Thèm Thương

Chương 36: Được, tôi làm!




“Quỳ xuống, cầu xin tôi. Tôi sẽ cho cô vay.”

Vãn Mạnh Đình nhìn thẳng vào trong cả sự ngơ ngác và khó xử, phản kháng của An Ninh. Nếu lòng tự tôn của hắn là mười thì An Ninh cũng tới chín. Trong suốt bao nhiêu lần bị hành hạ trên giường, An Ninh vẫn cứng rắn chỉ vì muốn giữ lại đôi chút danh dự cho bản thân. Số phận xô đẩy đưa cô đến con đường mạt hạng này. Để có thể quyết định hạ mình như vậy, đó cũng là quyết định rất khó khăn.

An Ninh đứng nhìn hắn, tựa như người mất hồn, không biết phải cử động làm sao. Cuộc đời của một cô gái mà người ta có thể tùy tiện gọi là “điếm” nhưng ẩn sâu bên trong chính là lòng tự trọng, thứ duy nhất An Ninh có thể giữ được. Ngay cả thể xác cô còn không thể nắm giữ, nhưng duy nhất nó - tự trọng An Ninh đã từng có trong tay.

Đứng giữa ranh giới vứt bỏ hay nắm giữ, An Ninh rất đắn đo và không cam tâm.

Trong lúc An Ninh suy nghĩ, Vãn Mạnh Đình cười khẩy, cất giọng sỉ nhục:

“Sao? Làm không? Ngẫm lại, Tạ Nhan gọi cô là điếm rất hay đấy, quỳ xuống mút kem thì được còn quỳ xuống van xin tôi thì không à?”

Tạ Nhan, Tạ Nhan, miệng hắn luôn nhắc đến cái tên này. Dường như điều hắn đang muốn trút giận chính là cô có quan hệ với Tạ Nhan.

Mà đối với An Ninh, từng lời hắn nói khiến tim cô nhảy vọt lên rồi thắt lại, đau đến chết lặng. Từ bao giờ cô lại trở thành loại người rẻ tiền như vậy, ai cũng có thể chà đạp?

An Ninh ngước lên nhìn Mạnh Đình, khẽ hỏi:

“Trong mắt anh, tôi rất hạ tiện, đúng chứ?”

“Thì sao?” Hắn hỏi ngược lại.

“Anh hãy trả lời đi.” Giọng An Ninh đã nghẹn lại nhưng vẫn rất cứng rắn nói hết câu.

“Phải, không những hạ tiện, còn rất rẻ tiền.”

Thì ra là như vậy! Trong mắt của người ta cô vốn dĩ đã như vậy, tội gì phải cố tỏ ra thanh cao chứ?

“Anh muốn tôi quỳ xuống, anh sẽ cho tôi mượn tiền, bất kể là bao nhiêu, phải không?” Cô hỏi.

“Phải, còn phải chịu sự sai khiến của tôi trong ba năm. Nhưng yên tâm, ba năm đó tôi sẽ trả tiền cho cô. Tôi còn chưa chơi đủ đâu.”

Hắn chưa muốn buông tha cho An Ninh. Vụ việc trước tuy ba Mạnh Đình đã bắt hắn xử lí triệt để, kể cả An Ninh nhưng hắn vẫn âm thầm giữ cô lại. Không biết vì lí do gì, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn chưa chơi chán.

“Được, tôi làm!” Giọng An Ninh mỗi lúc một nghẹn lại. Cả da mặt nóng bừng và hơi thở nặng nề đi rất nhiều.

Cô từ từ hạ từng gối một, đầu cúi thấp, mấy chốc hai gối đã chạm đất. Cùng lúc đó, đôi mắt An Ninh chảy ra thứ chất lỏng trong suốt và nóng ấm. Thứ chứng minh sự tủi nhục của cô gái trẻ.

Đây là lần đầu tiên An Ninh khóc trước mặt hắn. Nhưng cô vẫn luôn cúi đầu, không muốn để bị hắn bắt gặp. Cuộc đời con người chỉ có vậy thôi sao? Chỉ có kẻ giàu tùy tiện chà đạp kẻ nghèo khổ thôi sao?

An Ninh quỳ trên mặt đất, hai tay bấu víu thật chặt vào đùi để tự trấn an bản thân mình. Đang kiểm soát bản thân thì tóc An Ninh bị hắn kéo ngược lên, buộc cô phải ngẩng mặt nhìn hắn.

Giọt nước mắt long lanh trong suốt phản chiếu gương mặt đang dại ra của kẻ quyền thế. Hàng mi chớp nhẹ mang cả hình bóng ấy trượt dài xuống cằm, không còn thấy nữa.

Trong tia thương xót ấy, Mạnh Đình dường như cảm nhận được tim mình đang có một cái gì đó đâm chọt vào, đau âm ỉ. Nhưng khi giọt nước ấy trượt dài, hắn chợt tỉnh và lấy lại bản thân mình.

Bài học mà ba hắn đã dậy và cả cái bẫy mà Tạ Nhan giăng ra khiến hắn nên thức tỉnh, thay vì thương tiếc cho một người phụ nữ vốn không quan trọng.

Mạnh Đình ném đầu An Ninh, mạnh đến mức cô ngã đập đầu vào cạnh giường.

Sắc mặt An Ninh trắng xanh, dần nhăn mặt, cảm nhận có cái gì đó đang chảy sau đầu mình. Hình như là máu.

Kẻ đối diện vốn không biết, hắn bước chân ngược hướng cô, bỏ đi. An Ninh dùng gối làm chân, cố hướng về phía hắn, nắm lấy góc quần, nhỏ giọng yếu ớt:

“Tôi đã làm, làm ơn, thực hiện lời hứa, giúp tôi, cho tôi vay một tỷ rưỡi. Xin anh!”

Mạnh Đình đá chân, cố vùng ra khỏi sự níu kéo của An Ninh. Cô ngã trên nền nhà lạnh lẽo, cố ngồi dậy nhưng phía sau thật sự rất đau.

“Tôi hứa là giữ lời, quỳ ở đó cho tôi. Nếu còn làm phiền thì đừng trách tôi.”

Hắn bỏ ra bên ngoài, đóng cửa lại.

An Ninh hít một hơi thật sâu, cố đỡ bản thân dậy, quỳ trên nền nhà theo lời của hắn. Yên vị, cô đưa tay ra sau đầu, máu ướt hết ba ngón tay khi chạm vào. Cô đưa tay lên ôm mặt, gân cổ và gân ở da đầu nổi lên, khóc một trận thảm thiết. Cơn thống thiết ấy vừa bế tắc, vừa cô đơn lại in đậm dấu ấn của sự tủi nhục.

Thật sự… rất rẻ mạt!

Lần đầu tiên, lần đầu tiên An Ninh khóc tức tưởi như vậy. Người phụ nữ mạnh mẽ ấy, chưa bao giờ để bản thân phải tệ hại đến mức này.

Trời ơi… sống làm gì nữa!