác loạn trước mặt người đàn ông ngạo mạn quyền thế.

Phải, tôi đang sung sướng đến phát khóc bởi… nỗi đau.

Xong chuyện, cả hai nằm trên giường nghỉ mệt. Nhìn lại đồng hồ còn mười phút nữa là đến giờ. Hắn đứng dậy, chuẩn bị mặc quần áo chỉnh tề. Chưa kịp đứng lên, An Ninh đã nắm lấy tay Mạnh Đình. Chưa đợi hắn thắc mắc, cô nói:

“Anh có thể cho em ứng trước lương hay không?”

Mạnh Đình suy nghĩ một lúc, nhớ đến biểu hiện lạ thường của cô. Hắn tức giận vì nghĩ An Ninh đang lợi dụng mình. Với giọng điệu lạnh lùng, hắn nói:

“Lương thì có, nhưng không muốn cho ứng.”

An Ninh hơi đỏ mắt vì tủi thân, nhưng vẫn nén nước mắt. Cô đè giọng tiếp tục nói:

“Xin anh!”

Có cảm giác thương xót, nhưng cũng không muốn lật lọng. Hắn đành nói:

“Để xem biểu hiện của em thế nào.”