Thèm Thương

Chương 53: Chúng ta




“Tôi còn có một yêu cầu… hãy tung tin rằng tôi đã chết. Chấm dứt tất cả, tôi sẽ đi thật xa.” An Ninh mạnh mẽ nó ra, dường như đã có dự tính từ trước.

Cô muốn mình biến mất, sẽ xóa sạch quá khứ và làm lại cuộc đời. An Ninh sẽ gửi một số tiền về quê, sau đó rời đi và vĩnh viễn không trở về. Nếu cô trở về bọn họ sẽ bị ảnh hưởng và vạ lây, chi bằng rời đi sẽ tốt hơn cho tất cả.

Cô hiểu tính cách của Mạnh Đàm. Cậu ta còn trẻ con, thật sự chỉ xứng đáng để làm một người bạn. Còn tình cảm, cô cảm nhận được ở cậu ta chỉ là hứng thú, sự thương cảm ít nhiều.

Cô có lỗi với Mạnh Đàm khi đã lợi dụng người tốt như cậu ta: có lỗi với Hạ Nhiên khi để cô vướng vào câu chuyện của mình.

Nhưng đến cuối cùng cô vẫn phải chọn cách rời đi. Tuy trả thù được nhưng An Ninh không vui vẻ. Nỗi hận thù đó có chăng cũng chỉ là như vậy?

Cô rời đi, cùng với cái thai trong bụng, đi đến một đất nước khác cùng số tiền mà Mạnh Đàm đưa cho.

Cô đi để lại phía sau biết bao nhiêu đau khổ, kể cả người khiến cô đau khổ và người vì cô mà đau khổ.

Vãn Mạnh Đình vì cú sốc đó và việc công ty đang chịu ảnh hưởng mà trở nên tiều tụy. Hắn từ chối mọi cuộc gặp gỡ báo chí và tiếp nhận áp lực từ công ty. Sức khỏe hắn không cầm cự nổi.

Vãn Mạnh Đình không gặp Mạnh Đàm, dù cậu muốn đến thăm. Gia đình bên nước ngoài của hắn tuy đã nói từ mặt, nhưng con cái thì vẫn không bỏ được. Trong thời gian khó khăn đó vẫn cố gắng giúp hắn khắc phục.

Nhưng địa bàn ở đây không phải của bọn họ, nên cũng khó khăn trăm bề. Huống hồ Tạ Nhan thừa cơ hội, mượn gió bẻ măng, hết lần đến lần khác gây bất lợi cho công ty của Mạnh Đình.

“Vãn Mạnh Đình, không ngờ mày lại có ngày này đấy! À không, ý tao là không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.” Tạ Nhan đã chờ đợi cơ hội này từ rất lâu.

Hôm trước, việc đám cưới của Mạnh Đình đã khiến Tạ Nhan cười đau cả ruột. Đến hôm nay, lại cười thêm một trận còn hoành tráng hơn. Phải nói gã là người đầu tiên biết Mạnh Đình thích An Ninh, nhưng hắn lại không ngờ tên này ngu ngốc đến như vậy.

Tình yêu là cái gì chứ? Gã khinh rẻ thứ cảm xúc phàm tục ấy. Thứ gã hướng đến là quyền lực và địa vị. Thay vì tìm kiếm một người bạn đời thì gã lại lựa chọn tìm kiếm địa vị suốt đời. Ngoài ra, Tạ Nhan chỉ xem phụ nữ là một món đồ chơi. Hắn thích thì chơi, không thích thì đem ném đi, chẳng có gì vướng vận.

Vì vậy, khi nhìn thấy Mạnh Đình đớn đau vì tình như vậy, hắn thật sự rất xem thường.

Hôm nay Tạ Nhan đến quán bar, chủ yếu là để ăn mừng. Nhưng gã có thói quen đi một mình, vì gã muốn một con sói mạnh mẽ phải là một con sói đơn độc.

Ngồi vào bàn rượu, một mình hắn uống. Kế bên có thêm vài cô em phục vụ. Trông gã chẳng khác gì một ông hoàng cả.

Bất giác lướt qua mặt hắn, bóng dáng cô gái rất quen thuộc. Nhưng hôm nay cô ta khác lạ, trong quyến rũ hơn và cũng ủ rũ hơn.

Có hứng thú, hắn đi theo.

Thì ra là Hạ Nhiên.



Vào một ngày mùa đông, Vãn Mạnh Đình tăng ca ở công ty về đêm. Trời lạnh và lòng hắn hòa vào làm một. Chiếc ra-đi-ô phát sóng chương trình thời sự. Mắt hắn đã muốn sụp mí, nhưng vẫn cố gắng lái xe về nhà.

Không tập trung được gì, đầu hắn trống rỗng nhưng vẫn cố gắng lắng nghe tiếng đài để tỉnh táo mà chạy xe.

“Hôm nay, một vụ tai nạn ở ngay quốc lộ thủ đô, hai xe ô tô đâm nhau dẫn đến một người thiệt mạng và hai người bị thương. Hiện vẫn chưa tìm được thân nhân của nạn nhân trên. Nạn nhân tên là An Ninh, hai mươi sáu tuổi. Nếu ai biết người nhà của nạn nhân xin vui lòng liên hệ số điện thoại… Xin chân thành cảm ơn các bạn nghe đài!”

Vãn Mạnh Đình giật mình, mở to mắt, tay lái cứng đơ.

“An Ninh? Hai mươi sáu tuổi?” Hắn không kiềm chế được thốt ra ngoài miệng.

Lục tìm lại kí ức, đúng thật An Ninh đã hai mươi sáu tuổi. Bất giác máu huyết như đình trệ, không lưu thông. Cố tìm cái gì đó để phản bác lại suy nghĩ kia. Nhưng cuối cùng đành phải chấp nhận sự thật, hắn không có gì có để biện bạch.

Bất giác, hắn bẻ lái không suy nghĩ chạy đến địa chỉ vẫn còn văng vẳng trong đầu.

Tiếng còi xe phía sau inh ỏi, một tiếng va chạm cực mạnh, vang trời. Xe Vãn Mạnh Đình gặp tai nạn, hắn bất tỉnh.

Chiếc xe của hắn gần như đã chẳng còn nguyên vẹn. Tiếng còi xe cấp cứu và cả tiếng người xung quanh vang lên, nhưng hắn đã mất đi ý thức từ bao giờ.

Sự va đập mạnh khiến Vãn Mạnh Đình gần như đã nguy kịch. Người ta đưa hắn vào viện, ba mẹ ở nước ngoài lập tức quay trở về. Cả Mạnh Đàm cũng chạy đến để xem hắn ra sao. Vừa vào, hắn lập tức bị đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng máu me đầy người.