Thèm Thương

Chương 2: Quyến rũ




Mạnh Đình nghe thấy tiếng chuông, cũng mặc cho người làm ra mở cửa. Hắn ngồi trên sô pha, tranh thủ kiểm tra tin nhắn một lượt trước khi bước vào cuộc chơi. Mải miết không chú ý, cho đến khi xung quanh chợt ấm lên. Có lẽ sự xuất hiện của hơn một hơi thở mà không khí đã có sự thay đổi. Vì đang bận trả lời tin nhắn nên Mạnh Đình chỉ phát tay, ý nói cô ngồi lên đùi mình.

Đợi đến khi điện thoại trên tay hắn đặt xuống nhưng cả người vẫn không có một chút sức nặng. Mạnh Đình lấy làm lạ mà ngước nhìn. Thoáng chốc, đầu óc như có một cái búa tạ đè nặng khiến da mặt thi nhau biểu cảm. Hắn chau mày, mạnh đến mức có thể tưởng tượng được cảnh những lớp da nhăn có thể dồn xuống làm đổ sụp cái trán phiền muộn.

Nhưng với bản lĩnh của mình, rất nhanh sau đó Mạnh Đình đã khôi phục lại vẻ mặt vốn có. Giọng hắn giễu cợt, nói:

“Bất ngờ đấy!”

Có lẽ ngay lúc này đây, chỉ mỗi mình hắn mới có thể hình dụng được bản thân có bao nhiêu phần thất vọng. Người mà sáng nay hắn vừa ấn tượng, còn khen ngợi bởi những gì đẹp đẽ ở một con người toát ra khí chất thanh cao. Vậy mà, cũng trong tối hôm đó lại đến nhà hắn với tư cách của một cô gái điếm. Đúng là quá nực cười!

Cô gái có vẻ nhận ra hắn, nhưng vẫn rất bình tỉnh, cô nở nụ cười đầu tiên, trông rất dịu dàng. Khuôn miệng xinh đẹp với sự tô điểm của màu son đỏ càng thể hiện được vẻ quyến rũ khó cưỡng. Cô ngồi bên cạnh hắn, đặt tay lên vai đối phương, dịu dàng nói:

“Thật có duyên, anh thấy đúng như vậy không?”

Từng cử chỉ đều đưa tầm mắt của tên đàn ông ấy dán chặt vào cô, không thể rời. Chẳng biết từ lúc nào, hai ánh mắt xa lạ đã chạm nhau. Trong nỗi thất vọng của mình, Mạnh Đình còn có đôi chút tức giận. Hắn tức giận vì đã xem trọng và nhìn lầm một cô gái, việc mà trước nay hắn chưa từng mắc phải. Nếu là trước kia, những cô gái đến với hắn vì điều gì, mục đích thế nào và thủ đoạn ra sao đều không thể tránh khỏi cặp mắt của hắn. Nhưng có lẽ, cô gái này xuất hiện đã khiến sự phán đoán của hắn trở nên sai lệch, ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô gái với những lạ lẫm, hai lần gặp gỡ đều là hai thái độ khác nhau. Trước đó, cô ấy ít nói, thanh thoát, và đôi chút lạnh lùng nữa. Còn hiện tại, chỉ trưng bày sự quyến rũ và cả những gì phàm tục nhất. Tuy nhiên, tất cả đều dẫn dụ ánh nhìn của Mạnh Đình.

Liệu Mạnh Đình có đang sử dụng thủ thuật “đôi mắt dán chặt” của Leil Lowndes hay chăng? Ánh nhìn của hắn dường như đang phán xét con người trước mắt từ gốc đến tận ngọn. Hơn thế, “đôi mắt dán chặt” còn khơi lên ham muốn về tình dục. Nhưng đáp lại tất cả cũng chỉ duy nhất một nụ cười, quyến rũ vô tận. Có lẽ, định nghĩa của một đóa hoa đẹp hút hồn là từ đây mà ra.

Không thể kiềm lòng trước sự mê hoặc như loài hồ ly, Mạnh Đình nghiêng người bế cô đặt lên đùi, không nghĩ ngợi mà cướp đi đôi môi đỏ tuyệt vời. Hãy nghĩ về một trái cherry đỏ mọng nước đang bị nuốt chửng, khiêu gợi và đắm đuối đến nhường nào.

