Thèm Thương

Chương 57: Không giữ được tại sao còn giành?




“Mày nói gì?” Hắn hỏi.

An Ninh, anh xin lỗi! Tha thứ cho anh vì đã không giữ đúng lời hứa với em.

Mạnh Đàm hít một hơi thật sâu. Cậu nói:

“An Ninh đã bỏ đi nước ngoài, nhưng cụ thể nước nào thì em không biết. Việc em ấy bị xe tông em cũng chỉ dựa theo yêu cầu của em ấy… mà làm theo.”

Mạnh Đình nghe đến đây hai tay đã nắm chặt vào chăn đệm, tim đập nhanh đến mức không thể đếm đã có tổng cộng bao nhiêu lần va đập vào lòng ngực của hắn. Vãn Mạnh Đình lại một lần nữa nhìn vào em trai, đặt hết hi vọng, hỏi:

“Thật không? Thật không hả?”

Lời nói dần mất đi kiểm soát bởi sự mong đợi và niềm hi vọng. Mạnh Đình hét lên.

Cậu không để anh mình đợi lâu, nói tiếp:

“Thật! Em đã đưa cho cô ấy số tiền lớn. Cô ấy đã bỏ đi.”

Cậu đưa tin nhắn mình đã nhờ người dàn dựng nên cái chết của cô cho hắn xem để làm bằng chứng. Và cả số tiền mà cậu đã chuyển vào tài khoản của cô.

“Vậy tại sao lại không giữ cô ấy lại? Cô ấy mang thai con của mày kia mà?” Hắn khó hiểu, lập tức hỏi.

Nghe đến lời hắn, Mạnh Đàm chỉ biết cúi đầu, hổ thẹn nói:

“Em không thể cưới cô ấy, em không thể chịu nổi dư luận và áp lực của ba mẹ. Em… còn phải thừa kế.”

Không thể chấp nhận được!

Vãn Mạnh Đình đang nằm trên giường cũng phải tức giận đưa tay lên muốn kéo áo đấm cậu một trận, nhưng vì không đủ sức và khoảng cách xa khiến hắn ngã lăn trên sàn.

“Mày… mày không chịu được, vậy tại sao còn giành?” Hắn không quan tâm đến bản thân đang ngồi trên giường hay dưới đất mà mắng.

Mạnh Đàm không dám đáp lời, đi đến đỡ anh trai lên giường.

“Em xin lỗi! Em xin lỗi!” Nước mắt Mạnh Đàm rơi, cậu quỳ bên dưới, gục đầu bên tay Mạnh Đình.

Vãn Mạnh Đình vừa cười lại vừa khóc. Chẳng biết mớ cảm xúc lẫn lộn ấy là từ những gì pha trộn. Nhưng hắn rõ, hắn cười là vì biết An Ninh vẫn còn sống.

“An Ninh vẫn còn sống. An Ninh vẫn còn sống.” Mạnh Đình lặp đi lặp lại một câu nói tựa như một kẻ điên.

“Cho nên anh hãy tiếp nhận trị liệu để có thể đi tìm cô ấy. Em xin anh đấy!” Mạnh Đàm nghẹn ngào nói.

Nghe cậu nói rất có lí, Vãn Mạnh Đình lập tức nói:

“Được, mau gọi bác sĩ đến. Mau gọi đến, anh phải nhanh khỏi bệnh, phải nhanh đi lại.”

Hiện tại hắn đang gấp lắm rồi. Hắn phải nhanh khỏe mới có thể đi tìm cô. Hắn muốn cả hai cùng sống thật hạnh phúc.

“Được, được em đi ngay. Anh chờ em nhe em gọi bác sĩ đến ngay đây.” Cậu vui lắm, rất vui. Tảng đá đè nặng trái tim đã bị lấy đi, xem ra hắn đã có thể dễ dàng thở hơn rất nhiều.

Mạnh Đàm chạy đi tìm bác sĩ, nhưng vừa bước đến cửa lại bị Mạnh Đình gọi lại. Hắn hỏi:

“Vậy còn đứa bé? Mày không nhận nó sao?”

Mạnh Đàm khẽ mím môi, gật đầu rồi chạy vội đi tìm bác sĩ.

Từ hôm đó, Mạnh Đình lấy lại tinh thần. Một bên cố gắng điều trị, một bên cho người đi những nước mà An Ninh có khả năng đến để tìm kiếm cô.

Hắn uống thuốc kết hợp với trị liệu nhưng vẫn còn cần đến sự hỗ trợ của xe lăng khi đi lại. Sau hai tuần điều trị, hắn cũng ổn định tâm lí và đến công ty xử lí công việc.

Tình hình không mấy khả quan, nhưng với thế lực chống lưng là ba hắn, thì cũng được cải thiện đôi chút.

Mạnh Đình cắm đầu vào công việc, hằng ngày đều mong ngóng tin tức của cô. Với một niềm hi vọng, hắn có thể gặp lại An Ninh. Dẫu cô có con với Mạnh Đàm, dẫu Mạnh Đàm không nhận đứa con đó, hắn cũng sẽ nhận nó làm con, bao bọc hai người bọn họ.

Trên đời này, thật sự chưa có gì khiến hắn sợ hãi ngoài sự biến mất của cô.

Thấm thoắt cũng đã ba năm trôi qua, kể từ ngày An Ninh rời đi. Vãn Mạnh Đình nay đã là ông chú ba mươi sáu tuổi, độc thân.

An Ninh nay cũng đã bước vào tuổi ba mươi. Cô làm mẹ đơn thân, có đứa con gần ba tuổi và một công việc văn phòng. Do An Ninh biết hai thứ tiếng, nên có thể phụ trách được dự án của công ty. Vì vậy, cuộc sống của cô cũng khá thoải mái. Tuy nhiên cũng đôi lần cảm thấy chạnh lòng và một chút nhớ đối với quá khứ vốn dĩ không nên nhớ nữa.

“Chào chủ tịch Tạ, lâu ngày không gặp. Sao lại bay tận qua bên này gặp tôi vậy?” Giám đốc tập đoàn - Trần Lập hỏi Tạ Nhan.

Bọn họ là chỗ thân tình, vốn quen biết nhau từ thời còn đi học. Sau này mỗi người chọn cách lập nghiệp ở hai đất nước khác nhau, nên cũng ít khi gặp mặt trực tiếp.

“À, tôi có việc đi ngang nên ghé thăm cậu đó mà. Dạo gần đây làm ăn thế nào rồi? Ổn không?” Tạ Nhan hỏi.

“Cũng ổn. Tôi đang có dự án trong nước, tìm một khu đất xây trung tâm mua sắm. Nếu được thì cậu nhắm giúp vài chỗ, dù sao bên đấy cũng là địa bàn của cậu.” Trần Lập nói. Lâu lâu mới gặp nên tranh thủ nhờ vả.

“Được, chuyện nhỏ thôi. Mà này, dự án này đã có đội ngũ phụ trách chưa?” Tạ Nhan lại hỏi.

“Có giám đốc dự án, nhưng những vị trí khác vẫn còn đang lựa chọn.”

“Trong công ty cậu có cô gái tên An Ninh phải không? Trước đây là người quen của tôi. Tôi thấy cô ta biết ngoại ngữ và từng làm việc bên đấy. Cậu nên cho cô ta phát huy.” Tạ Nhan cười và nói. Lúc mới bước vào, gã tình cờ nhìn thấy An Ninh ở đây nhưng cô không thấy gã.