Thèm Thương

Chương 32: Chủ tịch vãn đang ghen sao?




“Chào chủ tịch Vãn, xin giới thiệu đây là người của tôi.”

Tạ Nhan giới thiệu An Ninh nhưng ánh mắt lại dán vào quan sát từng biểu cảm của Mạnh Đình. Đúng như Tạ Nhan dự đoán. Mới đầu, đáy mắt Mạnh Đình nổi lên phẫn nộ, nhưng rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh.

“Vậy sao? Rất đẹp!”

Mạnh Đình hững hờ đáp rồi bỏ đi.

“Chủ tịch, anh không nhớ người cũ à?” Tạ Nhan bắt đầu khích bác.

Vãn Mạnh Đình nghe được, dừng lại một nhịp rồi đi tiếp.

“Cô ta bị anh chơi nát rồi anh không nghĩ phải đền bù lại cho tôi à?” Không chịu buông tha cho Mạnh Đình. Ý đồ hôm nay của hắn, dường như còn ghê gớm hơn cả An Ninh đang nghĩ.

Với câu nói đó, Mạnh Đình quay lại thật. Không hiểu lý do gì, nhưng An Ninh không ngờ hắn sẽ quay người lại. Tuy vậy, Mạnh Đình chỉ đứng đó chứ không tiến lại. Mà chính Tạ Nhan mới là người nắm tay An Ninh đi đến. Trong quan sát của mình, Tạ Nhan thấy đôi mắt Mạnh Định có một tia liếc nhỏ vào cánh tay đang đan nhau kia.

“Anh tính đền bù thế nào đây?”

Sắc mặt Mạnh Đình lạnh tanh, đáp:

“Đền bù? Hừ.”

Mạnh Đình cười lạnh, nói tiếp:

“Chơi lại đồ của tôi là sở thích của cậu à?”

Câu nói này khiến Tạ Nhan tức tối lắm. Vì từ nhỏ đến lớn, thứ gì Mạnh Đình muốn gả cũng muốn có được. Giữ lại một phần bình tĩnh, Tạ Nhan tiếp tục:

“Món đồ này ngon, tôi thích thì ai cấm?”

“Tùy cậu.” Mạnh Đình cho một tay vào túi, nhấp rượu, đôi mắt vẫn không rời khỏi An Ninh.

Lúc này, cô cúi mặt không muốn đối diện. Tất cả đang diễn ra khiến cô rất lúng túng và khó xử.

“Đút rượu.” Giọng nói của Tạ Nhan vang lên, đương nhiên là để nói với An Ninh.

Vừa rồi Mạnh Đình định rời đi, nhưng sau khi nghe câu nói này thì muốn ở lại xem Tạ Nhan giở trò gì.

Ly rượu được đưa đến trước miệng Tạ Nhan. Hắn nhấp một ngụm, rồi lấy nó đi từ tay cô đưa về phía Mạnh Đình, ý muốn cụng ly.

Tiếng vang nhỏ đầy sự gượng gạo, Tạ Nhan cười khẩy một cái, ngay lập tức đem số rượu trong ly đổ từ trên đầu An Ninh, đổ xuống.

Không có phản kháng nào, cô nhắm mắt lại, hơi thở như tắc nghẽn. Cảm nhận từng giọt, từng giọt thấm qua từng sợi tóc rồi ướt đẫm da đầu, trượt dài xuống cằm rồi đến ngực. Nhưng có lẽ, trước khi thấm vào lớp quần áo đắt tiền đó nó đã thấm vào bên trong từng tế bào với biết bao sự nhục nhã và mỏi mệt.

Gương mặt An Ninh không uống rượu nhưng tự nhiên đỏ.

Đối diện, đồng tử Vãn Mạnh Đình co rút, tuyệt nhiên chướng mắt khó chịu.

“Rượu này nhiễm bẩn, nên đổ đi. Phải không, chủ tịch Vãn?”

“Là rượu bẩn hay do tâm địa người bẩn?” Mạnh Đình đáp trả.

Hắn không thích tên Tạ Nhan này từ nhỏ, mà tên này cũng chẳng ưa gì hắn. Cứ như vậy mà kiếm chuyện với hắn không ít lần. Giờ đây, An Ninh chính là trò mà Tạ Nhan muốn chọc tức hắn.

Mạnh Đình cố kiềm chế cảm xúc, tránh lại mất kiểm soát. Không hiểu tại sao nhưng chứng kiến An Ninh cam chịu như vậy, hắn không thích.

Rõ ràng ở với hắn, một câu một chữ cũng trả treo, tại sao khi đứng bên cạnh tên khốn kiếp này lại ngoan ngoãn như thế?

Câu hỏi này khó tránh khiến Mạnh Đình sinh tức giận.

“Ai bẩn không quan trọng, quan trọng tôi biết người đẹp này thích chơi với tôi.”

Dứt lời, hắn đè An Ninh lên bàn rượu hôn điên cuồng. Cô như cái xác, tùy tiện hắn sắp xếp. Còn ánh mắt của Vãn Mạnh Đình dường như muốn nổ ra, ăn tươi nuốt sống hai con người trước mặt.

Được một lúc, Tạ Nhan buông cô ra. An Ninh ngồi dậy, liên tục ho.

“Cậu muốn thể hiện điều gì? Muốn gì thì về nhà mà thể hiện, đừng như động vật ở đâu cũng có thể động dục.”

Tạ Nhan lau miệng, cười đáp:

“Không phải anh đang ghen vì một con điếm đấy chứ, chủ tịch Vãn?”

Câu hỏi nhắm thẳng vào đại não của Mạnh Đình. Ghen sao? Nực cười!

“Ăn nói cẩn thận.”

Bất giác, Tạ Nhan phá lên cười, cười như một kẻ điên. Phản ứng này, đúng là hắn ta đã mất phong độ rồi. Gả đang rất hưng phấn, càng lúc càng thích thú trò chơi này rồi.

Đúng là, chỉ bỏ ra một số tiền nhỏ đã có thể mua được trò vui thế này, thật xứng đáng.

“Người đẹp, đến bên chủ tịch Vãn đi, để anh ta không ghen nữa.” Gả nhìn sang An Ninh, ra lệnh.

An Ninh nhìn ngược lại hắn, ý nói không muốn.

Chết tiệt! Em thà ở bên tên biến thái đó còn hơn đến bên tôi à?

“Nhanh!” Dứt khoát, Tạ Nhan ra lệnh.

An Ninh ngước lên nhìn Mạnh Đình, chết trân, không thể di chuyển.

“Mẹ nói, con điếm này cứ thích cãi lời.”

Vừa chửi, hắn vừa vung tay tát An Ninh. Đúng như dự đoán, Mạnh Đình đỡ tay Tạ Nhan, giúp cô tránh được một cái tát.

Dựa vào lợi thế, hắn đưa cánh tay còn lại kéo An Ninh về phía mình. Lúc này, ánh mắt của cô đã trở nên mê dại, trước mắt như đang dần tối lại.

“Chẳng phải đã về bên này rồi sao?”

“Bất ngờ đấy, giờ thì tôi tin anh thật sự có ý với cô ta. Đúng chứ?” Tạ Nhan nhếch mép, dường như đang ăn mừng cho chiến thắng của bản thân.

“Tôi cấm cậu nói những lời này.”

Dứt lời, An Ninh đã ngã trọn trong vòng tay của Mạnh Đình.