Chẳng phải cuộn trào như sóng biển, cũng không êm ả như mặt nước, mà chỉ là sự ầm ĩ của một tâm hồn mông lung. Cô gái lẳng lặng đáp lại những gì đang diễn ra. Cho đến khi cuồng nhiệt qua đi, hắn đưa tay lên lau vết son dính trên môi của bản thân. Đôi mắt dò xét đã chuyển sang lạnh lùng và lẫn vài phần khát tình. Trong hắn ta lúc này vô cùng đáng sợ. Mạnh Đình nhếch mép, dường như đã nghĩ ra được trò chơi gì đấy rất thú vị. Dứt khoát dời tầm mắt, hắn vừa đi lên cầu thang, vừa nói:

“Theo tôi.”

Không có tiếng đáp lại, khi tất cả di chuyển thì sân thượng đã có thêm hai bóng người. Ngồi vào bàn đôi đã được chuẩn bị sẵn, Mạnh Đình nâng ly rượu lên, cạn. Cô gái ấy vẫn đáp lại bằng nụ cười và cùng nhấp môi.

“Anh chuẩn bị chu đáo thật, đêm nay chắc sẽ lãng mạn lắm nhỉ!” Trong lúc nói khuôn miệng ấy vẫn không lần nào hạ xuống. Mạnh Đình luôn bắt gặp được ánh mắt đắm đuối của cô nhìn về phía hắn. Không ngần ngại, Mạnh Đình cũng chẳng rời khỏi những hành động của cô. Hắn nói với giọng điệu nguy hiểm:

“Đương nhiên, và còn hơn thế nữa kia kìa. Thế nhưng tôi vẫn chưa biết em tên gì đấy, người đẹp.”

“Thế… hãy ghé sát tai lại đây. Em sẽ nói cho anh biết, tên của em.” Giọng nói phả ra bên ngoài không khí vị thơm của rượu, đến những chữ cuối lại trở nên thều thào bất tận, không lúc nào là ngừng văng vẳng bên tai. Mạnh Đình vẫn giữ tư thế ban đầu, dần đưa tay ra hiệu cho cô lại gần.

“Lại đây, ngồi vào lòng tôi. Chẳng phải như vậy sẽ nghe rõ hơn sao?”

“Thú vị đấy!” Cô không ngần ngại ngồi vào lòng hắn. Thoáng chốc, cả cơ thể khiêu gợi đã bị Mạnh Đình ôm trọn, mùi vị trên người của cô… gợi tình thật.

Vị ngọt áp sát vào người hắn, giọng mũi thều thào vào trong đôi tai vốn đã đỏ lên từ lúc nào mà chẳng ai hay biết.

“Tên của em là… An Ninh.”

Dứt lời, An Ninh chủ động hôn vào cổ hắn. Trước sự kích thích ngọt ngào ấy, Mạnh Đình lấy làm thích thú. Nhanh như một cái chớp mắt, Mạnh Đình đè nửa người An Ninh lên bàn. Tiếng ly rượu rớt xuống tạo nên âm thanh va đập, nhưng có lẽ tiếng nhịp tim đã lấn át tất cả. Cơn thác loạn có chăng đã bắt đầu bởi cơn khát tình được gợi lên từ những gì kích thích nhất. Mạnh Đình chạm tay vào mái tóc tán loạn trên bàn, bất giác còn cảm nhận được sự run rẩy của con gái mà hắn chưa thể nhận định rõ tính cách.

“Sợ à?”

An Ninh bắt nhịp lại như lúc đầu, không ngần ngại mỉm cười mà đưa tay câu cổ hắn. Mạnh Đình bất chợt giật mạnh tóc của cô, nghiến răng nói:

“Đừng diễn ở đây, lên giường diễn với tôi.”

Nói rồi, Mạnh Đình lấy ly rượu còn sót lại đổ lên khuôn ngực trắng nõn của An Ninh. Mùi vị ấy kích thích hai cơ thể nóng bừng, còn hơn cả những gì được nung nấu bởi nhiệt độ. Bọn họ đang bị lửa tình đốt cháy đến sắp không chịu nổi. Hắn thưởng thức rượu trên cơ thể mơn trớn, và có lẽ hắn say rồi.