Gương mặt hiện trước trước mắt Vãn Mạnh Đình là Hạ Nhiên. Hắn không thể ngờ được, bất giác tay chân như đông cứng, cơ thể hắn ngừng tiếp nhận không khí bên ngoài.
Cả lễ cưới nháo nhào lên, cũng phải đợi một lúc sau, Mạnh Đình lên tiếng:
“An Ninh, các người mang cô ấy đi đâu?”
Hạ Nhiên bị hắn tra hỏi, gương mặt con gái trẻ hoảng sợ, cô quay xuống nhìn Mạnh Đàm. Vãn Mạnh Đàm vẫn đứng đó, nhìn bọn họ mà không nói gì cả.
Mạnh Đình nhìn theo ánh mắt của cô, hắn mới nhớ ra sự xuất hiện của em trai mình. Biết chuyện này có liên quan đến cậu ta, Vãn Mạnh Đình xông xuống, nắm cổ áo của cậu ta.
“Nói, mày đã mang An Ninh đi đâu?”
“Anh bình tĩnh, cô ấy cố tình muốn đi, chẳng ai bức ép cả.” Mạnh Đàm nhẹ giọng đáp.
Nghe câu trả lời ấy càng khiến hắn tức điên hơn bao giờ hết. Rõ ràng cô đã đồng ý kết hôn cùng hắn kia mà? Tại sao lại cố tình bỏ đi?
“Nói dối, An Ninh đã đồng ý rồi. Tại sao có thể tự ý bỏ đi chứ? Nói! Mày hay ba mẹ đã làm, hả?” Hắn điên tiết đến mức không kiềm chế được bản thân mà hét lớn. Đám khách mời cũng được dịp hóng hớt ồn ào, không chịu giải tán.
Nhận thấy đám đông xung quanh không có ý tốt, lại nhìn sang Mạnh Đình đã quá điên cuồng, Mạnh Đám nhắc nhở:
“Anh em mình vào trong nói chuyện. Anh không để ý đến mặt mũi của mình hay sao?”
“Mặt mũi? Làm đến như vậy còn cần mặt mũi gì nữa chứ? Mày nói đi, An Ninh đã đi đâu?” Hắn không chịu nghe bất cứ lời nào. Nếu bây giờ không nghe được câu trả lời rằng cô đang ở đâu, có lẽ hắn phải chết mất.
An Ninh là cô gái mà hắn dùng của danh dự để cưới. Hắn còn mạo hiểm, bị ba mẹ từ mặt cũng muốn cưới cô về. Nhưng tại sao? Tại sao khi mọi chuyện sắp viên mãn cô lại biến mất?
“Em không biết cô ấy đã đi đâu.” Mạnh Đàm nói.
“Mày nói dối!” Hắn hét.
Bỗng nhiên Hạ Nhiên từ bên trên sân khấu chạy xuống, trên tay cầm theo chiếc điện thoại. Cô gấp gáp nói:
“Chị An Ninh gọi.”
Mạnh Đình không suy nghĩ nhiều, hắn giật lấy điện thoại trong tay Hạ Nhiên.
“An Ninh, An Ninh em ở đâu? Ai đó đã bắt em có phải không?”
Bên kia không có ai đáp lại. Hắn sốt ruột đến chết mất.
“An Ninh, An Ninh… trả lời tôi đi. Đừng làm tôi lo mà! Tôi xin em đấy!” Lần đầu tiên hắn cầu xin cô, cũng là lần hiếm hoi hắn sợ hãi đến như vậy. Hắn sợ nhất là An Ninh im lặng. Sự lạnh lẽo đó còn cắt da cắt thịt hơn cả cái lạnh của mùa đông.
Không để hắn chờ đợi thêm, cô cất giọng:
“Vãn Mạnh Đình, tôi có thai rồi!”
Có thai!
“Có thai sao? Em có thai sao? Tốt quá, về đây với anh. Anh sẽ chăm sóc cho em và con của chúng ta.”
Hắn sắp được làm ba rồi sao, hạnh phúc hơn nữa, người mang thai con của hắn lại là An Ninh. Nhưng con đang ở đây? Hai mẹ con có đang an toàn không? Mạnh Đình lo lắng, sợ bọn họ xảy ra chuyện không hay.
“Phải, tôi có thai.” Cô nhắc lại lần nữa.
Hắn vui mừng, hạnh phúc đến mức lộ ra nụ cười, mặc dù trước đó hắn đã rất điên cuồng. Nhưng hai giây sau đó, hắn đang từ trên mây cao, lập tức rớt xuống vực và chết lặng.
“Nhưng đó là con của Vãn Mạnh Đàm - em trai anh.”
Không chỉ dừng lại ở cái tên, cô còn nhắc nhở lại cho hắn nhớ người đó là em trai của hắn. Là kẻ đã từng ngủ với cô, theo như những gì hắn nhìn thấy.
Đôi mắt hắn chợt đỏ, bất ngờ và tuyệt vọng đến mức quên cả tức giận. Nếu nói cảm xúc hắn lúc này là gì, chỉ có thể là bị vô vàn nhát dao khứa vào tim, rỉ máu và điếng người.
Vãn Mạnh Đình ơi Vãn Mạnh Đình, mày tệ hại đến mức này sao?
“An Ninh, em đối xử với tôi như vậy sao?” Hắn không ngờ có một ngày bản thân lại thảm hại như vậy. Bị tình yêu làm mờ mắt, còn bị bọn họ hùa vào hãm hại.
“Tôi hận anh! Từ đây cho đến suốt cuộc đời tôi cũng không muốn gặp lại anh. Tôi muốn anh đau khổ, muốn anh bị người đời cười chê.”
Đây là lần trả thù cuối cùng, trước khi cô thật sự biến mất khỏi đây. Dựa vào cái gì hắn có quyền giam giữ cô? Dựa vào cái gì hắn lại có thể chơi đùa, hạ nhục cô như vậy?
Hắn vay một, cô sẽ trả lại một. Không hơn thua, An Ninh chỉ muốn trả lại đầy đủ cho hắn. Mai này, đứa con của cô cũng sẽ không cần một người ba như hắn.
“Bây giờ tôi rất đau. Cũng bị người ta chê cười rồi. Em thắng! Về với tôi nhé!”
Hắn thất vọng, không la hét hay đập phá. Đi đến cuối cùng của giới hạn mà hắn buộc phải chịu được, Vãn Mạnh Đình đã không còn sức để có thể bộc phát.
Đầu dây bên kia cắt ngang.
Hắn ném điện thoại xuống đất, quay đầu nhìn lại sân khấu với bó hoa tươi, tiệc rượu, đề tên lễ vu quy của hai người bọn họ. Lần đầu tiên, hắn khóc vì cô. Giọt nước mắt trong suốt trượt dài trên đôi gò má của đàn ông.
Thật sự, em thắng rồi!