Thèm Thương

Chương 13: Đưa về nhà




“Có tiền không? Đưa nhanh còn về quê.”

Lòng An Ninh vốn đã tổn thương nay lại vì câu nói này mà trở nên nhức nhối. Tôi ấm ức, lớn giọng với mẹ của mình:

“Mẹ! Con mệt mỏi, con hết tiền rồi!”

Đến những chữ cuối cùng, câu nói đã nhẹ đi. Trái tim đang khóc, nhưng nước mắt lại không rơi. Cũng chẳng để ý đến những người ở trọ xung quanh hay cả Mạnh Đình đang đứng trước mặt. An Ninh bỏ vào nhà, nhưng nào dễ dàng như vậy. Cánh tay cô bị bắt lấy, gương mặt lại lãnh trọn một cú tát mạnh. Bà ta mắng:

“Đồ mất dạy! Hôm nay không đưa tiền thì đừng đi đâu cả.”

An Ninh ôm mặt, nuốt ấm ức vào trong. Cô đấm vào ngực mình, vô hồn nói:

“Bây giờ có xé xác con ra thì cũng chẳng còn được gì nữa đâu.”

“Mày…” Chưa kịp mắng mỏ thêm thì lời nói của bà ta đã bị cắt ngang.

“Bác cần bao nhiêu, con sẽ đưa.” Mạnh Đình nói.

Ánh mắt người đàn bà ấy sáng rực, mạnh dạng ra giá.

“Mười triệu.”

Đối với cuộc nói chuyện của hai người họ An Ninh không xen vào. Bởi cô biết, mẹ đòi bao nhiêu thì chính cô sẽ là người trả lại bấy nhiêu.

“Hiện giờ không đủ tiền mặt, cháu chỉ còn khoảng sáu triệu thôi.” Mạnh Đình nói.

“Vậy cũng được, đưa nhanh đi.”

Một lúc chờ lấy tiền xong thì bà ta cũng đi. An Ninh không nói tiếng nào, lẳng lặng bước vào trong nhà. Nhục nhã, mệt mỏi và thất vọng vô cùng. Cô ước mình có một gia đình đàng hoàng, không giàu có cũng được nhưng đừng thành ra nông nổi này.

Không phản ứng gì thêm, Mạnh Đình quay người bước ra xe để về nhà. Giữa bọn họ không có một lời nói nào cụ thể về những vấn đề phát sinh trong đêm nay.

Trong lòng Mạnh Đình dường như đã có nhiều hơn một suy nghĩ chơi đùa. Có lẽ hắn thương hại cho cô, có lẽ hắn hứng thú với cô gái với hai ba lớp mặt nạ. Hắn muốn biết đâu mới là tính cách của cô, tính cách không có sự toan tính, giả vờ.

Ngày hôm sau An Ninh gọi điện xin hắn được nghỉ làm một ngày. Hắn hơi phân vân một lúc mới cho cô nghỉ. Công việc bận rộn, lai rai cũng đã đến giờ ăn trưa. Hôm nay xác định là đi ăn một mình, nhưng hắn không cam tâm nên rủ anh trợ lí.

“Cuối tháng rồi, không còn tiền làm sao ăn cơm? Sếp bao em à?”

Không có tiền làm sao ăn cơm?

Suy nghĩ một lúc, bấy giờ hắn gọi điện cho An Ninh. Nhưng tệ thật, cô không nghe điện thoại.

“Dám không nghe máy của tôi? Đồ không biết điều này.” Mạnh Đình tức giận nói.

“Này, mở cửa đi. Sếp gọi sao không nghe máy?” Không ngờ được, Mạnh Đình lại đến tận nhà An Ninh. Tiếng đập cửa làm người bên trong mở mắt. Cô mệt mỏi khẽ nhìn, khi thấy hắn thì đôi chân mày không tự chủ nhíu lại. An Ninh vẫn cứ như thế, đơ ra.

Mạnh Đình đứng chờ mãi nên khó chịu, thêm bộ dạng lề mề của cô khiến sự khó chịu ấy tăng thêm mấy phần. Hắn nói:

“Còn ở đó nhìn, mau mở cửa cho tôi.”

An Ninh hoàn hồn, cô chống tay đứng lên, bỗng đầu óc choáng váng khó chịu. Định thần một lúc, cô bước ra mở cửa. Chưa bước hết hai chân vào nhà, hắn lại phàn nàn:

“Có biết tôi đứng đợi mệt lắm không?”

“Xin lỗi, tôi không biết anh sẽ đến.” An Ninh nói vu vơ. Thái độ của cô cũng không mấy hòa nhã, nhưng vẫn dành sự tôn trọng dành cho hắn.

Mạnh Đình đứng tại chỗ, quan sát căn trọ nhỏ rồi nhíu mày. Không thể tưởng tượng được nếu là bản thân, hắn sẽ sinh hoạt như thế nào với nơi tồi tàn này.

“Anh đến đây có việc tìm tôi?” Cô thăm dò.

“Ừ, tôi đến xem cô đã ăn… không, tôi đến xem cô có giả bệnh trốn việc hay không thôi.”